← Quay lại trang sách

4

Hơn mười giờ, tôi nhìn qua khe hở của rèm để xem xét tình trạng bên ngoài. Bởi tôi nghe thấy tiếng nói chuyện. Tôi nhìn thấy hai cảnh sát đang đi bộ trên con đường cạnh nhà. Tôi vội vã rụt đầu vào.

“Lũ cớm này dai dẳng thật. Thế này thì hành động gì được.” Tôi bất giác nói.

“Sao các anh lại tấn công nhà bà lão?” Nanba nãy giờ im lặng chợt hỏi nhỏ.

“Vì bà có tiền.” Tôi đáp. “Một bà lão cầm hai mươi triệu yên trong tay để làm gì chứ. Để chúng tôi tiêu giúp sẽ có ý nghĩa hơn nhiều. Ông không nghĩ thế à?”

“Nhưng nếu vì thế mà bị cảnh sát bắt thì mất cả chì lẫn chài rồi. Đó là cách nhanh nhất để mang tiền án đấy.”

“Ông định dạy dỗ tôi đấy à?”

“Không phải vậy. Tôi đang nói rằng cái giá đó không đáng.

“Ý ông là hãy làm việc chăm chỉ đi? Đừng có đùa. Những kẻ như chúng tôi, dù có làm việc chăm chỉ cũng chỉ nhận được những công việc không tương xứng với mình. Thế nên đương nhiên chúng tôi muốn ăn thua thử rồi.”

Tôi đá chân bàn.

“Việc học hành thì sao?”

“Cái gì?”

“Việc học hành. Anh có đi học cấp ba đấy chứ?”

Nanba hướng ánh mắt nghiêm túc về phía tôi. Tôi tò mò không hiểu sao tự nhiên ông ta nhắc tới việc này.

“Có.” Tôi đáp. “Cho tới mùa thu năm lớp 12.”

“Mùa thu ư... Không phải chỉ còn một chút là tốt nghiệp sao? Đã có chuyện gì vào mùa hè vậy?”

“Ông thật nhiều chuyện. Mặc kệ tôi. Ông hãy đi mà lo cho cái mạng của ông ấy.”

Tôi đập bàn tay cầm dao xuống bàn. Cuống dao đập xuống bàn, tạo thành vết trên bề mặt.

Không gian lại chìm vào im lặng một lúc.

“Này anh.” Nanba nói. “Anh không đói sao? Từ lúc tới đây anh chưa ăn gì cả.”

Thấy tôi không trả lời, ông ta nói tiếp, “Lúc nãy tôi có mua mì bát ở cửa hàng gần nhà. Nó nằm trong cái túi kia kìa. Nếu anh muốn ăn thì cứ tự nhiên. Nước nóng ở trong bình ấy.”

Tôi đặt tay lên bụng, nhìn chiếc túi đặt cạnh ti vi rồi nhìn mặt ông ta. Đúng là tôi đã đói.

“Thế à. Thế thì tôi không khách sáo đâu.”

Tôi gỡ lớp vỏ bọc ngoài bát mì, mở nắp, rót nước sôi vào. Nhưng tôi không hiểu tại sao Nanba cho tôi đồ ăn.

“Sau khi ra khỏi nhà tôi anh sẽ làm gì?” Lúc tôi đang và mì vào miệng, Nanba hỏi. “Cảnh sát đã biết tên anh, chắc là khó mà đi đâu được.”

“Chuyện đó trốn xong rồi tôi tính.”

“Sao anh không tự thú?”

“Gì cơ?” Tôi mở tròn mắt.

“Bà lão không bị thương, tiền cũng đã về với chủ. Nếu giờ anh tự thú, tôi nghĩ tội sẽ không nặng lắm đâu.”

Tôi nắm chặt con dao, vươn tay ra, đưa lưỡi dao tới trước mắt Nanba.

“Không phải chỉ đạo. Ông nghĩ ông là ai?”

“Anh vẫn còn trẻ. Vẫn còn làm lại được.”

“Tôi đã nói đừng ra lệnh cho tôi mà. Bị ông nói này nọ thật bực mình.”

Tôi đứng lên đúng lúc nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa.

“Bác Nanba ơi! Bác Nanba!”

Giọng một người đàn ông. Anh ta đang gõ cửa nhà.

“Đó là giọng anh cảnh sát quen mà tôi nói khi nãy. Anh ta biết tôi đã về nhà, nếu tôi không ra tiếp thì sẽ rắc rối đấy.”

“Im đi, còn khuya tôi mới nghe theo. Cấm ông lên tiếng đấy.”

Tôi tới đứng cạnh Nanba, nín thở, lắng tai nghe. Tiếng bước chân từ phía cửa đã vòng qua phía chúng tôi. Tay cảnh sát có thể nhòm qua khe rèm vào bên trong. Trống ngực tôi đập thình thịch, cả người tôi nóng lên.

“Hãy cởi trói cho tôi. Tôi không làm gì hại đến anh đâu.” Nanba nói.

Thấy tôi lưỡng lự, mặt ông ta nghiêm lại.

Tôi cởi chiếc khăn bông đang trói tay ông ta rồi trốn ra hành lang. Ngay sau đó, có tiếng đập cửa kính.

“Bác Nanba ơi, bác Nanba.”

“Tôi đây, tôi đây.” Nanba đáp, sau đó tôi nghe thấy ông ta mở cánh cửa kính. “Ồ, anh cảnh sát đây mà, có chuyện gì vậy?”

“À, quả nhiên bác có nhà. Vẫn chưa tìm thấy tên cướp còn lại nên chúng tôi phải tiếp tục đi tuần thế này. Tôi nghĩ chắc chắn gã đang ở quanh khu này thôi.”

“Thế thì nguy hiểm quá.”

“Bác Nanba nhớ đóng cửa cuốn lại nhé. Bác cũng nên bật đèn trên tầng hai nữa.”

“À vâng. Tôi sẽ làm thế. Cảm ơn anh nhé.”

Một lúc sau, tôi nghe thấy Nanba đóng cửa cuốn. Khi mọi thứ lắng xuống, tôi quay lại phòng bếp.

“Có lẽ thời gian tới anh chưa nên rời khỏi đây đâu.” Nanba nhìn tôi, nói.

“Tại sao?” Tôi hỏi. “Sao ông lại nói dối cảnh sát? Nếu ông khai ra thì giờ này tôi đã bị bắt rồi.”

“Vì tôi muốn anh đi tự thú. Để làm vậy, anh sẽ phải trốn thêm một thời gian nữa.”

“Thật khó hiểu. Tại sao ông nghĩ cho tôi nhiều như vậy...”

“Vậy tôi hỏi anh, tại sao anh lại tới đây?”

Tôi nhất thời không biết đáp ra sao. Ông ta nói tiếp. “Vì anh nghĩ đây là lỗi của tôi phải không? Rằng anh trở nên như thế này là vì tôi?”

Tôi hít vào một hơi lớn rồi chậm rãi thở ra.

“Ông biết tôi là ai ư?”

“Khi biết tên anh là Serizawa, tôi mới chắc chắn anh là ai. Là tuyển thủ Serizawa của trường cấp ba Kaiyo. Thực ra trước đó tôi cũng ngờ ngợ. Trong các tuyển thủ, tôi nhớ nhất anh đấy.”

“Ông nói đùa hay thật.”

“Tôi không nói dối. Thế nên tôi rất hiểu tâm trạng của anh.”

Nanba điềm tĩnh đến mức tôi thấy ghê người. Tôi mở vòi nước, kê miệng vào uống rồi quay lại nhìn ông ta.

“Đúng đấy. Đúng là lỗi của ông đấy.” Tôi nói như trên rỉ. “Vì lỗi của ông mà tôi mới trở nên thế này. Vì phán quyết sai lầm của ông khi đó.”

“Lần tôi quyết định anh bị loại ấy à?”

“Lần đó tôi đã chiếm được gôn.” Tôi hét lên.