← Quay lại trang sách

5

Mùa hè hai năm trước.

Câu lạc bộ bóng chày của chúng tôi đã tiến được tới vòng chung kết của khu vực. Chỉ cần thắng trận này, chúng tôi sẽ được thi đấu trên sân vận động Koshien mơ ước.

Phần đầu trận là cuộc trận chiến giữa các cầu thủ ném bóng. Người chạy chiếm gôn hầu như không phải chạy. Ai cũng nghĩ hai đội sẽ chỉ hơn thua nhau một điểm.

Đến giữa trận, tình thể bắt đầu thay đổi. Đội của trường tôi chiếm trước hai điểm, ở hiệp tiếp theo, đội đối thủ chiếm được một điểm.

Cho tới nửa sau trận đấu, đội tôi vẫn dẫn trước một điểm. Khán đài cổ vũ của trường tôi reo hò như lễ hội. Nhưng những cầu thủ đang chơi chúng tôi không có thời gian để hoan hỉ. Cứ nghĩ tới chuyện chỉ cần thắng trận này sẽ được tới Koshien thi đấu - điều tôi từng thấy cả trong giấc mơ - là cơ thể tôi cứng lại vì hồi hộp.

Nhưng sự hồi hộp ấy bắt đầu chuyển biến xấu. Ở hiệp thứ tám, đột nhiên cầu thủ ném bóng bị lỡ tay, vì lẽ đó chúng tôi bị cướp mất ba điểm. Tỉ số trận đấu là 4:2. Lượt phản công của chúng tôi kết thúc trong mờ nhạt, ai cũng nghĩ thắng thua đã định. Chúng tôi cũng nghĩ vậy. Quả nhiên năm nay chúng tôi vẫn chưa tới Koshien được...

Hiệp thứ chín, đội bạn không ghi được điểm nào, đến lượt phản công cuối cùng của đội tôi. Ở lượt này, đội tôi thể hiện sự bền bỉ, không chịu khuất phục của mình. Người đánh bóng đầu tiên đánh trúng bóng và ra khỏi vị trí đánh, người thứ hai chọn đi bộ về gôn. Gôn một và gôn hai an toàn. Tới lượt tôi đánh bóng.

Huấn luyện viên ra dấu cho tôi chơi đòn hy sinh. Ông ấy muốn để người chạy chiếm gôn được tiến lên gôn hai và gôn ba để gỡ hòa chỉ với một cú đập trúng bóng. Tôi nghĩ chiến lược này khá hợp lý.

Nhưng vì nó hợp lý nên đối phương đương nhiên cũng đã dự đoán được, vì thế nếu chỉ đỡ nhẹ bóng thì sẽ không dễ dàng đạt được mục đích.

Tôi đánh quả bóng thứ hai về phía gôn thứ ba. Đó là quy tắc bất di bất dịch khi muốn đưa người chạy chiếm gôn lên gôn thứ ba. Nhưng tôi đã không hạn chế được đà lăn của bóng. Tôi nhìn thấy người giữ gôn thứ ba đội bạn đang chạy tới với tốc độ khủng khiếp. Tôi đã nghĩ để thế này thì nguy. Nếu không khéo, tình huống sẽ trở thành double play [*] , loại cùng lúc hai người ở gôn một và gôn hai mất.

Người giữ gôn thứ ba ném quả bóng chày về phía người giữ gôn thứ hai. Sau đó, người giữ gôn thứ hai ném bóng về gôn thứ nhất. Tôi ráng hết sức chạy về gôn. Tôi vừa ngoảnh lại vừa cầu khấn trong lòng, thấy trọng tài đang dang rộng hai tay trên cao.

Tiếng thở phào yên tâm thốt lên từ phía khán đài. Đương nhiên người thở phào nhẹ nhõm nhất là tôi. Nhưng như vậy một người chạy chiếm gôn của chúng tôi đã bị loại. Không thể cân bằng điểm số với một cú đánh trúng được nữa.

Tôi nghĩ phải tìm cách sửa chữa lại sai lầm của mình. Ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi là, khi người đánh bóng tiếp theo đánh trúng tôi sẽ ráng chạy tới gôn thứ ba. Nếu làm thế, với một điểm cách biệt, chúng tôi có thể dùng chiến lược chặn bóng bằng gậy để cân bằng tỉ số được.

Bóng đã bị đánh trúng. Cú đánh phá vỡ khoảng cách giữa gôn một và gôn hai. Nhìn tốc độ bay của bóng cùng vị trí phòng thủ của địch, tôi không biết mình có chiếm được gôn ba không, nhưng tôi vẫn không lưỡng lự đạp vào thềm của gôn hai.

Tôi nhìn thấy phía trước mặt, cầu thủ giữ gôn ba đang đứng thủ thế chờ bắt bóng. Huấn luyện viên gôn ba căng thẳng ra dấu cho tôi nhoài người ra trước. Tôi lao đầu mình về phía trước. Ngay sau khi ngón tay trái của tôi chạm vào thềm của gôn, tôi thấy có người chạm vào vai mình. Tôi tin chắc rằng mình đã chiếm gôn an toàn.

Những phán quyết chậm một nhịp của trọng tài đã khiến tôi sững sờ.

“Loại!”

Tôi không tin vào tai mình và ngước lên nhìn trọng tài. Ông ta đang giơ tay phải lên.

Khán đài của phía đội bạn vang dội tiếng reo hò. Và tiếng kêu than vì thất vọng từ phía hàng cổ vũ của đội tôi cũng to không kém.

Tôi đứng dậy, tiến một bước về phía trọng tài để phản đối. Trọng tài nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói “Cậu ý kiến gì?”.

“Serizawa!” Huấn luyện viên gôn ba gọi tôi. “Mau lùi lại sau đi.”

Tôi cắn chặt môi, quay lại ghế ngồi. Giữa đường, tôi nhiều lần quay lại nhìn trọng tài. Tại sao lúc đó tôi lại bị loại? Rõ ràng, tôi đã nhanh chân hơn, tôi đã chiếm gôn thành công. Sao ông ta lại nhầm lẫn? Đồ ngu ngốc. Tôi không được phép kháng nghị sao, bắt tôi phải nhẫn nhịn trước phán quyết sai lầm đó sao?

Với tình trạng bị loại hai người, đội tôi không còn khí thế thi đấu nữa. Khi người đánh bóng tiếp theo đánh một quả bóng bay khỏi sân, mùa hè của chúng tôi đã kết thúc.

Trên đường trở về sau trận đấu, ánh mắt mọi người nhìn tôi rất lạnh nhạt. Một số người nói tôi đừng để ý, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng đội tôi thua là do lỗi của tôi. Là do tôi đã tự ý chạy lung tung.

Và ánh nhìn lạnh lẽo đó không chỉ dừng lại trong đội bóng chày. Sau kỳ nghỉ hè, cả trường tiếp tục đè lên tôi một thứ áp lực không lời. Ngay cả em trai tôi học cấp hai cũng bị bắt nạt ở trường.

“Nếu như lúc ấy ‘ai đó’ không chạy lung tung thì đâu đến nỗi.”

Có một kẻ đã nói thẳng trước mặt tôi như vậy. Là thành viên của câu lạc bộ bóng đá. Tôi đã đánh cậu ta. Chuyện đó lập tức trở thành vấn đề lớn, câu lạc bộ bóng chày của tôi suýt bị cấm thi đấu với các câu lạc bộ bên ngoài. Để tránh điều đó, tôi đã phải nộp đơn rút khỏi câu lạc bộ bóng chày trước các thành viên lớp 12 khác.

Mọi người bắt đầu lảng tránh tôi. Tôi ghét phải đến trường, hằng ngày tôi giết thời gian ở mấy chỗ không lành mạnh. Sau đấy, tôi bắt đầu giao du với những người bạn xấu.

Từ đó cho tới khi tôi nghỉ học và bỏ nhà đi bụi không mất nhiều thời gian lắm. Người ta có từ “trượt dốc”, hoàn cảnh của tôi lúc đó chính là như vậy. Tới khi sực tỉnh lại, tôi đã lang thang ở phố mua bán ban đêm, bán toluene nguyên chất hoặc gần nguyên chất.

Dẫu vậy cũng có mấy lần tôi định trở về con đường chân chính, nhưng xã hội không cho phép điều đó. Đối với những người từng một lần lầm lỡ, cả thế giới luôn chỉ nói “Không”.

Lúc ngủ trong căn phòng gần năm mét vuông rưỡi do cửa hàng pachinko cấp cho, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ về trận đấu cuối cùng đó. Chắc chắn tôi đã chiếm gôn thành công. Tôi không thể quên được gương mặt ông trọng tài đã loại tôi khỏi trận đấu. Vì ông ta mà tôi trở nên thế này.

Tôi biết tên và địa chỉ của ông ta. Sau trận đấu, tôi đã tìm hiểu những thông tin đó để gửi thư kháng nghị nhưng rồi tôi đã không gửi nó đi.

Mỗi lần nhớ lại tên ông ta, tôi lại thêm hận thù. Vì tôi biết mình chẳng thể làm gì khác, nên chỉ đành nuôi hận mà thôi.