← Quay lại trang sách

6

“Xin ông đấy. Hãy cho tôi biết sự thật.” Tôi nói với Nanba. “Lần đó, tôi chiếm gôn thành công đúng không? Ông đứng ở góc khuất nên đã không nhìn rõ. Nhưng vì ông phải đưa ra phán quyết chiếm gôn thành công hoặc loại”, nên ông đã đoán mò và hô loại. Có phải vậy không?”

Nghe tôi nói xong, Nanba khẽ cúi đầu, hít thở một hơi dài rồi mở miệng. “Tôi không hề đoán mò khi đưa ra phán quyết đó.”

“Vậy ông đã nhìn nhầm. Tôi biết chắc mình nhanh hơn đối thủ. Này ông, lúc đó nhìn ông đầy tự tin, nhưng thực ra trong lòng ông rất bất an, đúng chứ? Không phải ông cũng từng nghĩ biết đâu mình đã nhìn nhầm sao? Thôi ông khai ra đi. Lúc này ngoài tôi chẳng ai nghe thấy đâu mà sợ.”

Nhưng Nanba vẫn ngậm miệng. Tôi nắm lấy cổ áo ông ta, lắc lắc.

“Ông nói thật đi. Tôi đã chiếm gôn thành công đúng không? Tay tôi đã chạm vào thềm của gôn trước đối thủ phải không? Sao nào? Mau nói gì đi, đừng im lặng nữa.”

Nét mặt Nanba khổ sở vì khó thở, ông ta chuyển động cổ họng. “Đúng là... khi đó tay anh nhanh hơn.”

Tôi thả cổ áo ông ta ra.

“Vậy nghĩa là ông thừa nhận tôi đã chiếm gôn thành công?”

“Không, anh vẫn bị loại.”

“Cái gì?”

“Tôi không thay đổi phán quyết.”

“Gã khốn này!”

Tôi đưa con dao ra trước mặt ông ta, nhưng dường như đã quen với trò dọa này của tôi, sắc mặt ông ta hầu như không thay đổi. Ông ta nhìn tôi.

“Tôi hiểu rồi. Những thứ như ‘Uy nghiêm của trọng tài’ ấy, nó quan trọng đến thế sao?”

Tôi quay người đi.

“Chờ đã, anh đi đâu? Giờ ra ngoài sẽ rất nguy hiểm!”

“Nhiều lời! Đừng ra lệnh cho tôi. Tôi không muốn phải thấy mặt ông nữa!”

Sau khi quát lên, tôi đi về phía cửa, bước ra ngoài. Làn không khí lạnh phả vào mặt tôi.

Sau đó, tôi chạy đi trên khu phố đêm. May mắn là tôi không bị cảnh sát bắt.

Chạy được khoảng ba mươi phút, tôi nhìn thấy một công viên nhỏ trước mặt. Tôi nghĩ mình nên chạy đi xa hơn một chút nữa, nhưng chân tôi mỏi rồi. Tôi vào công viên.

Có một máy bán thuốc lá và nước ép tự động, phía trước nó có một băng ghế. Sau khi uống nước ép, tôi dùng chiếc hộp rỗng thay cho gạt tàn và bắt đầu hút thuốc.

Tôi nhớ lại câu nói của Nanba. “Tay của anh nhanh hơn...”

Ông ta đã nói thế. Tức là khi đó tôi đã chiếm gôn thành công. Quả nhiên là như vậy. Tôi đã không sai. Không phải lỗi tại tôi. Thấy chưa, đúng như tôi nghĩ.

Tôi tắt điếu thuốc, ngả mình ra băng ghế. Đầu tôi hơi nặng nề.

Gương mặt của những kẻ chỉ trích tôi hiện ra, từng người từng người một. Ánh mắt lạnh nhạt của các thành viên câu lạc bộ. Nét mặt coi thường của các bạn cùng khối. Tôi sẽ đáp trả ánh mắt của họ. Với sự thật này, tôi có thể đáp trả ánh mắt họ rồi.

Nhưng mà gã khốn Nanba đó, tại sao ông ta không chịu thừa nhận tôi chiếm gôn thành công nhỉ?

Có ai đó lay lay vai tôi, tôi mở mắt ra, ngồi dậy trong trạng thái hãy còn mơ màng. Đây là đâu?

“Địa chỉ của cậu ở đâu?”

Tôi nghe thấy một giọng đàn ông. Tôi dụi dụi mắt, nhìn hai người đàn ông trước mặt mình.

Hai người đó đang mặc đồng phục.