7
Một tuần sau khi tôi bị tống giam, Nanba Katsuhisa tới thăm tôi. Nanba mặc một chiếc áo vest màu xám chỉnh tề, nhưng không hiểu sao trông ông ta nhỏ bé hơn cả buổi tối hôm đó.
“Tôi nghĩ anh vẫn còn hận nên tôi tới đây. Anh hận tôi cũng được, nhưng tôi nghĩ nếu cứ để anh hiểu lầm như vậy thì không tốt cho anh.”
“Hiểu lầm cái gì?” Tôi nói với ông ta qua lớp kính ngăn cách. “Tôi chấp nhận ra gặp ông là vì muốn nghe phán quyết của ông đó. Phán quyết rằng tôi đã chiếm gôn thành công.”
Nanba nhíu mày vẻ khổ sở, ông ta chậm rãi nhắm mắt rồi mở ra nhìn tôi.
“Lần đó anh đã thất bại.”
“Ông...”
“Từ từ nghe tôi nói đã.”
Nanba xòe tay phải ra, đưa tới trước mặt. “Như tôi nói tối hôm đó, tay anh đã chạm vào thềm của gôn trước khi cầu thủ giữ gôn ba chạm vào vai anh. Thế nên tôi đã định ra phán quyết rằng anh chiếm gôn thành công.”
“Tại sao ông không làm thế?”
“Vì đúng lúc tôi định hô phán quyết đó thì anh buông ra.”
“Buông ra?”
“Những ngón tay của anh.”
"A...”
Có tiếng đổ rầm sâu bên trong tai tôi. Máu trong người tôi chảy ngược. “Ông dám nói vớ vẩn...”
“Tôi không nói dối. Những ngón tay trái của anh. Tôi nhớ rõ hình ảnh đó như trong một cuốn băng video vậy. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, có một phần trăm, hoặc một phần ngàn giây gì đó, anh thực sự đã rời tay khỏi thềm của gôn.”
“Nói dối! Không thể có chuyện đó được!”
“Lúc ấy, anh đã muốn nói gì đó với tôi. Có lẽ anh muốn phản đối phán quyết. Thực ra tôi rất muốn giải thích với anh về lý do anh bị loại. Hình ảnh anh quay lại nhìn tôi nhiều lần trên đường rút về băng ghế ấy vẫn luôn bám lấy trái tim tôi, không rời ra khắc nào. Tuyển thủ Serizawa của trường cấp ba Kaiyo. Tôi đã muốn đến tìm anh. Không ngờ chúng ta gặp lại theo cách thức như vậy. Thực ra tối đó, tôi rất muốn nói cho anh nghe. Nhưng tôi sợ nghe xong anh tổn thương nên đã không thể kể ra được.”
“Nói dối! Toàn chuyện vớ vẩn!”
Tôi đứng dậy, đập mạnh vào vách kính. “Lần đó, tôi đã chiếm gôn thành công! Tôi không hề rời tay ra!”
Cảnh sát lao tới, lôi tôi rời khỏi phòng tiếp khách. Tôi tiếp tục gào thét.
Nhưng trong lúc bị cảnh sát lối đi trên hành lang dài dằng dặc, tôi mơ hồ nghĩ, có lẽ đúng như ông ta nói. Tôi đã trườn người về phía thềm của gôn ba. Tôi đã nghĩ mình chiếm gôn thành công. Vì thế ngay sau đó, tôi thả lỏng cơ thể. Ngón tay! Ngón tay tôi khi đó thế nào nhỉ? Tôi có bám chặt lấy thềm của gôn không?
Vì tôi lúc nào cũng vậy.
Cứ những lúc quan trọng, tôi lại chủ quan và nới lỏng tinh thần.
Thế nên lần này mới bị bắt. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!