← Quay lại trang sách

Chương 3 - Chết rồi thì không thể làm việc nữa 1

Mắt tôi mỏi nhừ không mở nổi, vừa lẩm bẩm như đọc thần chú “Ôi, buồn ngủ, buồn ngủ quá” - câu nói đã trở thành câu cửa miệng của tôi gần đây - tôi vừa bước đi trên con đường đất giữa các thửa ruộng dẫn tới nhà máy. Nhà máy ở thôn quê thường khiến ta liên tưởng đến một nơi tồi tàn thô kệch, nhưng nhà máy nơi tôi làm là một khu nhà khổng lồ màu bạc có thể nhìn thấy từ rất xa, trông như căn cứ của lực lượng phòng vệ Trái đất hay gì đó. Nhìn nó, người ta buộc phải công nhận rằng không thể tìm được miếng đất đủ rộng trên thành phố để xây nhà máy này được.

Nhìn quanh, tôi thấy một đám thanh niên trên dưới hai mươi tuổi cũng đang đi lại vật vờ với gương mặt ngái ngủ giống mình. Con đường này là lối đi chính của những người sống ở khu ký túc xá dành cho người độc thân cách nhà máy 3km. Nghĩa là bình thường, cuộc sống của tôi và họ chỉ gói gọn trong việc đi về giữa ký túc và nhà máy trên con đường này. Thế nên có nhiều người lấy cớ rằng không cần mất công thay đồ làm gì, họ mặc luôn những bộ đồ lao động bẩn bẩn để đi làm.

Hôm nay là thứ Hai nên từ phía đối diện không có tốp công nhân nào đi ngược về phía này cả. Họ là những người làm ca đêm. Trong số họ có cả những người tôi quen.

“Ông mới xong việc hả?”

“Ừ. Giờ ông đi làm đấy à?”

Chúng tôi thường trao đổi những câu vô nghĩa như thế, những điều mà chỉ cần nhìn nhau là biết lời đáp.

Ca đêm bắt đầu vào tối thứ Hai, kết thúc vào đêm thứ Sáu hoặc thứ Bảy. Hầu hết các nhà máy áp dụng chế độ làm việc theo ca luân phiên: hai tuần làm ca ngày, một tuần làm ca đêm. Nhà máy nơi tôi đang làm việc cũng vậy. Thực ra tôi vừa làm ca đêm tuần trước. Thứ Bảy tôi cũng phải làm, làm tới sáng Chủ nhật, sáng thứ Hai lại phải đi làm, thật kinh khủng. Hết tuần làm đêm, dù buồn ngủ nhưng Chủ nhật tôi vẫn đi chơi. Đôi khi tôi chơi tới đêm muộn, ví dụ như những lần hẹn hò với một cô gái như hôm qua. Những lúc như vậy, tôi sẽ đón buổi sáng thứ Hai với cảm giác thiếu ngủ của cả hai ngày cộng lại. Do đó, tôi mới luôn miệng kêu buồn ngủ như thế.

Tôi lơ mơ vào nhà máy, quẹt thẻ chấm công, tới phòng thay đồ để đổi bộ đồ lao động đầy mùi dầu mỡ. Sau đó, tôi đi đến phòng chế tạo kim phun nhiên liệu điện tử - thứ mà những người bình thường cả đời không biết tới cũng chẳng sao.

Nhưng tôi không tới thẳng đó. Đầu tiên, tôi mua cà phê tại máy bán hàng tự động, rồi mang nó tới khu làm việc, một thói quen hằng ngày của tôi.

Lúc đi tới phòng nghỉ giải lao nơi đặt máy bán hàng tự động, tôi thấy một nhóm đông người đang đứng ở cửa ra vào. Trong đó có cả nhóm trưởng của tôi. Nhóm trưởng của tôi là một ông chú đeo kính, để một ít râu ở phần mép ngay bên dưới mũi, chú ta hợp với việc ngồi trước bàn tính một nhà máy trên phố hơn là làm việc trong nhà máy khổng lồ này.

Tôi đến gần hỏi có chuyện gì, trưởng nhóm chào tôi.

“Cửa vào nơi này bị khóa, không mở ra được.”

Mặt chú ta hiện rõ vẻ bất mãn vì không được uống cà phê buổi sáng.

“Ồ, hiếm khi thấy người ta khóa cánh cửa này. Không biết tại sao chú nhỉ?”

“Nghe nói có người bất tỉnh bên trong.”

“Ơ, sao mà bất tỉnh ạ?”

“Tôi cũng đang muốn biết đây. Này, khi nào cửa mở thì mua cà phê giúp tôi nhé.”

Trưởng nhóm nói rồi đi mất.

Tôi tách đám đông ra, tiến về phía trước. Cửa ra vào là loại cửa kính, có thể nhìn thấy không gian bên trong. Trong phòng nghỉ giải lao có mấy chiếc máy bán hàng tự động và vài băng ghế, ngoài ra có thêm một chiếc ti vi, nhìn khá nhàm tẻ. Tôi dán mắt vào lớp kính, quan sát tình hình bên trong.

Một người đàn ông đang nằm trước máy bán nước ngọt. Lưng anh ta quay về phía chúng tôi nên tôi không biết mặt mũi anh ta ra sao. Nhưng khác với bộ đồ lao động màu be chúng tôi mặc, người đó mặc bộ đồ màu xám, có vẻ anh ta không phải nhân viên bên phòng chế tạo.

“Có chuyện gì thế này, chết tiệt.”

Một người đàn ông hung tợn đứng cạnh tôi kêu lên. Thay vì lo lắng cho người đàn ông đang nằm đó bất tỉnh, ai nấy đều lo không được uống cà phê hay nước ép trước giờ làm. Người mỗi lúc tụ tập lại động hơn, tiếng kêu ca cũng mỗi lúc một lớn.

“Mọi người tránh sang một bên nào.”

Chú bảo vệ - người trước đây từng làm trong Lực lượng phòng vệ Nhật Bản - xuất hiện. Được mọi người chú ý, chú chợt cảm thấy mình trở nên quan trọng, cách mở khóa của chú trông cũng uy nghiêm hơn.

Cửa vừa được mở, mọi người phía sau liền ùa lên, xô tôi về phía trước.

Cơ thể tôi cứ thế bị đẩy đi, tới lúc định thần lại, tôi đã đứng trước một chiếc máy bán hàng tự động. Tôi muốn uống cà phê, nhưng trước mặt tôi lại là chiếc máy bán thức uống dinh dưỡng rất nổi dạo gần đây với câu biểu ngữ: “Chết rồi thì không thể làm việc nữa”. Lòng tôi nghĩ câu này khoa trương quá, nhưng phòng nghỉ giải lao đang chật cứng người, giờ không thể đứng sang hàng chờ mua cà phê được. Không còn cách nào khác, tôi đành phải mua thứ nước “Chết rồi...” kia.

Đang uống nửa chừng thì tôi nghe thấy giọng chú bảo vệ khi nãy, “Không được lại gần. Không được lại gần!” Tôi quay sang nhìn, thấy chú ta quỳ một gối và cúi xuống nhìn gương mặt người đàn ông đang bất tỉnh. Sau một thoáng, chú bảo vệ kêu “Ối” một tiếng.

“Ai đó gọi cứu thương giúp tôi với. Có thể anh ta đã chết rồi.”

Mọi người cùng kêu lên đầy sợ hãi, những nhân viên đứng gần đó nhất loạt tránh ra xa. Thế nhưng hàng chờ mua đồ uống vẫn không bị xáo trộn, họ vẫn giữ đúng thứ tự xếp hàng của mình.

“Ôi, sợ quá!”

Trong số đó có cả những nữ nhân viên vừa kêu sợ vừa đứng mua nước ép.

Vừa uống “Chết rồi...” tôi vừa run run nhìn gương mặt người đàn ông đang nằm đó.

Giây phút tiếp theo, tôi phun hết thức uống trong miệng ra.

“Này, bẩn quá! Cậu làm trò gì thế hả?” Chú bảo vệ quát.

“Người... người... người này là quản đốc của cháu ạ. Tôi lắp bắp.