3
Hơn mười giờ sáng hôm đó, trong giờ tạm nghỉ buổi sáng, tôi nghe nói có cảnh sát tới công ty. Lúc này, công nhân viên đều đang nghỉ giải lao ở khoang tập trung được thiết kế từng phòng ban. Mọi ngày vào giờ này tôi sẽ tới máy bán hàng tự động để mua nước uống, nhưng vì sự việc sáng nay nên phòng giải lao bị phong tỏa, không ai được phép ra vào.
“Có cảnh sát tới hỏi chuyện chứng tỏ anh ấy chết không phải do xuất huyết não hay đột tử.” Trưởng nhóm của tôi vừa chia bài vừa nói.
Giờ nghỉ giải lao là giờ chơi bài. Nhưng tôi chỉ ngồi xem. Luật chơi không khó nhưng số tiền cược lớn nên tôi không theo được. Những người làm ở xưởng sản xuất đều là những người giàu có.
“Nghe nói anh ấy bị đánh ở đầu. Đầu anh ấy có một ít máu.” Một công nhân lành nghề vừa nhìn quân bài vừa nói theo.
“Bị đánh á? Tức là anh ấy bị kẻ trộm hay ai đó tấn công à?”
“Có lẽ.”
“Nhưng cửa ra vào được khóa từ bên trong mà?”
“Nhưng cửa sổ lại mở. Hung thủ chỉ cần bỏ trốn qua cửa sổ là được.”
“Thế à. Nhưng liệu bọn trộm có tới vào lúc đêm khuya như vậy không? Hay là anh ấy cãi nhau với ai đó? Anh ấy có phải người như vậy không, Kawashima?”
“Không phải ạ.” Tôi đáp. Kawashima là họ của tôi.
Vì người chết là cấp trên của tôi nên sau đó mọi người hỏi han tôi rất nhiều. Nhưng tôi cũng không biết gì cả. Bị đánh vào đầu, chứng tỏ đây là một vụ án mạng. Tôi thậm chí không thể tin nổi một việc khủng khiếp như vậy lại xảy ra ngay gần mình.
Một lúc sau giờ giải lao kết thúc, chúng tôi trở về vị trí, tiếp tục công việc của mình. Nhưng khoảng ba mươi phút sau, một nữ công nhân tên Yoko tới vỗ vai tôi. Cô ấy nói trưởng nhóm đang gọi tôi.
“Nghe nói có cảnh sát tới hỏi chuyện đấy anh.”
Đôi mắt Yoko lấp lánh sau cặp kính bảo hộ. Đây là cô gái tôi hẹn hò hôm qua. Cô gái này là nhân viên mới, vừa tốt nghiệp cấp ba, tuy có một số điểm hơi trẻ con nhưng cô thể hiện rõ ý định túm lấy cho mình một anh chàng thuộc giới thượng lưu trong công ty để lấy làm chồng. Biết tôi đi xe GTO của Mitsubishi, cô nàng lập tức nài nỉ tôi lái xe đưa đi dạo.
Tôi nhờ Yoko làm tiếp phần việc của mình rồi tới bàn trưởng nhóm ngồi. Có hai người tướng mạo xấu xí đang ngồi ở đó. Họ là cảnh sát của sở cảnh sát tỉnh.
Cảnh sát hỏi tôi những câu kiểu như gần đây tôi nói chuyện gì với anh Hayashida không, trạng thái của anh ấy ra sao. Tôi nói gần đây anh ấy rất bận rộn về vụ máy móc nọ.
“Có thật anh ấy bị đánh chết không ạ?” Tôi thắc mắc sau khi cảnh sát đã hỏi xong một lượt.
“Không biết có phải bị đánh không nhưng anh ấy có một vết thương ở chỗ này.”
Một viên cảnh sát chỉ tay vào phần đầu bên trái, ở trên tai một chút.
“Nếu không phải bị đánh thì còn có thể lý giải bằng nguyên nhân gì nữa ạ?”
“Có thể nghĩ tới nhiều nguyên nhân, ví dụ anh ấy bị ngã và đập đầu vào đâu đó chẳng hạn. Chúng tôi sẽ điều tra về việc đó, anh đừng lo.” Viên cảnh sát trả lời với vẻ mặt nghiêm túc rồi hỏi, “Anh đã từng thấy cái này bao giờ chưa?”
Nói rồi anh ta lấy ra chiếc bánh gạo nằm trong túi nilon. Bên trong còn tới ba chiếc. Tôi vẫn còn nhớ chúng. Anh Hayashida đã mua chúng vào hôm thứ Bảy. Tôi nói với cảnh sát như vậy.
“Ồ, thế à...”
Gương mặt hai viên cảnh sát vẫn bối rối như thể họ chưa giải đáp được nghi vấn trong lòng.
“Các anh tìm thấy bánh này ở đâu ạ?”
“Trong thùng rác. Chúng tôi thấy nó bị vứt trong thùng rác phòng nghỉ giải lao. Nhưng tôi thấy kỳ cục vì bánh bên trong vẫn còn mà lại vứt đi.”
Đúng là kỳ cục thật. Với tính cách của mình, anh Hayashida đương nhiên sẽ không vứt đồ ăn đi đâu.
“Mà này, hôm qua anh đã ở đâu?” Viên cảnh sát còn lại hỏi.
Hai mắt tôi mở lớn. “Anh muốn hỏi chứng cứ ngoại phạm ư?”
Nghe xong, hai viên cảnh sát quay sang nhìn gương mặt xấu xí của nhau rồi cười vẻ khó xử.
“Mọi người ai cũng hỏi lại như vậy cả. Chắc do nhiễm từ ti vi đây mà. Câu hỏi không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu. Nếu không tiện thì anh không cần trả lời cũng được.”
Vì không có gì không tiện nên tôi trả lời thành thực. Tôi làm việc tới sáng sau đó hẹn hò với Yoko.
Hai cảnh sát hài lòng ra về.
Sau khi ăn trưa xong, tôi đi xem chiếc máy anh Hayashida điều chỉnh giờ ra sao. Tới nơi, tôi thấy anh Miyashita, người vào công ty trước tôi ba năm, đang đứng ở đó.
“Chuyện lần này nghiêm trọng thật.” Trông thấy tôi, anh Miyashita nhỏ giọng bắt chuyện. Anh ấy chơi tennis nên có làn da sẫm như màu sôcôla.
“Em ngạc nhiên quá. Anh Miyashita ở đây từ lúc nào thế ạ?”
“Anh mới tới thôi. Vừa tới anh đã bị trưởng phòng giao cho tiếp quản phần việc này rồi.”
“Ủa, vậy là trưởng phòng cũng về đây ạ?”
“Bác ấy gọi cho anh, sáng nay bác ấy một mình tới đây từ rất sớm.”
“Thế ạ.”
Bác trưởng phòng thường giao phó hết công việc cho người phụ trách, vậy mà lần này bác ấy một mình tới đây, chứng tỏ bác ấy đã rất vội vã.
“Ngày hôm qua chắc anh Hayashida cũng tới đây anh nhỉ?”
“Hình như vậy. Sắp phải đưa máy vào dây chuyền sản xuất chính thức, vậy mà phần máy hàn vẫn chưa ổn nên anh ấy rất lo lắng.”
“Bình thường nhân viên sẽ không đi làm vào Chủ nhật. Không biết có ai nhìn thấy điều gì khả nghi không?”
“Hình như là có đấy.”
“Ủa, thế ạ?”
“Nghe nói một người bên tổ đảm bảo an toàn nhà máy đi làm vào ngày nghỉ. Người đó nhìn thấy anh Hayashida lần cuối vào lúc mười một giờ đêm. Lúc đó, anh Hayashida đang đi về phía phòng giải lao.”
“Mười một giờ ư, anh ấy làm việc khuya quá.”
“Thế mà anh ấy vẫn quẹt thẻ chấm công lúc mười giờ đấy.”
"Ha ha.”
Chuyện đó không có gì bất thường. Do quy định về việc làm thêm nên chắc anh ấy đã quẹt thẻ chấm công trước, sau đó làm ngoài giờ không lương.
“Lúc đó, anh Hayashida chỉ có một mình ạ?”
“Không, nghe kể trước đó anh ấy ở cùng một nhân viên bên công ty sản xuất máy hàn. Nhưng lúc bị nhìn thấy thì anh Hayashida chỉ đi một mình thôi.”
“Ồ.”
“Nhân viên đó nói anh ta có gọi anh Hayashida nhưng anh ấy cứ thế bước đi mà không đáp lại. Chuyện đó thật kỳ lạ vì bình thường anh ấy thân thiện thế mà.”
“Anh Miyashita biết rõ thế.” Tôi nhìn gương mặt sẫm màu của anh.
“Anh vừa nói chuyện với anh chàng bên tổ đảm bảo an toàn đó xong. Anh ta rất tức giận vì bị cảnh sát đối xử như nghi phạm.”
Ừm, chắc là thế rồi.
“Nghĩa là vụ án xảy ra sau mười một giờ anh nhỉ?”
“Ừ. Vấn đề là không biết anh ấy bị ai đánh.”
“Chưa khẳng định là bị đánh hay không mà anh.”
“Nhưng ngã kiểu gì mà một bên đầu đập xuống mạnh tới mức gây chết người được? Anh tin anh ấy bị đánh. Có điều, không biết ngoài anh ấy ra còn ai ở lại nhà máy tới giờ đó nữa.”
“Giờ đó máy móc cũng nghỉ rồi anh nhỉ?”
A... Tôi nói hoàn toàn vô tình nhưng giờ chính tôi bị sốc. Hình như anh Miyashita cũng cùng suy nghĩ với tôi.
Hai chúng tôi cùng nhìn cánh tay kim loại của con rô bốt mà anh Hayashida đang phụ trách.