← Quay lại trang sách

4

Sáu giờ tối hôm sau, đêm thức canh anh Hayashida được tổ chức tại ngôi chùa gần nhà anh. Tôi không làm thêm buổi tối để về đó. Lúc cầm nén hương trong tay, tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của các cô, các bác đứng xếp hàng phía trước mình.

“Nghe nói cậu ấy làm việc chăm chỉ lắm.”

“Ừ. Đúng là cần làm việc để lo cho cuộc sống nhưng cậu ấy chẳng chịu nghỉ ngơi gì, hầu như thứ Bảy, Chủ nhật nào cậu ấy cũng đi làm cả. Như vậy thì hơi quá.”

“Để rồi cuối cùng chết ở công ty luôn. Tội nghiệp vợ cậu ấy.”

Hóa ra trên đời có cách nghĩ như vậy. Tâm trạng tôi trở nên phức tạp. Tôi chỉ biết anh Hayashida khi anh ấy ở công ty, nhưng đúng là khi trở về nhà, vẫn luôn có gia đình chờ đợi anh ấy.

Sau khi dâng hương, tôi sang phòng bên cạnh, thấy sushi và bia được chuẩn bị sẵn trên bàn. Nhìn quanh, tôi thấy rất nhiều người của công ty, điều ấy như chứng minh lúc sinh thời anh Hayashida rất được mọi người yêu mến. Đàn anh của tôi ở công ty đang tụ tập ở góc trong cùng của phòng.

“Nghe nói đã có kết quả giải phẫu.”

Tôi vừa ngồi xuống, anh Miyashita liền ghé vào tai tôi nói nhỏ. “Vết thương trên đầu anh ấy đúng là không phải do ngã mà thành. Họ nói đó là vết thương do một hung khí rất cứng đập vào đầu, một cái duy nhất.”

“Hung khí cứng ư...”

Cánh tay thô kệch của con rô bốt hiện lên trước mắt tôi.

Biết đâu hung thủ chính là con rô bốt đó? Nghĩa là anh Hayashida đã gặp tai nạn trong lúc làm việc, đó là suy đoán của tôi và anh Miyashita. Chúng tôi chưa nói với ai về suy nghĩ này. Riêng việc gặp tai nạn trong giờ làm việc đã là một vấn đề lớn rồi, giờ nếu lộ ra rằng anh ấy gặp tai nạn trong thời gian làm thêm không lương sau khi quẹt thẻ chấm công thì rõ ràng cả bộ phận sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Nhưng nếu cho rằng đó là tai nạn do rô bốt gây ra thì có vài điểm mâu thuẫn. Thứ nhất, tôi và anh Miyashita không thấy dấu máu khi kiểm tra cánh tay rô bốt. Thứ hai, anh ấy không gục ở nơi làm việc mà lại gục ở phòng nghỉ giải lao, điều này không hợp lý. Thứ ba, chúng tôi không hiểu tại sao cửa vào phòng nghỉ giải lao lại bị khóa.

“Anh Miyashita ơi, hôm nay anh gặp người bên công ty sản xuất máy hàn chưa?”

“Anh gặp rồi. Nghe nói cảnh sát cũng tới hỏi thăm bên đó. Chắc anh nhân viên đó ngạc nhiên lắm khi nghe tin anh Hayashida đã chết.”

“Hôm Chủ nhật anh ta ở cùng anh Hayashida ạ?”

“Ừ. Ban ngày anh ta bị anh Hayashida gọi tới, bắt cùng điều chỉnh máy móc với anh ấy. Anh ta bảo khoảng hơn mười giờ tối anh ta tạm biệt anh Hayashida để về nhà. Hình như anh Hayashida đã quẹt thẻ chấm công lúc đó. Nhưng anh Hayashida bảo anh kia rằng anh ấy sẽ ở lại làm việc thêm chút nữa rồi mới về.”

Chẳng có gì ngạc nhiên nếu anh Hayashida làm thế. Anh ấy là ông vua làm thêm không lương, đến mức đã từng bị Hiệp hội Lao động để mắt tới.

“Chắc anh nhân viên bên công ty sản xuất máy hàn cũng bị hỏi chứng cứ ngoại phạm anh nhỉ?”

“Nghe nói thế. Nhưng lúc mười một giờ anh ấy đã về tới văn phòng và gặp mặt đồng nghiệp ở đó nên không vấn đề gì cả.”

Giờ khuya như vậy vào Chủ nhật mà vẫn có người ở văn phòng đó, chứng tỏ môi trường lao động ở công ty nào cũng giống nhau cả.

“Sự việc lần này khủng khiếp thật. Sinh mạng con người mong manh thật đấy.”

Một anh có biệt danh “Hổ” ngồi đối diện tôi có vẻ rất mãn nguyện với món sushi. Anh đang dùng tăm xỉa răng. Tuy biệt danh là hổ nhưng dáng anh lại giống một con gấu trúc. Nhìn những bậc đàn anh hầu như không thay đổi cảm xúc khi đồng nghiệp vừa mất, tôi cảm thấy công ty thật là một nơi kỳ lạ. Công ty không phải nơi những người hợp nhau cùng tụ tập lại, mà đôi khi là nơi mọi người bị cưỡng ép ở lại cùng nhau. Ngay cả tôi cũng thế, dù anh Hayashida đã chỉ bảo tôi rất nhiều, vậy mà giờ này tôi lại có một ý nghĩ không phù hợp, rằng giá mà vụ án phức tạp hơn chút nữa thì đã thú vị hơn nhiều rồi.

Lúc chúng tôi đứng dậy, trưởng phòng bỗng xuất hiện. Mặc sự có mặt của những người xung quanh, trưởng phòng chào chúng tôi “Ồ, các cậu uống khá đấy” như cách chào khi người ta gặp nhau ở quán rượu. Chúng tôi đành phải ngồi xuống.

“Hôm nay mệt thật. Chẳng làm được việc gì.”

Vừa ngồi xuống, bác liền mở miệng than phiền ngay. Nghe nói cảnh sát đã tới trụ sở chính, hỏi han mọi người rất cặn kẽ về anh Hayashida.

“Cháu còn bị hỏi cả bằng chứng ngoại phạm đấy bác ạ.”

Anh Hổ lập tức tiếp chuyện. “Chẳng lẽ họ nghĩ chúng ta làm gì anh Hayashida hay sao?”

“Hôm qua bác cũng bị hỏi dưới nhà máy như vậy. Người dân bình thường thì lấy đâu ra bằng chứng ngoại phạm chứ.” Trưởng phòng nói oang oang. “Mười hay mười một giờ tối là khung giờ nằm nhà xem ti vi rồi. Nhưng lời làm chứng của gia đình lại không có giá trị phải không nào?”

“Nghe nói vậy ạ.”

“Thế thì không được rồi. Nhưng nếu nói tôi còn nhớ nội dung chương trình trên ti vi thì sao nhỉ?... À mà không được, nếu muốn, thủ phạm có thể thu băng rồi xem lại.”

“Mười đến mười một giờ tối Chủ nhật là khung giờ phát sóng phim Chuyện thu phục thiên hạ , trưởng phòng nhỉ?” Anh Hổ, người am tường về các chương trình ti vi, nói.

Bác trưởng phòng vỗ đầu gối bộp một cái.

“Đúng thế đấy. Đặc biệt bữa trước là tập cuối của phim rồi. Tôi gần như dán mắt vào phim luôn.”

Tôi thở dài ngán ngẩm. Chuyện thu phục thiên hạ là một bộ phim được giới công nhân viên rất thích, kể về một chàng lính quèn nuôi ước mơ thu phục thiên hạ và con đường thăng tiến của anh ta. Tôi đã xem qua một lần, nó chỉ là một phim cổ trang nhàm chán pha trộn giữa đánh đấm, nhân tình thế thái và các tình tiết ướt át, xem được một nửa tập là chán. Nhưng hình như đối với những người đàn ông mỏi mệt vì công việc thì đây lại là một bộ phim giải trí nhẹ nhàng, phù hợp. Ở mục tin giải trí trên báo có nói rất nhiều người mong ngóng để được xem bộ phim này.

“Thôi chuyện đó bỏ qua.”

Bác trưởng phòng rót ồng ộc thứ bia đã nguội vào chiếc cốc giấy, uống cạn cả lớp bọt trắng rồi nói tiếp.

“Từ ngày mai các cậu hãy làm việc chăm chỉ thay cả phần Hayashida nữa nhé. Vì nếu chết rồi thì có muốn làm việc cũng không làm được đâu.”

Khi bác trưởng phòng nhắc tới một câu không phù hợp để nói ra trong đêm thức canh, một bác gái giúp việc bất chợt lại gần nói, “Bác ơi, có cảnh sát tới tìm ạ.”

“Gì cơ?”

Bàn tay cầm cốc bia thứ hai định uống của bác trưởng phòng khựng lại.