5
Tôi và anh Miyashita cùng bác trưởng phòng leo lên xe cảnh sát để cùng tới nhà máy. Hai người ngồi ở hàng ghế trước là hai cảnh sát chúng tôi gặp bữa trước.
Họ không nói chuyện nhiều trên xe, điều đó khiến tôi không thoải mái.
Về tới nhà máy, chúng tôi tới chỗ đặt cỗ máy rô bốt của anh Hayashida. Tôi và anh Miyashita nhìn nhau. Mặt anh hiện rõ chữ “Không hay rồi”. Có lẽ, trên mặt tôi cũng hiện ra dòng chữ như vậy.
“Thực ra, tôi muốn các anh chạy thử chiếc máy này. Nói một cách chính xác, tôi muốn nhờ các anh chạy thử phần cánh tay của con rô bốt này.” Vừa tới nơi đặt con rô bốt, viên cảnh sát tên Toshigaki liền nói.
Mái tóc húi cua của anh ta có lẫn những sợi bạc.
“Nhưng giờ không phải giờ làm việc...” Trưởng phòng lí nhí nói.
“Không sao, tôi đã xin phép công ty anh rồi.”
Viên cảnh sát lấy một chiếc phong bì từ túi áo vest ra, đưa cho trưởng phòng. Trưởng phòng nhìn tài liệu bên trong phong bì. Tôi đứng bên cạnh nhòm vào. Đó là công văn cho phép vận hành máy móc để phục vụ điều tra.
“Xem ra anh đã chấp nhận đề nghị của tôi rồi.”
Viên cảnh sát mỉm cười, nụ cười khiến người đối diện gai người, rồi lập tức mặt anh ta nghiêm lại. “Vừa rồi trưởng phòng có nói vì giờ không phải giờ làm việc nên không vận hành con rô bốt được phải không?”
“Đó là quy định của công ty tôi.”
“Tôi biết. Có điều, tôi muốn anh trả lời trung thực câu hỏi sau: anh Hayashida có phải kiểu người hay vi phạm quy định đó không? Nghĩa là anh ta liệu có vận hành máy móc sau khi đã quẹt thẻ chấm công không?”
“Không đâu.”
“Có khả năng.”
“Có khả năng như vậy.”
"Ơ?”
Viên cảnh sát ngớ người. Bởi trong ba người, chỉ có trưởng phòng phủ định khả năng đó. “Rốt cuộc là có hay không có khả năng đó?”
“...Có khả năng." Trưởng phòng bất đắc dĩ nói. “Nhưng tôi luôn bảo cậu ấy không được làm thế. Có điều cậu ấy nhiệt tình với công việc quá nên...”
“Đủ rồi, đủ rồi anh.”
Viên cảnh sát đưa một tay lên, nở nụ cười khó xử. “Tôi không phải người của công ty anh mà. Nếu vậy, trong trường hợp anh ấy vận hành máy ngoài giờ làm việc và vô tình gây tai nạn thì anh nghĩ anh ấy sẽ làm gì?”
Tôi nghĩ, biết ngay là thế mà. Viên cảnh sát đã nhận ra đây là vụ tai nạn do rô bốt gây ra.
“Đương nhiên trong trường hợp đó, cậu ấy có trách nhiệm phải trình báo lại...”
Trưởng phòng đáp một cách vòng vo. Nhưng việc nói những lời không trung thực nhằm vượt qua vòng truy vấn của cảnh sát vốn dĩ là một việc không thể.
“Anh trưởng phòng này.” Viên cảnh sát tỏ ra ngạc nhiên. “Tôi đã nói tôi không phải người của công ty anh mà.”
Nhưng trưởng phòng vẫn ậm ừ một lúc lâu, mãi sau mới buông xuôi vai xuống, trung thực khai ra. “Chắc cậu ấy sẽ tìm cách che giấu vụ tai nạn đó.”
Viên cảnh sát gật đầu như muốn nói “Tốt lắm.”
“Vậy giờ các anh có thể vận hành chiếc máy, à không, con rô bốt này được không?”
Anh Miyashita đáp “Vâng” rồi bắt đầu thao tác. Cánh tay rô bốt cử động đầy linh hoạt.
“Kỳ diệu thật đấy.” Viên cảnh sát chăm chú quan sát. “Nó có vẻ còn khéo léo hơn cả tôi.”
“Con rô bốt này sử dụng hệ thống ASY. Đó là kỹ thuật độc quyền do phòng tôi phát triển, không gây ồn, hiện chúng tôi đang đăng ký bằng sáng chế cho nó...”
Vừa khoe tới đó thì trưởng phòng chợt bừng tỉnh, bác khẽ ho hung hăng. Khi được người khác khen thiết bị của mình, những lời quảng cáo về nó cứ tự động buột ra khỏi miệng bác như một phản xạ có điều kiện.
“Tôi xem đủ rồi anh ạ.”
Viên cảnh sát nói, bảo anh Miyashita dừng rô bốt lại.
“Ừm...”
Vừa gãi gãi mái đầu thưa, trưởng phòng vừa nói. “Có lẽ anh cảnh sát đang muốn cho chúng tôi biết chi tiết vụ tai nạn, nhưng như anh biết, Hayashida nằm gục trong phòng giải lao nên...”
“Tôi biết. Thế nên khi nãy tôi mới hỏi anh rằng nếu gặp tai nạn anh Hayashida sẽ xử lý thế nào. Anh đáp có lẽ anh ấy sẽ tìm cách che giấu nó. Thực tế, anh Hayashida quả thực đã làm như vậy. Khi nhận ra mình vừa gặp tai nạn, anh ấy đã nghĩ đến việc rời khỏi hiện trường. Thế là anh ấy tới phòng nghỉ giải lao, nằm xuống. Nhưng nếu đột nhiên có ai tới thì rất phiền nên anh ấy đã khóa cửa từ bên trong.”
Ra là vậy. Tôi bất giác vỗ bộp hai tay vào nhau.
“Anh nhân viên tổ bảo đảm an toàn nhà máy đã trông thấy anh Hayashida đúng vào lúc đó các anh nhỉ. Thế nên anh Hayashida mới không thể đáp lại khi được gọi.”
“Chắc thế.” Viên cảnh sát nhìn tôi gật đầu.
“Nhưng nếu thế thì sao cậu ấy lại chết nhỉ? Cậu ấy vẫn đi được mà...” Trưởng phòng hỏi.
Viên cảnh sát trẻ im lặng nãy giờ liền đáp, “Nguyên nhân tử vong là xuất huyết trong não và trường hợp như thế này rất hay xảy ra. Nó gây chấn động não, làm mất đi ý thức, nhiều trường hợp nạn nhân tỉnh lại một lúc rồi sau đó mới tử vong.”
“Thế nên mọi người hãy cẩn thận khi đầu bị va đập nhé.” Viên cảnh sát đầu húi cua cười cười nói. “Thực ra trong lúc mọi người tới lễ thức canh, chúng tôi đã điều tra cỗ máy này một chút rồi. Kết quả là chúng tôi thấy có máu dính ở phần đầu cánh tay rô bốt. Tuy máu đã được lau chùi sạch sẽ, nhưng nếu áp dụng kỹ thuật phân tích để điều tra thì sẽ thấy.”
Tôi nghĩ chắc họ dùng luminol.
“Vấn đề lúc này là ai đã lau vết máu ấy đi.”
“Đương nhiên là Hayashida rồi.”
“Không phải. Vì nếu thế thì sẽ rất lạ.”
Viên cảnh sát lại lấy từ con rô bốt ra một thứ gì đó. Là một miếng giẻ. Loại giẻ này chuyên dùng để vệ sinh máy móc.
“Trên miếng giẻ này có dính máu, chúng tôi suy đoán rằng nó đã được dùng để lau cánh tay rô bốt. Miếng giẻ này nằm lẫn trong giỏ đựng giẻ phế thải.”
“Thì... thì chính Hayashida đã vứt đi đó.”
“Không không.” Viên cảnh sát lắc đầu. “Chiếc giỏ đựng giẻ phế thải này được thay mới vào sáng thứ Hai. Thế nên việc miếng giẻ nằm trong giỏ chứng tỏ cánh tay rô bốt đã được lau vào sáng thứ Hai hoặc sau đó.”
Trưởng phòng im lặng. Chúng tôi cũng không nói gì.
“Anh hiểu rồi chứ? Thế nên chúng tôi mới gọi ba người tới. Trong số những người liên quan, chỉ có ba người các anh có khả năng lau chùi rô bốt ngày hôm qua thôi.” Nói rồi ánh mắt viên cảnh sát chợt trở nên sắc lạnh. “Thôi, các anh mau thật thà khai báo đi.”
“Xin lỗi.”
Đột nhiên, bờ vai của trưởng phòng đứng cạnh tôi chùng hẳn xuống. Nhưng thực ra đó là ảo giác của tôi, trưởng phòng đã quỳ xuống đất.
“Chính tôi đã lau chùi nó. Khi nghe tin Hayashida bị thương ở đầu, tôi đã nghĩ ngay tới con rô bốt nên vội lao tới đây. Quả nhiên trên tay rô bốt dính máu nên... Tôi lo sợ nếu chuyện này lộ ra thì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm, vì thế... Xin lỗi các anh, hãy tha thứ cho tôi.” Trưởng phòng òa khóc.
Nhìn trưởng phòng luôn ra uy, nạt nộ cấp dưới trong bộ dạng này, tôi thấy buồn nhiều hơn là hả dạ. Con người ta có lẽ không nên tỏ vẻ nhiều quá.
“Không sao đâu, anh ngẩng đầu lên đi.”
Viên cảnh sát đặt tay lên vai trưởng phòng. “Anh yên tâm. Có lẽ, anh sẽ không bị truy cứu trách nhiệm đâu.”
“Gì cơ?”.
Trưởng phòng hướng gương mặt đen sì vì nước mắt và bụi bẩn về phía viên cảnh sát.
“Thực ra, có một điều bí ẩn ở đây. Một điểm chưa hợp lý. Đó là hình dáng của đầu cánh tay rô bốt. Chúng tôi đã thử thay đổi góc độ của phần cánh tay dính máu nhiều lần, nhưng vẫn không khớp với miệng vết thương của anh Hayashida. Khi nãy để cho chắc ăn, tôi đã nhờ các anh chạy thử con rô bốt, nhưng có vẻ hình dáng của đầu cánh tay con rô bốt vẫn không hề thay đổi.”
Hả? Nếu vậy vết thương của Hayashida là...”
“Nghĩa là vết thương của anh ấy không phải do rô bốt gây ra.” Viên cảnh sát mỉm cười.