6
“Vậy nghĩa là hung thủ là cậu nhân viên bên công ty sản xuất máy hàn đó hả?” Nhóm trưởng vừa xóc quân bài vừa hỏi.
“Vâng ạ.”
“Ồ, đáng sợ quá.”
Người nhân viên đó – tên anh ta là Yamaoka - đã khai ra toàn bộ sau khi bị cảnh sát bắt.
“Do cơn nóng giận nhất thời của tôi.”
Đó là lý do của anh ta. Anh ta đột ngột nổi nóng nên đã lỡ tay sát hại anh Hayashida.
Đương nhiên, anh ta có lý do để trở nên tức giận như vậy. Nhưng lý do đó không chỉ có một. Rất nhiều lý do cùng hợp lại, biến thành sát ý bừng bừng trong người anh ta.
“Tôi đã phát ngấy lên rồi. Anh Hayashida kĩ tính đến mức dị thường, chỉ cần máy móc nhập về có chút xíu không ổn, anh ấy sẽ nói máy khác với thông số yêu cầu và bắt chúng tôi sửa hết chỗ này đến chỗ nọ, không có điểm dừng. Đương nhiên đó là vì anh ấy rất tâm huyết với công việc, nhưng các anh thử đặt mình vào vị trí của tôi - người phải đi theo đáp ứng yêu cầu của anh ấy mà xem. Việc máy móc có chút lỗi là chuyện đương nhiên, không có cỗ máy nào hoàn hảo cả. Chúng ta phải chấp nhận những lỗi ấy ở một mức độ nào đó. Mọi người đều làm thế cả. Hơn nữa tôi còn nhiều công việc khác, từ đầu năm tới nay, tôi mới được nghỉ vỏn vẹn năm ngày. Đấy là bao gồm cả thứ Bảy, Chủ nhật rồi đấy. Vâng, đương nhiên hầu hết là làm thêm không lương.
Chủ nhật tuần trước tôi cứ ngỡ sẽ được nghỉ, nhưng anh Hayashida lại gọi tôi đến. Đương nhiên tôi phải tới vì anh ấy là khách hàng mà. Quả nhiên vẫn như mọi khi, anh ấy liên tục ra chỉ thị phải làm thế này, phải làm thế kia. Chúng tôi đã tháo ra lắp vào cùng một chi tiết đến cả ngàn lần. Nhưng tôi vẫn ráng kiềm chế. Cứ như vậy, cuối cùng cũng tới gần mười giờ tối. Anh Hayashida bảo tôi rằng thôi hôm nay làm tới đây thôi. Tôi đã rất vui. Bởi lúc mười giờ tối ti vi sẽ bắt đầu phát bộ phim yêu thích của tôi. Một bộ phim cổ trang tên Chuyện thu phục thiên hạ . Bộ phim ấy là niềm háo hức lớn nhất của tôi trong cả một tuần dài. Hơn nữa hôm đó còn là tập cuối. Tôi đã định gọi về cho vợ, bảo cô ấy thu băng lại cho tôi. Nhưng rồi tôi nhớ ra trong phòng nghỉ giải lao có ti vi nên quyết định tới đó xem. Anh Hayashida cũng quẹt thẻ chấm công và tới ngồi cạnh tôi. Chuyện đó với tôi không vấn đề gì. Vì tôi hoàn toàn chìm đắm vào việc xem ti vi. Nhưng khi bộ phim bắt đầu được khoảng 5 phút, anh Hayashida thỉnh thoảng lại nói chuyện với tôi. Đương nhiên là chuyện công việc. Ví dụ như chi tiết đó của máy đang như thế nào, có dữ liệu này nọ không. Anh hiểu cảm giác đó mà, phải không anh cảnh sát? Tôi chỉ muốn được xem ti vi. Công việc đã kết thúc, tôi không muốn anh ấy nói chuyện với tôi nữa. Nhưng anh Hayashida không hiểu điều đó. Ngoài ra còn một điều khiến tôi khó chịu nữa. Hình như anh ấy bị cảm cúm, cứ một lúc anh ấy lại sụt sịt mũi. Ồn không chịu nổi, không thể xem ti vi được. Tôi bực bội lắm. Bực đến mức bụng phát đau. Xem phim mà không thể ngấm được nội dung vào đầu. Một lúc sau, anh ấy lại có hành động khiến tôi nổi giận hơn. Đúng vậy, chính là món bánh gạo đó. Anh ấy đã bỏ bánh gạo ra nhai rôm rốp. Tôi lấy chiếc cờ lê trong hộp dụng cụ đặt bên cạnh mình, đánh thật mạnh vào đầu anh ta. Tôi biết đó là tội ác. Nhưng lúc đó tôi thực sự muốn làm thế. Đúng vậy, lúc đánh tôi thấy thoải mái lắm. Nhưng chỉ giây phút đó thôi. Sau đó, tôi lập tức thấy sợ hãi.”
Theo lời kể của viên cảnh sát, Yamaoka đã cung cấp lời khai như vậy. Sau đó, cảm thấy để nguyên thi thể như vậy không ổn nên anh ta mang anh Hayashida tới trước con rô bốt. Rồi anh ta lấy máu trên đầu anh Hayashida bôi vào đầu cánh tay rô bốt, cắm điện cho con rô bốt rồi rời khỏi đó. Mục đích của anh ta là làm mọi người nhầm tưởng rằng anh Hayashida chết do sai lầm trong lúc sử dụng máy móc.
Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Anh Hayashida đã tỉnh lại. Anh ấy nhìn xung quanh và hiểu ra tình hình. Tuy gọi là hiểu ra, nhưng khả năng cao là anh ấy đã hiểu sai hướng. Có lẽ ý thức của anh ấy rất mông lung, nên anh ấy có ảo giác rằng mình bị rô bốt đánh.
Đối với một kỹ thuật viên, bị tai nạn ngoài giờ làm việc, hơn nữa lại do máy móc gây ra là một điều cấm kị. Vì thế, với đầu óc lơ mơ của mình, anh ấy ngắt điện của con rô bốt rồi đi tới phòng nghỉ giải lao. Anh ấy khóa cửa lại để không ai vào được nữa. Sau đó, anh ấy ngất đi và lần này không bao giờ tỉnh lại nữa.
Người vứt túi bánh gạo vào thùng rác là Yamaoka.
“Tóm lại, bài học rút ra là đừng có làm việc nhiều quá.” Vừa chơi bài trưởng nhóm vừa nói.
“Dân văn phòng và kỹ sư đúng là những người không biết giới hạn gì cả. Chỉ cần muốn làm thì việc nhiều không xuể, làm tới khi nào cho hết được. Còn chúng ta thì khác, nếu không còn sản phẩm được chuyển trên băng chuyền thì có muốn làm việc cũng không được. Chúng ta chẳng bao giờ phải làm thêm không lương cả.” Chú trưởng nhóm nhiều năm kinh nghiệm lên tiếng, đồng nghiệp xung quanh cũng thi nhau nói ra suy nghĩ của mình.
“Kẻ giết người đương nhiên có lỗi, nhưng người đã khuất cũng có vấn đề. Nhiệt tình với công việc là tốt nhưng nếu vì say mê công việc quá mà không nghĩ tới cảm giác của người khác thì không được.”
“Anh nói phải.”
“Vì anh ấy dùng tới cái đầu nhiều quá đấy. Chẳng lẽ những con người tài giỏi đều sẽ chết nếu không dùng tới đầu mình một vài ngày hay sao?”
“Nhưng mà ngày nào cũng không dùng như cậu thì cũng không ổn đâu.”
“Anh nhiều chuyện quá.”
“Dù sao tôi cũng không muốn mình bị như vậy. May là tôi được làm việc tại nhà máy.”
Mọi người gật gù tán đồng.
“Thôi đừng nói vậy. Ngày mai cậu Kawashima phải về trụ sở rồi.”
Nghe trưởng nhóm nói, mọi người liền quay sang nhìn tôi.
“Ồ, kỳ thực tập của cậu kết thúc rồi à. Nhanh thật đấy.”
“Về đó làm việc chăm chỉ nhé.”
Tôi đứng dậy, cúi đầu cảm ơn mọi người.
Không lâu sau, tiếng chuông báo bắt đầu giờ làm thêm vang lên. Mọi người lũ lượt đứng dậy về vị trí làm việc. Nhưng vì còn phải dọn dẹp phòng ký túc nên hôm nay tôi không ở lại làm thêm.
Sau khi mọi người đi khỏi, Yoko đến cạnh tôi. “Lần sau anh lại lái xe đưa em đi dạo nhé.”
“Ừ.”
“Em có cái này tặng anh.”
Nói rồi cô ấy chìa ra một tấm bùa cầu sức khỏe. “Đừng chết vì làm việc quá sức đấy.”
Tôi giật mình. “Anh sẽ chú ý.”
“Tạm biệt anh.”
Yoko đeo kính bảo hộ lên, đi về phía băng chuyền. Nhưng giữa chừng cô ấy dừng lại, quay về phía tôi vẫy vẫy tay. Từ khẩu hình, tôi biết cô ấy đang nói, “Cố gắng lên nhé!”
Làm như tôi ra chiến trận không bằng.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa lắc lắc chiếc bùa. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!