← Quay lại trang sách

Chương 4 - Lẽ ra đã rất ngọt 1

Chiếc máy bay hướng về hòn đảo Honolulu không một chút chậm trễ.

“Cháu đi hưởng tuần trăng mật à?”

Người vừa bắt chuyện với tôi là một người đàn ông đẹp lão, mặc bộ vest nhạt màu rất đẹp, ông ngồi ở hàng ghế cạnh hàng ghế của tôi, ngăn cách bởi lối đi.

“Vâng ạ.” Tôi đáp.

Ông lão lim dim đôi mắt bên dưới hàng lông mày trắng. “Thích thật. Đúng là người ta nên đi du lịch khi còn trẻ.”

Tôi mỉm cười rồi hỏi, “Chỉ có hai bác đi Hawaii với nhau thôi ạ?”

Bên cạnh ông là một bà lão nhỏ nhắn và có vẻ không còn ai khác đi cùng họ. Như thể nhận ra ánh mắt của tôi, bà lão quay sang nhìn tôi mỉm cười.

“Ừ. Vì Hawaii rất tốt cho người già như hai bác.”

Nói rồi ông lão hạ giọng xuống, nói tiếp, “Thực ra chuyến du lịch này nhân dịp đám cưới vàng của hai bác. Bác tổ chức chuyến đi để lấy lòng bác gái đấy.”

“Vâng, ra là thế.”

Tôi gật đầu, quay sang nhìn Naomi để kết thúc câu chuyện. Cô ấy đang đọc sách, nhưng hình như có lắng nghe cuộc trò chuyện vừa rồi nên khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy nhoẻn miệng cười.

Tới sân bay Honolulu, sau khi nhận hành lý, tôi dẫn Naomi lên xe buýt để tới công ty cho thuê xe tự lái. Tôi đã đặt trước nên không mất nhiều thời gian làm thủ tục. Sau khoảng mười lăm phút, chúng tôi leo lên một chiếc xe Mỹ nho nhỏ rồi xuất phát. Từ đây chuyến đi chỉ còn lại hai chúng tôi.

“Anh định đi thẳng tới Kuilima, trên đường đi em có muốn rẽ qua chỗ nào không?”

Địa danh tôi nhắc tới nằm ở đầu phía bắc hòn đảo Oahu. Tôi đã đặt phòng ở một khách sạn trong khu nghỉ dưỡng tổng hợp ở đó.

“Không anh ạ, anh đi thẳng tới khách sạn đi. Em cũng hơi mệt rồi.” Naomi đáp.

“Ừ. Ngồi máy bay nhiều giờ liền mệt thật.” Tôi gật đầu, chân phải giẫm bàn đạp ga mạnh hơn một chút.

Đối với tôi và Naomi, chuyến đi tới Hawaii này không phải lần đầu tiên.

Với tôi là lần thứ tư và với Naomi là lần thứ hai. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn không lưỡng lự khi chọn nơi đây làm điểm đến cho chuyến du lịch trăng mật của mình vì cả hai cùng thống nhất rằng chúng tôi không muốn quá phô trương.

Có một vài lý do khiến chúng tôi không thể phô trương.

Đầu tiên là vì lần kết hôn này của tôi là tái hôn. Tôi hiện ba mươi tư tuổi, hồi hai mươi sáu tuổi tôi đã kết hôn một lần. Vợ cũ của tôi đã mất ba năm trước vì tai nạn giao thông.

Và một lý do khác là đứa con gái của tôi với người vợ đã mất cũng vừa qua đời gần đây, tôi vẫn chưa thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đong đầy từ trái tim mình.

Thực ra trong lần kết hôn này chúng tôi cũng không tổ chức tiệc cưới. Chúng tôi chỉ đăng ký kết hôn, thậm chí không cử hành hôn lễ. Nhưng Naomi có vẻ không để ý chuyện đó lắm. Gần đây, có nhiều cô gái trẻ không thích hôn lễ và tiệc cưới gợi lên cảm giác về một cuộc hôn nhân giữa hai gia đình (vì lẽ ra chỉ nên là hôn nhân giữa hai người), nên có lẽ việc tôi không tổ chức lễ cưới cũng không phải một việc quá đáng gì.

Nhưng tôi vẫn chưa nói thực với Naomi. Còn một lý do nữa khiến tôi không muốn việc kết hôn giữa chúng tôi trở nên phô trương. Với tôi, lý do chưa nói ra đó mới là nguyên nhân lớn nhất.