← Quay lại trang sách

2

Chúng tôi đến khách sạn lúc quá trưa. Giờ làm thủ tục nhận phòng thì hơi sớm nên chúng tôi gửi hành lý rồi ăn một bữa trưa nhẹ trong nhà hàng.

“Bên này ít người Nhật anh nhỉ?”.

Gọi món xong, Naomi nhìn quanh rồi nói nhỏ. Ngoài chúng tôi ra, quanh đây không còn người Nhật nào khác.

“Mới qua tuần lễ vàng nên khách du lịch người Nhật khá ít, nếu có chắc họ cũng tới Waikiki rồi em ạ.”

“Vì quanh đây không có chỗ nào cho những người trẻ chơi mà.”

“Nếu ở trong khách sạn thì có thể chơi golf, chơi tennis và cưỡi ngựa nữa, nhưng bước ra ngoài thì chẳng có gì cả.”

“Đến cả sàn nhảy cũng không có thì người trẻ Nhật sẽ thấy nhàm chán lắm.”

“Em đừng một câu ‘người trẻ’, hai cầu ‘người trẻ’ nữa. Em mới có hai mươi mấy mà. Em cũng là một trong số những người trẻ đấy thôi.”

“Ái chà, thế thì anh cũng vậy.”

“Thôi đừng trêu anh nữa.”

Tôi nói rồi chau mặt, Naomi nở một nụ cười hân hoan khúc khích. Nụ cười của cô ấy thật đáng yêu. Nó khiến tôi cảm nhận được một cách trực tiếp niềm hạnh phúc của cô ấy. Giá mà tôi có thể tận hưởng giây phút hiện tại với tâm trạng giống như cô ấy thì tốt biết bao. Nhưng tôi không thể làm thế nữa rồi.

Ăn xong bữa trưa, làm xong thủ tục nhận phòng, Naomi liền nói muốn ra biển.

“Vì em thấy cứ phí phí thế nào ấy. Được không anh?”

Có vẻ như sau khi nhìn thấy những người Mỹ nhàn nhã tắm nắng trên bãi biển, Naomi không thể ở bên trong phòng được. “Đương nhiên là được.” Tôi đáp.

Ra tới biển, Naomi mặc bộ đồ bơi in hoa rồi hòa mình vào làn nước. Tôi ngồi trên cát ngắm cô ấy. Vốn thích bơi lội nên tư thế bơi của Naomi rất đẹp. Thỉnh thoảng, cô ấy nhìn về phía tôi, giơ tay lên vẫy vẫy. Tôi cũng đưa tay lên đáp lại, mấy lần chụp ảnh cô ấy.

Nhưng tôi biết rằng những tấm phim này có lẽ sẽ không bao giờ được tráng ra ảnh.

Từ bãi biển về tới khách sạn, lúc chúng tôi đang đứng đợi thang máy thì chợt có tiếng bắt chuyện.

“Ồ, tình cờ thật đấy.”

Ngoảnh lại, tôi thấy vợ chồng ông lão ngồi cùng máy bay khi nãy đang đứng phía sau. Cậu nhân viên khách sạn đi cùng họ lên phòng, nên chắc họ vừa mới tới khách sạn.

“Hai bác cũng ở đây ạ?” Tôi hơi ngạc nhiên hỏi.

“Ừ. Hai bác mải ngắm phố phường và đi mấy chỗ nên giờ mới tới. Các cháu đã kịp đi bơi về rồi à?” Nhìn bộ đồ trên người chúng tôi, ông lão hỏi.

“Dạ vâng ạ.” Tôi gật đầu.

Phòng của vợ chồng ông lão cùng tầng với chúng tôi. Ông lão có vẻ rất vui vì điều đó.

“Vậy chúng ta là hàng xóm rồi. Lúc nào đó chúng ta tụ tập ở phòng cháu hoặc phòng bác uống một bữa nhé.”

Ông lão đưa tay làm cử chỉ nâng ly, nhưng bà lão liền trách, “Kìa ông, hai cháu đây là vợ chồng mới cưới. Ông sang đó là làm phiền họ đấy.” I!

“Dạ không sao ạ. Bữa nào đó chúng ta tổ chức đi ạ.”

Tôi đáp cho phải phép. Nhưng Naomi lại tiếp lời, “Chúng cháu đợi các bác sang nhé. Càng đông càng vui ạ.” Câu nói của cô ấy rất thật lòng, điều đó khiến tôi bồn chồn.

Bữa tối chúng tôi cũng gặp vợ chồng ông lão. Bàn của chúng tôi cạnh nhau. Họ đã thay những bộ đồ mới.

“Hai bác ấy thật tuyệt. Năm mươi năm trôi qua mà tình cảm của họ vẫn được như vậy, thật đáng ngưỡng mộ.” Naomi thì thầm.

Vợ chồng ông lão lặng lẽ ăn. Thỉnh thoảng, ông lão nói đùa câu gì đó, bà lão liền mỉm cười, một nụ cười rất quý phái.

Rượu vang cuối cùng cũng được mang tới bàn chúng tôi.

“Chúng ta nâng ly vì điều gì bây giờ nhỉ?” Tôi hỏi Naomi, người đang ngồi phía bên kia ngọn nến.

“Đương nhiên là vì hai chúng ta rồi.”

Naomi mỉm cười nâng cốc. Tôi cũng mỉm cười, chạm cốc với cô ấy rồi uống một ngụm vang lớn. Ngụm rượu lạnh lẽo vừa vào tới dạ dày liền đánh thức thứ gì đó trong đầu tôi. Một thứ gì suýt đã bị cảm giác hạnh phúc hiện tại cuốn trôi đi mất.

Không được lạc lối, không được chìm trong thế giới ngọt ngào với cô ấy... Vừa nhìn nụ cười của Naomi qua chiếc ly thủy tinh, tôi vừa thầm nhủ.

Chúng tôi về phòng, tắm rửa rồi chui vào chăn dù lúc đó hãy còn sớm. Naomi bắt đầu nói về những dự định tương lai của cô ấy. Cô ấy nói muốn có con sớm nhất có thể và muốn theo học một vài lớp nghệ thuật.

Tôi lặp đi lặp lại những câu trả lời mập mờ.

Không lâu sau, Naomi bắt đầu thở đều đều trong vòng tay tôi. Trên máy bay cô ấy không ngủ được nhiều, tới nơi không nghỉ ngơi mà ra biển ngay nên ngủ sớm là điều dễ hiểu. Tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường để không đánh thức cô ấy.

Vốn dĩ tối nay tôi không định ngủ với cô ấy.

Hai chúng tôi đã có quan hệ thân mật. Tuy nói là đêm đầu tiên của chuyến du lịch trăng mật, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.

Hơn nữa, có một lý do lớn hơn khiến tôi không thể ngủ với cô ấy nữa.

Tôi vào nhà tắm, rửa mặt bằng làn nước lạnh lẽo, hít vào thở ra thật sâu mấy lần rồi quay lại giường. Naomi vẫn cất tiếng thở đều đều. Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, khẽ vươn hai tay tới cần cổ của cô ấy.

Những ngón tay tôi chạm tới làn da trắng mềm mại. Tôi ngồi im như vậy một lúc thì Naomi chậm rãi hé mắt ra. Ban đầu, Naomi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng một thoáng sau, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt bất an.

“Có chuyện gì vậy anh?”

Giọng Naomi run run. Tôi khẽ tăng thêm lực vào những ngón tay, gương mặt Naomi ngay lập tức trở nên hoảng sợ.

“Hãy nghe và trả lời tôi.” Giọng tôi trầm tới mức chính tôi cũng phải rùng mình.

“Hiroko là do cô giết phải không?”