3
Hiroko là tên đứa con gái vừa mất của tôi. Mẹ con bé mất sớm, nên có thể nói chỉ mình tôi nuôi nấng con bé. Con bé bốn tuổi, đôi mắt giống hệt mẹ, to tròn như mắt búp bê.
Hôm đó là buổi sáng ngày Giáng sinh, chúng tôi đang ngồi ăn sáng như mọi ngày. Trời lạnh tới mức dù đã bật lò sưởi, cơ thể tôi vẫn run lên vì lạnh.
“Hiroko, ăn mau đi con.”
Tôi phải nhắc nhở vì Hiroko chỉ ngồi trên ghế mà không động vào đồ ăn. Sáng nào con bé cũng như vậy.
“Con không muốn ăn. Con buồn ngủ.” Hiroko vừa dụi dụi mặt vừa nói rồi ngả người vào lưng ghế, mắt lờ đờ.
“Này, con không được ngủ. Chúng ta phải tới nhà bác gái con bây giờ.” Tôi nói rồi đứng lên, tắt chiếc máy sưởi dầu.
Tôi phải gửi Hiroko tới nhà chị gái trên đường đến công ty. Lúc đó, tôi vô tình nhìn đồng hồ đo bình đựng dầu của máy sưởi, thấy dầu đã sắp hết.
Tôi kéo tay cô con gái đang buồn ngủ ra khỏi phòng khách, để con bé đợi ở hành lang rồi bước xuống cầu thang. Bãi đỗ xe nhà tôi ở tầng hầm.
Sau khi yên vị trên xe, tôi phát hiện mình quên đồ. Hôm đó, tôi cần mang theo băng đài cát-xét vì có việc cần dùng đến. Tôi định mua từ hôm qua mà quên bẵng đi mất.
Tôi xuống xe rồi ra khỏi nhà. Cách nhà tôi mấy phút đi bộ có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24. Ở đó chắc chắn có bán băng cát-xét. Tôi rảo bước tới đó.
Sau này, tôi vô cùng hối hận vì đã làm như thế.
Trên đường tới công ty tôi có rất nhiều cửa hàng bán băng cát-xét, vậy mà sao lúc đó tôi lại quyết định cuốc bộ đi mua chứ. Chính tôi cũng không hiểu được lựa chọn của mình. Có lẽ, lúc đó tôi chỉ ngẫu hứng muốn làm vậy.
Ở cửa hàng tiện lợi, tôi bị cuốn vào một vụ rắc rối.
Lúc đứng xếp hàng trước quầy thanh toán để trả tiền, đột nhiên tôi bị đánh vào phía sau đầu.
Tôi nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bị cơn đau đớn mãnh liệt tấn công, tôi ngã quỵ xuống đó. Tôi đưa tay sờ đầu rồi giơ tay ra trước mặt, thấy tay nhuốm một lượng máu lớn. Lúc đó, tôi nghe giọng ai đó vang lên, “Mang tiền ra đây, mau lên!” Đó là giọng của một thanh niên trẻ. Tôi chợt hiểu ra cửa hàng này đang bị cướp tấn công.
Tôi định đứng lên, nhưng bị mất cảm giác thăng bằng, nửa thân dưới của tôi khuỵu xuống. Tôi không bị ngất. Tôi biết mọi người xung quanh mình đang bấn loạn nháo nhào. Nhưng cơ thể tôi không có chút sức lực nào.
Không biết tôi như vậy bao lâu. Đến lúc tỉnh ra, tôi thấy mình đang nằm trên cáng. Tôi được xe cứu thương chuyển tới bệnh viện gần đó.
Vết thương của tôi không mấy nghiêm trọng, lúc tới bệnh viện tôi đã có thể tự đi lại được. Nhưng sau khi xử lý vết thương, bác sĩ vẫn chỉ định tôi chụp X-quang cho chắc chắn. Tôi rất lo cho con gái đang chỉ có một mình ở nhà nên tôi định gọi điện về trong lúc chờ kết quả chụp X-quang, nhưng rồi một vấn đề trở ngại khác lại ập đến. Cảnh sát tới và hỏi chuyện tôi. Chuyện không nhiều chi tiết đến mức phải kể đi kể lại, nhưng đó là thủ tục họ phải thực hiện.
Sau khi thuật lại một cách đơn giản mọi chuyện, tôi hỏi anh cảnh sát thủ phạm ra sao rồi. Cảnh sát nói thủ phạm đi theo nhóm hai người, chúng đã bị bắt trên đường cầm tiền bỏ trốn. Cả hai đều còn trẻ măng, mới tốt nghiệp cấp ba.
Sau khi cảnh sát rời đi, tôi gọi điện tới nhà chị gái. Vì tôi nghĩ chị đang lo lắng khi không thấy bố con tôi tới. Nghe tôi kể sự tình, chị gái tôi ở đầu dây bên kia tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Chị đừng lo. Vết thương của em không nghiêm trọng. Tôi cố nói với giọng tươi tỉnh.
“Vậy thì không sao rồi, nhưng chuyện lần này ghê nhỉ?” Như thể nhận ra vết thương của tôi không nhẹ như tôi nói, chị tôi chỉ biết cười gượng.
“Có chuyện này quan trọng hơn em muốn nhờ chị. Chị tới nhà xem Hiroko thế nào giúp em. Em để con bé ở nhà một mình nên giờ lo lắm.”
“Chị biết rồi. Chị sẽ bảo con bé là em có việc bận nên chị tới đón nhé.”
“Dạ, nhờ chị nhé.”
Tôi cúp điện thoại, tạm thở phào.
Một lúc sau có kết quả chụp X-quang. Quả nhiên không vấn đề gì, nhưng bác sĩ vẫn nói nếu cảm thấy không khỏe thì hãy quay lại bệnh viện ngay.
Trước khi rời bệnh viện, tôi gọi điện thoại về nhà một cuộc. Tôi hơi ngạc nhiên khi người nghe máy không phải chị gái tôi mà là Naomi.
“Anh Nobuhiko ơi, nguy rồi. Hiroko...” Hơi thở cô ấy hỗn loạn, giọng như sắp khóc.
“Có chuyện gì với Hiroko vậy?” Tôi lo lắng, lớn tiếng hỏi.
“Hiroko bị ngất... Tình trạng con bé rất nguy hiểm.”
“Ngất ư? Tại sao?”
“Nghe nói bé bị ngộ độc khí carbon monoxide. Hình như nhiên liệu trong máy sưởi không được đốt cháy hoàn toàn.”
“Máy sưởi ư?”
Tôi nghĩ không thể có chuyện ngu ngốc đó được. Trước khi ra khỏi nhà ràng tôi đã tắt máy sưởi rồi.
“Thế giờ Hiroko thế nào?”
“Bác sĩ đang khám cho bé ạ. Chị gái anh đang ở đây. Anh ơi, anh về đây ngay được không?”
“Anh hiểu rồi, anh về ngay.”
Tôi đặt ống nghe xuống, chạy đi thật nhanh. Thấy một người đầu quấn băng gạc chạy đi với vẻ mặt dị thường như vậy, chắc mọi người xung quanh thấy kỳ dị lắm.
Lúc tôi về tới nhà, mọi người đang tập trung ở phòng khách. Chị gái tôi và Naomi đang khóc, bác sĩ ngồi yên với nét mặt tối sầm. Hiroko được đặt nằm ở giữa. Hiểu được tình hình, tôi ngã quỵ xuống, ôm lấy con gái yêu thương từ tấm nệm. Những tiếng hét tựa như tiếng chó sủa vô thức thoát ra từ cổ họng tôi.
Đêm đó, tôi và Naomi ngồi ở phòng khách.
“Lúc em tới nơi, Hiroko đang nằm bất tỉnh giữa sàn nhà. Không khí trong phòng ngột ngạt, em lập tức nghĩ tới khả năng ngộ độc khí carbon monoxide, liền bịt mũi lại và mở cửa sổ, cửa chính ra. Sau đó, em tắt lửa trong máy sưởi.”
Naomi nói bằng giọng đều đều, cố gắng không thể hiện cảm xúc. Tôi cũng lặng im ngồi nghe. Cho tới lúc đó, tôi không có đủ thời gian và tâm trí để nghe cô ấy kể.
Nghe nói sáng hôm đó Naomi tới nhà tôi để xem chiếc giường cô ấy định mua có cho vào phòng ngủ được không. Bữa trước cô ấy đã nói về việc này rồi nhưng tôi quên bẵng đi mất. Tôi đã đưa cho cô ấy chìa khóa phụ của ngôi nhà trước đó và bảo cô ấy có thể tới bất cứ khi nào cô ấy muốn.
“Nghĩa là lúc em tới, máy sưởi đang bật à? Trước lúc ra khỏi nhà anh đã tắt nó rồi mà.” Tôi vừa nhìn chiếc máy sưởi vừa nói.
“Chắc Hiroko bật lên đấy anh ạ. Trong lúc đợi anh về con bé thấy lạnh quá nên mới...”
“Chắc thế.”
Tôi thử hình dung hành động của Hiroko. Thấy bố mãi không về, Hiroko quay lại phòng khách, bật máy sưởi. Bình thường tôi không cho phép con bé lại gần lửa, nhưng con bé đã bốn tuổi, nó hoàn toàn có thể bật máy sưởi lên sau khi lén học theo động tác của tôi. Lúc đó, chúng tôi sắp ra khỏi nhà nên tôi đã đóng hết cửa sổ. Dầu sắp hết nên máy sưởi chẳng mấy chốc rơi vào tình trạng đốt cháy không hoàn toàn.
Lúc nghĩ tới đó, trong đầu tôi chợt nảy ra một nghi vấn nhỏ. Sáng nay, lúc nhìn đồng hồ bình đựng dầu của máy sưởi tôi thấy nó đã gần về zero, nhưng giờ thấy bình đầy một nửa. Ai đó đã đổ dầu vào bình ư? Nhưng cả chị gái tôi và Naomi đều không nói gì tới chuyện đó.
Trong lòng vẫn còn thắc mắc nhưng tôi tự nhủ có lẽ do mình nhìn nhầm.
“Sau khi mở cửa cho phòng thoáng khí, em lập tức gọi cho bác sĩ. Một lúc sau thì chị gái anh tới...”
“Thế ư. Lần này làm phiền em rồi.”
“Đâu có, sao anh lại gọi là làm phiền...” Naomi cúi xuống, im lặng.
“Giá mà anh không đi mua đồ...”
Tôi đập tay xuống mặt bàn. “Một cuốn băng cát-xét, mua ở đâu mà không được chứ.”
“Anh không có lỗi gì cả.” Naomi nhìn tôi với ánh mắt rưng rưng. “Vì anh định sẽ về nhà ngay mà. Người có lỗi chính là nhóm cướp đó.”
Nhưng tôi không đáp lại, chỉ thở dài một hơi vô lực. Giờ có quy trách nhiệm cho ai thì Hiroko của tôi cũng không thể sống lại được nữa.
Khoảng mười ngày sau vụ việc, tôi nghe một chị hàng xóm ở nhà nội trợ kể một chuyện kỳ lạ. Chị này sống phía sau nhà tôi. Chị ấy nói buổi sáng hôm đó có nhìn thấy Naomi mang một bình dầu đốt từ cửa sau vào nhà.
“Bình dầu đốt ư? Khoảng mấy giờ ạ?”
Tôi hỏi, tim đập thình thịch. Đúng là trong chiếc kệ nhỏ đựng đồ bên cạnh lối vào phía sau nhà tôi có đặt một chiếc bình đựng dầu đốt.
“Mấy giờ ấy nhỉ. Tôi chỉ nhớ là sáng hôm đó thôi.”
Chị hàng xóm nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói. “Nhưng mà chắc chắn là trước khi sự cố xảy ra. Vì lúc bị nhiễm độc do máy sưởi, có ai lại đổ thêm dầu vào máy sưởi đâu anh nhỉ.”
“Vâng...”
Tôi thấy bối rối. Chị hàng xóm không giống đang nói dối. Vả lại tôi cũng thấy nghi hoặc về việc dầu đốt trong máy sưởi nhiều lên. Nếu Naomi là người đổ thêm dầu vào thì mọi việc đều hợp lý.
Vấn đề là tại sao cô ấy làm thế? Và tại sao cô ấy không kể gì về việc đó?
Đúng như lời chị hàng xóm nói, thật khó cho rằng cô ấy làm thế sau khi sự cố xảy ra. Vậy nghĩa là cô ấy đã tới nhà tôi trước khi sự cố xảy ra ư?
Còn một việc nữa tôi không giải thích được. Trong nhà tôi, phòng khách nối liền với gian bếp. Tôi có mắc rèm xếp để ngăn cách hai nơi. Naomi khai rằng khi xảy ra sự việc, tấm rèm đó đang đóng kín. Tôi thấy lời khai này thật kỳ lạ. Bởi tôi nhớ mình không đóng tấm rèm đó lại. Tôi cũng không nghĩ Hiroko làm việc đó.
Nhưng nếu rèm không đóng thì lại có một điểm bất hợp lý khác. Bởi theo các chuyên gia, xét từ thời gian máy sưởi được bật và độ rộng của căn phòng, nếu tấm rèm đó mở thì đã không dẫn đến sự cố chết người.
Trong đầu tôi, nỗi nghi hoặc đối với Naomi ngày càng lớn. Tôi ngờ rằng cô ấy đã cố ý khiến Hiroko bị nhiễm độc.
Tôi cố gắng phủ định suy nghĩ đó. Naomi không thể làm một việc như thế được. Nhưng cân nhắc việc Naomi có động cơ làm như vậy hay không, tâm trí tôi chợt lung lay.
Bởi vấn đề lớn nhất đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi chính là Hiroko.
Thật kỳ lạ, Hiroko không chịu thân thiết với Naomi. Naomi đã tới nhà tôi nhiều lần, ba chúng tôi cũng cùng đi chơi và đi ăn khá nhiều nhưng Hiroko luôn nhìn Naomi như nhìn một phụ nữ xa lạ. Hiroko vốn là một đứa trẻ nhút nhát trước người lạ, có điều hai người đã có nhiều dịp ở cạnh nhau như vậy rồi, thật khó hiểu khi con bé không tỏ ra quấn quýt với Naomi chút nào.
“Có phải Hiroko vẫn còn nhớ mẹ, vì thế mà con bé không chịu mở lòng với em không?”
Có lần Naomi ngập ngừng hỏi như vậy. Chưa đợi cô ấy nói xong tôi đã lên tiếng phủ nhận, “Lúc mẹ Hiroko mất nó mới là một đứa bé sơ sinh, nên anh nghĩ không phải thế đâu.”
“Thế thì tại sao anh nhỉ? Em có chỗ nào không tốt ư?”
“Em rất ân cần, chu đáo, không có chỗ nào không tốt cả. Rồi Hiroko sẽ nhận ra thôi. Em cố kiên nhẫn thêm chút nữa nhé.”
“Vâng, đương nhiên rồi ạ...”
Tôi nhớ chúng tôi đã nói đi nói lại chuyện này tới mấy lần. Mỗi lần như thế Naomi đều nhu thuận đồng ý, nhưng cô ấy liệu có thực sự muốn làm theo lời tôi nói? Tôi nghĩ vậy bởi vì thái độ của Hiroko càng lúc càng quá đáng, giống như con bé rất ghét Naomi. Hôm tổ chức tiệc sinh nhật bốn tuổi cho Hiroko tại nhà, con bé nhất quyết không cho Naomi vào nhà. Naomi rất khó xử, cuối cùng đành ra về.
“Giá mà không có con nhóc đó...”
Suy nghĩ ấy phải chăng chưa bao giờ nảy ra trong đầu Naomi? Tôi không có cơ sở để phủ nhận điều đó.
Tôi thử suy luận về hành động của Naomi ngày hôm đó. Mục đích ban đầu của Naomi khi tới nhà tôi đúng như cô ấy nói, là để đo kích thước căn phòng. Nhưng khi nhìn thấy Hiroko nằm ngủ trong phòng khách, cô ấy đã nảy ra ý nghĩ đáng sợ ấy. Nếu bật máy sưởi dầu trong căn phòng kín mít này, không phải sẽ gây ra ngộ độc carbon monoxide hay sao?
Cũng có thể cô ấy không có sát ý rõ ràng đến thế. Nhưng biết đâu cô ấy luôn nghĩ nếu gặp cơ hội thuận lợi sẽ tát nước theo mưa? Một việc làm không đến mức bị gọi là phạm tội, ví dụ, bản thân việc bật máy sưởi không có vấn đề gì cả.
Naomi tới gần máy sưởi, định châm lửa. Nhưng cô ấy nhận ra dầu trong bình đã hết. Vì thế cô ấy đổ thêm dầu rồi châm lửa lại. Cô ấy biết can đựng dầu được đặt trong hệ đựng đồ ở phía sau nhà.
Thấy máy sưởi bắt đầu đốt cháy dầu bên trong, cô ấy đóng kín cửa phòng khách. Sau đó, để tai nạn chắc chắn xảy ra, cô ấy khép tấm rèm xếp giữa phòng khách và gian bếp lại. Rồi cô ấy ra ngoài, canh đủ thời gian rồi quay lại nhà tôi.
Đúng như cô ấy dự tính, Hiroko nằm ngất đi trong phòng khách. Naomi mở các cửa để thông khí trong phòng, tắt máy sưởi rồi gọi bác sĩ. Đương nhiên cô ấy hy vọng rằng lúc đó đã quá muộn để cứu được Hiroko.
Có lẽ, thực ra cô ấy không muốn khai về bức rèm. Nhưng cô ấy nghĩ nếu không nhắc tới nó thì sẽ phát sinh mâu thuẫn với giả định về một tai nạn, nên cô ấy đành khai rằng khi mình đến rèm xếp đang được đóng kín.
Sự ngờ vực của tôi đối với Naomi cứ lớn dần, cuối cùng trở thành niềm tin vững chắc. Nhưng tôi không nghĩ tới việc báo cảnh sát. Tôi sẽ tự mình tìm ra chân tướng.
Tôi cũng đã quyết định phải làm gì nếu nhận được đáp án xấu nhất.
Nếu Naomi đã giết Hiroko, tôi sẽ dùng chính đôi bàn tay mình để kết liễu cô ta.
“Trả lời mau!”
Tôi hỏi, hai tay tôi vẫn nắm lấy cần cổ Naomi. “Cô đã giết Hiroko phải không?”
Naomi nhìn tôi với đôi mắt đượm buồn. Cô ấy không chịu mở miệng.
“Cô chính là người đã thêm dầu vào máy sưởi phải không? Tại sao cô làm thế?”
Nhưng Naomi vẫn im lặng. Tôi không hiểu tại sao cô ấy không mở miệng biện minh cho mình.
“Sao cô không trả lời? Im lặng nghĩa là cô không thể phủ nhận việc mình đã giết Hiroko ư?”
Naomi khẽ lắc đầu, hé miệng nho nhỏ. “...Vậy mà...”
“Cô nói gì thế?”
“Đây là chuyến du lịch trăng mật của chúng ta, vậy mà... Lẽ ra chúng ta phải rất hạnh phúc mới đúng...”
Tôi thấy gò má mình giật giật. “Nếu không phải do cô giết, chúng ta có thể lập tức tiếp tục kỳ trăng mật. Nào, mau nói ra sự thật đi.”
Nhưng Naomi không nói gì, chỉ nhắm mắt lại. Cô ấy hít thở sâu mấy hơi, ngực phập phồng, rồi nói, mắt vẫn không mở ra.
“Nếu anh giết được em... thì anh giết đi.” Giọng nói của cô ấy khô khốc.
“Như vậy, quả nhiên...”
Naomi im lặng, chỉ chậm rãi thở ra. Sức lực trên người cô ấy hoàn toàn biến mất, như một quả bóng cao su bị xì hơi.
“Được thôi.”
Tôi nuốt nước bọt, dốc thêm sức vào những ngón tay mình.