← Quay lại trang sách

4

Sáng hôm sau khi tôi đang ở nhà hàng một mình, vợ chồng ông lão đi tới ngồi xuống bàn bên cạnh. Hình như nhân viên của nhà hàng này muốn xếp các khách người Nhật ngồi vào cùng khu với nhau.

Tôi chẳng muốn nói chuyện với ai, nhưng vì đã gặp mặt họ nên không thể không chào hỏi được.

“Cháu tới một mình thôi ư? Vợ cháu đâu rồi?” Ông lão hỏi.

“Cô ấy bảo mệt nên đang nằm nghỉ trong phòng ạ. Nhưng có vẻ không quá nghiêm trọng.”

“Tiếc nhỉ.” Bà lão nói. “Chắc cô ấy bị mệt đấy. Có lẽ hôm nay hai cháu nên nghỉ ngơi thong thả thôi.”

“Cảm ơn bác.”

Tôi không muốn bị hỏi về Naomi nữa, vì thế tôi hơi cúi đầu xuống, vờ như muốn tập trung vào bữa ăn của mình. Thực tế, miệng tôi nhạt thếch, chẳng muốn ăn uống gì.

Dùng xong bữa sáng nhạt nhẽo, tôi không về phòng mà ra biển. Mới sáng sớm nhưng đã có vài nhóm gia đình trải thảm trên bờ biển. Tôi ngồi xuống một chỗ cách xa họ đôi chút.

Tôi lơ đãng ngắm khung cảnh trước mắt, nhớ lại lần tới Hawaii nhiều năm trước. Lần đó, tôi đi cùng người vợ đã khuất. Cô ấy mang thai ngay sau chuyến đi, trước đó cô ấy nói muốn có một cô con gái. Mong ước đó đã trở thành hiện thực khi Hiroko chào đời.

Tôi vẫn nhớ rõ lần cô ấy gặp tai nạn giao thông. Nhận được thông báo, tôi vội lao tới bệnh viện, nhưng cô ấy không hề tỉnh lại. Hiroko không hiểu chuyện gì nhưng thấy nước mắt của tôi, con bé cũng òa khóc. Tôi ôm lấy Hiroko, tự thề với lòng mình rằng tôi nhất định không để con bé phải khổ, tôi sẽ yêu thương Hiroko thay cả phần người vợ đã mất của mình.

Nhưng Hiroko đã chết.

Nếu là tai nạn thì tôi đành buông bỏ. Nhưng nếu là án mạng do con người cố ý gây ra, tôi phải báo thù. Dù đối phương là ai đi chăng nữa.

Có điều, có đúng là Naomi đã giết con bé không?

Tôi buộc phải thừa nhận một điều, rằng sự nghi ngờ của tôi đối với cô ấy đang bắt đầu lung lay. Rằng tôi bắt đầu nghĩ cô ấy không thể làm một việc đáng sợ như thế được.

Naomi là đồng nghiệp của tôi ở công ty. Tính cách vui vẻ và sự thân thiện, dịu dàng của cô ấy với mọi người đã thu hút tôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ trở thành một người mẹ tốt của Hiroko. Sau đó, tôi cũng có cảm giác cô ấy có ý với mình.

Nhưng tôi vẫn chần chừ việc cầu hôn trong một thời gian khá dài. Cô ấy chưa kết hôn lần nào. Tôi thấy trước rằng nếu ở cùng một người đã có con nhỏ như tôi, cô ấy sẽ phải chịu khổ.

Cuối cùng khi tôi hạ quyết tâm đề nghị kết hôn, cô ấy đã nói một cách chắc nịch, “Em nhất định sẽ trở thành một người mẹ tốt.”

Câu nói ấy sống lại trong đầu tôi. Lời cô ấy nói không giống một câu hứa lèo. Đương nhiên, đôi khi những quyết tâm kiểu đó sẽ hao mòn dần theo thời gian, nhưng lúc đó tôi rất tin cô ấy.

Lúc này, cảm xúc khi ấy lại trỗi dậy trong tôi. Thật ngốc nghếch. Giờ không thể quay lại như cũ nữa rồi. Bằng chứng là tôi tới đây để hưởng tuần trăng mật, nhưng giờ đang ngồi trên bãi biển một mình. Ở một góc trong đầu mình, tôi nghĩ tới việc làm thế nào xử lý thi thể Naomi cho ổn thỏa.