5
Buổi chiều, tôi đang ngồi trong phòng thì có tiếng gõ cửa. Người đứng bên ngoài cửa là ông lão đó.
“Giờ vẫn hơi sớm, mặt trời còn chưa lặn, nhưng chúng ta làm một chút chứ?”
Ông lão nháy mắt, tay ông cầm một chai brandy. Tôi không tìm thấy lý do nào đủ khéo để từ chối nên đành để ông vào phòng.
“Vợ cháu đâu?” Ông nhìn quanh phòng rồi hỏi.
“Cô ấy ra ngoài một chút ạ. Chắc đi mua sắm gì đó.” Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi biết giọng mình chẳng tự nhiên chút nào.
“Thế à. Vợ cháu khỏe lại chưa?”
“Dạ rồi ạ, cảm ơn bác.”
Tôi mang cốc và đá tới đặt trên bàn. Ông lão vui vẻ ngồi xuống ghế.
“Cháu có hay đi du lịch nước ngoài không?” Vừa rót rượu vào chiếc cốc thứ hai, ông lão vừa hỏi.
“Dạ không, khoảng vài năm cháu mới đi một lần. Lần nào cũng chỉ đi những nơi rất gần thôi.”
“Chà, thế là đáng ghen tị rồi. Bữa trước bác nói đấy, đúng là lúc còn trẻ phải tranh thủ đi du lịch.”
Ông lão nhấp một ngụm rồi chỉ tay vào chiếc va li đặt ở góc phòng. “Va li của cháu to thật. Bác gần như chưa bao giờ thấy cái va li nào to đến thế.”
“Cái này cháu mua ngày xưa để đi du lịch châu Âu. Nó to quá, thành ra khó mang vác bác ạ.”
Chuyến đi đó tôi đi cùng với người vợ đã mất. Tôi còn nhớ rõ lời cô ấy nói khi nhìn thấy chiếc va li này. “Hay là em chui vào đây nhỉ, chúng ta sẽ tiết kiệm được tiền vé máy bay đấy.” Thực tế, một người nhỏ nhắn hoàn toàn có thể nằm vừa trong chiếc va li này.
“Ồ, to thế này chắc đựng được nhiều đồ lắm.”
Ông lão tới gần, chăm chú nhìn quanh chiếc va li. Ông có vẻ muốn xem bên trong nhưng tôi lặng im không nói gì.
Một lúc sau, ông định nhấc nó lên. Chắc là để xem nó nặng chừng nào. Nhưng ông không thể nâng được nó lên dù chỉ 1 milimét.
“Ừm, nặng thật đấy.” Ông quay lại bàn, mặt đỏ bừng. “Bác gái đang ở trong phòng ạ?” Tôi hỏi, ông lão cười ngại ngùng.
“Sáng nay, bà ấy chơi vui quá nên kêu đau đầu và đang nằm ngủ.”
“Thế thì đáng lo thật.”
“Không sao, bà ấy khỏe lại ngay ấy mà. Bác hiểu sức khỏe của bà ấy hơn chính bà ấy nữa.”
Nói rồi ông lão vui vẻ đưa cốc tới.
“Hai bác không có con ạ?”
“Hai bác không. Chỉ có hai ông bà già nương tựa lẫn nhau thôi cháu ạ.”
Gương mặt ông lão không có vẻ buồn rầu. Có lẽ vì ông đã đi qua thời kỳ buồn rầu vì việc đó rồi.
Tôi vừa nhìn chiếc vali khổng lồ vừa uống rượu brandy. Tôi nhớ lại hình ảnh Naomi chất hành lý vào chiếc va li này. Một cảm giác nghẹn ứ từ dạ dày tôi cuộn lên.
“Cháu hỏi bác một câu được không?”
Tôi đặt chiếc cốc xuống, nhìn ông lão. “Bác đã bao giờ nghĩ phải giết chết vợ mình chưa ạ?”
Ông lão không tỏ vẻ ngạc nhiên mà chậm rãi đặt chiếc cốc lên bàn, như một thước phim quay chậm. Ông nhìn chéo lên khoảng không trên đầu mình một lúc, rồi ông quay lại nhìn tôi nói.
“Có.”
“Gì cơ ạ?”
“Có chứ. Vì chúng ta sống với nhau năm mươi năm rồi mà.”
Ông lão đưa chiếc cốc lên miệng mình, sau đó làm một ngụm, rồi di chuyển môi một vòng như một con dê núi, sau đó mới nuốt xuống.
“Nhìn không giống thế chút nào. Trong hai bác rất tình cảm mà.”
“Thế ư? Nhưng những nguy cơ sẽ luôn tìm đến, dù đôi vợ chồng đó tình cảm đến đâu. Nói đúng hơn, chính vì yêu nhau nên cảm xúc của họ lệ thuộc vào nhau, khiến họ lâm vào trạng thái bị ràng buộc chặt chẽ.”
“Cảm xúc lệ thuộc... ạ?”
“Nghĩa là một người làm điều gì đó vì người còn lại, nhưng người còn lại không hiểu, khiến bánh răng bị đảo ngược. Việc đưa bánh răng về như cũ rất khó. Bởi để làm được thế, lần này họ sẽ phải làm tổn thương đối phương.”
“Bánh răng ạ...”
Tôi thở dài. “Nếu nguyên nhân là do hiểu lầm, thì một ngày nào đó hiểu lầm sẽ được hóa giải thôi bác ạ.”
Nhưng trường hợp của chúng cháu thì khác - tôi thầm nói tiếp trong lòng như vậy. Nếu Naomi không giết Hiroko, tại sao cô ấy không biện minh cho mình câu nào?
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, ông lão nói. “Phải tới khi hiểu lầm được hóa giải, người ta mới biết đó có phải hiểu lầm hay không.”
Tôi sững người, trong một thoáng không tìm ra lời gì để đáp lại.
“Đúng như bác nói, nhưng cũng có trường hợp mãi mãi không thể phán đoán được. Có những trường hợp không phán đoán được nhưng vẫn phải đưa ra kết luận.”
Nghe tôi nói, ông lão mỉm cười không thành tiếng rồi tiếp tục. “Khi không thể phán đoán được thì phải tin tưởng. Người nào không làm được điều đó đều là kẻ ngốc.” ”
Nói rồi ông lão đứng lên.
“Thôi bác về đây.”
Tôi đưa ông lão ra cửa. Ông quay lại nhìn tôi.
“Nếu chỉ nhìn vào hành động của đối phương thì khó mà giải tỏa hiểu lầm được. Cháu hãy nghĩ về việc đó thêm một lần nữa đi.”
Tôi không hiểu ý nghĩa câu nói của ông, vì thế không biết đáp lại ra sao. Ông lão mỉm cười rồi tự mình mở cửa bước ra ngoài.
Còn lại một mình, tôi quyết định uống tiếp. Trong cốc hãy còn rượu brandy. Tôi băn khoăn câu nói của ông lão. Không được chỉ nghĩ tới hành động của đối phương...
Thế nghĩa là sao nhỉ? Nghĩa là phải nghĩ về hành động của chính mình nữa ư? Nhưng lúc Hiroko chết, tôi không có đó. Có muốn nghĩ cũng chẳng nghĩ được gì.
Nếu miễn cưỡng suy nghĩ, thì chỉ có thể nghĩ tới những hành động trước khi ra khỏi nhà. Nhưng tôi có niềm tin vững chắc rằng mình đã tắt máy sưởi rồi.
Ý chí của tôi bắt đầu lung lay khi nhớ lại những hành động sau đó của mình. Trước giờ tôi chỉ chú ý tới cái máy sưởi, ngoài ra không nghĩ tới cái gì khác.
Nhưng đã có một yếu tố quan trọng khác ẩn giấu trong đó. Tại sao cho tới giờ tôi không hề nhận ra nó?
Tôi không thể ngồi yên, liên tục đi vòng quanh phòng như một con gấu. Một suy luận rất đáng sợ đối với tôi dần hình thành một cách vững chắc. Suy luận đó sẽ giải quyết mọi nghi vấn.
Ông lão tới phòng tôi hẳn là để nói với tôi điều đó.
Sau vài phút, tôi lao ra khỏi phòng. Tôi chạy trên hành lang, gõ cửa phòng ông bà lão.
“Cháu nhìn ra rồi ư?”
Ông lão mời tôi vào trong. Tôi bước tới giữa phòng, rồi dừng lại trước chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ.
“Tại sao em không nói cho anh biết?” Tôi rên lên. “Người khiến Hiroko phải chết là anh đúng không?”
“Em không thể nói ra điều đó được.”
Naomi khóc.
6.
“Sáng nay, hai bác tìm thấy cô ấy nằm ngất trong rừng.”
Bà lão cầm lấy tay Naomi. Trên tay cô ấy quấn băng gạc, tôi đoán cô ấy đã cố tự sát.
“Lẽ ra bác phải trình báo cảnh sát, nhưng cô ấy xin bác đừng báo. Bác đồng ý với điều kiện cô ấy phải kể sự tình cho hai bác nghe. Bác rất tiếc vì cái chết của con gái cháu. Bác cũng hiểu lý do cháu nghi ngờ vợ mình.” Ông lão ngồi bên cạnh nói.
Trong cuộc trò chuyện với ông lão khi nãy, tôi đã đoán ra Naomi đang ở trong phòng của họ.
Tôi lắc đầu.
“Nhưng đó là hiểu lầm. Đúng như bác nói.”
“Hiểu lầm là điều thường gặp. Quan trọng là tối qua cháu đã kịp dừng tay đúng lúc.”
Tôi xấu hổ trước câu nói của ông lão. Tôi biết mình đã làm điều ngu ngốc nhất trên đời.
Tối qua, tôi đã bóp cổ Naomi, nhưng giữa chừng tôi bỏ cuộc. Song không phải vì tôi tin tưởng cô ấy mà là vì tôi sợ việc giết người.
“Anh không giết em ư?”
Sau khi tôi dừng lại, Naomi hỏi tôi. Tôi không đáp.
Sáng sớm nay, Naomi đã một mình rời khỏi phòng. Có lẽ, việc ở cùng chỗ với tôi là quá sức chịu đựng của cô ấy. Chắc lúc đó cô ấy đã định tự sát rồi. May cho chúng tôi là vợ chồng ông lão đã phát hiện kịp thời.
“Xin lỗi em.”
Tôi cúi đầu tạ lỗi với Naomi. “Anh không mong em tha thứ. Nhưng ít nhất hãy cho anh biết. Chính em đã tắt động cơ xe ư?”
Lúc này, cô ấy vẫn có vẻ chần chừ, nhưng có lẽ thấy không thể giấu được nữa, cô ấy đành gật đầu.
“Vâng, em đã tắt động cơ xe.”
“Quả nhiên là vậy. Và em đã thêm dầu vào máy sưởi để ngụy trang cho việc đó...”
Tôi nhắm mắt lại. Tôi không thể nói phần tiếp theo được nữa.
Tất cả đều là lỗi của tôi. Sáng hôm đó, tôi đã ra khỏi nhà trong khi động cơ xe vẫn bật. Giờ tôi đã hoàn toàn nhớ ra mọi chuyện. Sáng đó trời lạnh lạ thường, tôi định làm ấm động cơ một chút rồi mới xuất phát. Và tôi quyết định đi mua băng cát-xét trong lúc động cơ ấm lên.
Nhưng rồi vụ cướp đó xảy ra, tôi về nhà muộn. Trong thời gian đó, khí thải của xe đã theo lối cầu thang lên trên nhà, lấp đầy hành lang. Có lẽ, khi đó Hiroko đang ngủ ngoài hành lang. Sáng nào con bé cũng như vậy.
Tôi có thể dễ dàng hình dung trạng thái mọi thứ khi Naomi bước vào phòng. Hiroko đang nằm bất tỉnh trong làn khí thải từ xe. Nhận biết được tình hình, Naomi bèn tìm cách ngụy trang cho sơ suất của tôi. Cô ấy đã đổ dầu vào máy sưởi, tạo ra tình huống ngộ độc vì nhiên liệu không được đốt cháy hoàn toàn.
Chuyện chiếc rèm cũng vậy. Để không bị lộ chuyện ngụy trang đó, cô ấy đã lập tức nghĩ ra lời nói dối ấy.
Thật nực cười. Tôi không nhận ra mình đã hại chết Hiroko, đã vậy còn nghi ngờ Naomi, người luôn cố gắng che chở cho tôi. Không chỉ nghi ngờ, tôi còn xém chút giết chết cô ấy.
Đầu gối tôi mất hết sức lực. Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà.
“Em hãy trừng phạt anh tới khi nào em hả dạ.”
Tôi gục đầu, nước mắt rơi lộp bộp xuống sàn. Cảm giác hối hận và tự trách như muốn nghiền nát toàn thân tôi.
Tôi cảm thấy có gì đó chạm vào vai mình. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Naomi đang chau mày khổ sở.
“Em đã không thể nói với anh. Vì em không muốn nhìn thấy anh khổ sở.”
“Lẽ ra em nên nói với anh. Ít nhất là vào tối qua.”
Nghe tôi nói, mặt Naomi méo đi. Gương mặt nửa cười nửa khóc.
“Anh đừng giết em nữa nhé.”
"Naomi...”
“Mọi người ơi.” Ông lão cất tiếng sau lưng tôi.
“Bốn người chúng ta đi ăn đi. Lần này để hai bác mời. Dù sao tối nay cũng là tối xuất phát lại của đôi vợ chồng trẻ mà.”
Naomi đưa tay cho tôi, tôi lảo đảo đứng dậy. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!