Chương 5 - Ngọn hải đăng 1
Trong lúc tôi sắp xếp lại căn phòng, cuốn album cũ chợt xuất hiện. Mà không, nói là “chợt xuất hiện” chưa thực sự đúng lắm. Nó vẫn luôn tồn tại trong đầu tôi. Tôi chưa bao giờ quên mình cất nó ở chỗ nào.
Tôi đặt nó lên bàn làm việc, cẩn thận mở từng trang.
Thấy trang tìm, bàn tay tôi dừng lại. Ở đó có dán bức ảnh và một bài báo cắt từ một tờ báo giấy. Ảnh chụp một ngọn hải đăng trắng.
Từ đó tới nay đã mười ba năm trôi qua. Tháng Tư năm nay tôi đã ba mươi mốt tuổi, Yuusuke ba mươi hai tuổi.
Nhưng tôi không thể kể chuyện đó với ai, dù lúc này tôi vẫn còn nhớ rõ.
Mùa thu mười ba năm trước, tôi mười tám tuổi, còn Yuusuke tròn mười chín.
Chúng tôi học cùng lớp nhưng Yuusuke hơn tôi một tuổi, đó là do vấn đề ngày tháng năm sinh của cả hai, không phải vì cậu ấy học đúp hay thi trượt. Sinh nhật của cậu ấy là ngày hai tháng Tư, còn tôi chào đời vào ngày một tháng Tư năm sau đó. Nghĩa là trong nhóm học sinh cùng khối, Yuusuke nhiều tuổi nhất, còn tôi ít tuổi nhất.
Tôi và Yuusuke học cùng nhau từ thời mẫu giáo cho tới đại học. Điều này, ngoài nguyên nhân nhà chúng tôi gần nhau ra thì chỉ có thể cho rằng có một thể lực siêu nhiên nào đó đã can thiệp. Ở đại học, tuy khoa của chúng tôi khác nhau: Yuusuke học khoa xã hội học, tôi học khoa văn, nhưng chúng tôi vẫn học chung một tòa nhà, vì thế tần suất chúng tôi gặp nhau không khác mấy so với thời cấp ba.
Đương nhiên mối quan hệ giữa chúng tôi cũng không tệ. Chúng tôi thường đi cùng nhau nhưng không phải bạn thân của nhau. Thời đó Yuusuke thường bảo “mối quan hệ giữa chúng ta có lẽ gọi là ‘có quan hệ tốt’.”
Có quan hệ tốt. Xét trên mặt nào đó thì cụm từ này đúng, nhưng xét trên mặt khác thì nó sai. Bởi dù sao mối quan hệ của chúng tôi cũng đã trải qua bao năm tháng quá khứ, phức tạp như một đám chỉ rối.
Có lần chúng tôi quyết định đi du lịch cùng nhau. Đó là vào mùa thu năm chúng tôi học năm nhất. Gọi là mùa thu nhưng khi đó vừa hết đợt nghỉ hè, cách vài ngày lại có một đợt nóng khủng khiếp.
Ban đầu, tôi định đi du lịch một mình. Tôi muốn lưu lại kỷ niệm thời đại học, vả lại tôi nghĩ đi một mình thì tinh thần tôi sẽ được trui rèn, trở nên vững chãi hơn.
Không biết nghe chuyện ở đâu mà tự nhiên một hôm Yuusuke chợt xen vào. Cậu ta nói muốn đi cùng tôi. Tôi chau mày nói như thế không còn là chuyến du lịch một mình nữa, cậu ta bảo đương nhiên tới nơi chúng tôi sẽ tách ra đi riêng.
“Chúng ta sẽ đi theo hai con đường trái ngược nhau. Sau đó, chúng ta so thử xem trong hai tay người nào có chuyến du lịch thú vị hơn.”
“Sao chúng ta phải làm việc đó?”
“Chẳng tại sao cả. Coi như một trò chơi đi. Được không? Cứ coi như tôi tình cờ đi du lịch cùng hướng với cậu là được.”
“Tùy thôi, tôi đâu có quyền ngăn cản cậu đi du lịch.”
Chuyện này thật kỳ cục. Nhưng tôi lờ mờ hiểu được tại sao cậu ta đề nghị như vậy. Có lẽ cậu ta không thích việc tôi nảy ra ý tưởng đi du lịch một mình. Trong kịch bản cuộc đời của Yuusuke, tôi phải đóng vai một kẻ yếu đuối nhát gan, không có sự giúp đỡ của cậu ta thì tôi không làm được việc gì cả.
Tôi quyết định đi du lịch vùng Touhoku. Tôi định sẽ tận dụng hết mức chiếc vé du ngoạn, không lập kế hoạch gì mà đi nhiều nơi nhất có thể.
Xét về thời điểm, đi vào lúc này vắng người hơn cả, đó là suy tính của tôi. Dù đám sinh viên ở Nhật có lười học đến đâu thì trước kỳ kiểm tra học kỳ đầu họ cũng sẽ ngoan ngoãn học bài. Ngay cả tôi cũng vậy, nếu có môn học nào cực kỳ quan trọng trong kỳ thi đầu tiên này thì có lẽ tôi đã không nảy ra ý định đi du lịch rồi. Với lại thường ngày tôi đi học đầy đủ, ghi chép cẩn thận. Tôi không cần phải cuống lên trước mỗi kỳ thi. Yuusuke mới là người phải lo lắng về kỳ thi, nhưng tôi có nói ra chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì. Có lẽ ở khoa xã hội học cũng có những người cho cậu ta mượn vở để phô-tô, ngày thi thì ngồi cạnh cậu ta, đặt tờ bài làm chếch chếch một chút cho cậu ta dễ chép. Hồi cấp ba, những việc đó đương nhiên là việc của tôi.
Chúng tôi sẽ đi riêng, nhưng lúc đầu thì đi chung. Chúng tôi sẽ cùng lên một chuyến tàu khi xuất phát. Có điều, ga tàu xuống của chúng tôi khác nhau. Tôi sẽ xuống tàu ở vùng phía nam Touhoku rồi đi dần lên, còn Yuusuke đi thẳng lên tận Aomori.
“Cậu chọn được chỗ nào để ngủ tối nay chưa?” Sau khi tàu chạy được một lúc, Yuusuke hỏi tôi.
“Tôi đã đặt khách sạn công vụ gần ga rồi.”
Nghe tôi nói, mũi cậu ta phì ra một tiếng, cậu ta cười chê tôi. “Đi du lịch một mình thì đừng thuê khách sạn. À nhưng mà với một cậu ấm nhà giàu như cậu thì như thế là giới hạn rồi nhỉ. Tôi thì chẳng có nơi nào. Nhưng không cần lo. Nếu cần, tôi có thể ngủ ở phòng chờ trong nhà ga được.”
Bị nói là cậu ấm con nhà giàu, tôi hơi bực mình.
“Tôi cũng định từ ngày mai ngủ ngoài trời đây. Tôi đã chuẩn bị cho việc đó rồi.”
“Thế à. Nhưng cậu nên từ bỏ ý định đó thì hơn. Người nào thường ngày rèn luyện sức khỏe thì mới ngủ vạ vật được, nếu không sẽ mệt lắm.”
“Ngủ vài hôm như vậy chẳng sao đâu.”
“Tóm lại là đừng gắng sức quá. Việc đi du lịch một mình không hợp với cậu lắm đâu.” Yuusuke nói rồi đặt bộp cánh tay lên vai tôi.
Sau đó, chúng tôi nói chuyện về trường lớp, về các câu lạc bộ để giết thời gian. Tôi nói “chúng tôi” nhưng thực ra chủ yếu là Yuusuke độc thoại. Cậu ta tham gia “Hội những người đam mê tennis và trượt tuyết”. Cậu ta tự hào vì hội đó có nhiều hoạt động rất vui, cậu ta muốn tôi cảm nhận được cậu ta đang ở giữa những ngày tháng sinh viên lý tưởng nhất.
Cảm nhận được. Chính xác là thế. Vì muốn tôi cảm nhận được điều đó nên cậu ta mới nghĩ ra chuyện lần này. Cậu ta không muốn tôi trở nên tự tin.
Bởi tôi chưa bao giờ tự tin.
Bởi tôi không tự tin và luôn phải núp phía sau người khác.
Và trong hầu hết thời gian, “người khác” đó là Yuusuke, nhờ thế cậu ta có thể đóng vai một thanh niên hào sảng, được bạn bè tin cậy dựa dẫm.
Tôi cố nhớ lại xem mối quan hệ như thế này bắt đầu từ khi nào. Từ thời mẫu giáo chăng? Hồi đó, tôi lúc nào cũng núp sau lưng Yuusuke. Vì trong mắt tất cả mọi người, tôi là đứa nhỏ tuổi nhất nên đương nhiên cơ thể cũng bé nhất. Trái lại Yuusuke cao lớn như thể một anh lớp trên bị lẫn vào lớp tôi vậy.
Ai cũng nể nang, nhượng bộ Yuusuke. Chỉ cần cậu ta ra lệnh, mọi người sẽ làm theo một cách răm rắp, như một đội quân đã được rèn luyện bài bản. Nhưng đương nhiên nếu có một người tỏ uy quyền như vậy, nỗi bất mãn sẽ dần tích tụ. Mọi người dồn nỗi bất mãn ấy vào kẻ yếu nhất. Nghĩa là tôi. Vì thế để bảo vệ mình, tôi đã bám lấy Yuusuke. Yuusuke có vẻ rất thích thế.
Mối quan hệ đó cứ kéo dài mãi. Nó tiếp tục sau khi tôi lên tiểu học, rồi cấp hai. Ngay cả khi cơ thể tôi đã lớn kịp mọi người, trái lại Yuusuke không còn cao hơn mọi người mấy nữa, mối quan hệ sức mạnh đó vẫn không thay đổi. Yuusuke luôn trong vai trò thủ lĩnh, cậu ta coi tôi như trợ thủ hoặc đệ tử. Nghe hơi ngu ngốc, nhưng thực lòng mà nói tôi cũng từng hài lòng với tình trạng đó. Vì chỉ cần đi theo cậu ta tôi sẽ gặp được rất nhiều trò vui - những trò chơi không đến mức phạm pháp nhưng ít nhiều cần dũng cảm mới thực hiện được.
Lên cấp ba, khi chúng tôi bắt đầu thực sự để ý các bạn khác giới, Yuusuke bắt đầu lợi dụng tôi theo một cách khác với trước đây. Nói thẳng ra thì đó là vai “làm nền”. Có lẽ, cậu ta nghĩ chỉ cần mang theo một kẻ chẳng có chút hấp dẫn nam tính nào như tôi bên cạnh, thì những sở trường của cậu ta sẽ trở nên nổi bật hơn. Hồi đó, có mấy lần Yuusuke rủ tôi hẹn hò đôi với hai cô bạn khác. Một trong hai cô là mục tiêu của Yuusuke, đương nhiên tôi sẽ phải trò chuyện với cô gái còn lại. Trong trường hợp đó, cô gái tôi tiếp chuyện cũng là người làm nền. Cô ấy bị bắt đảm nhận vai trò đáng thương đó.
Có điều, giờ bình tĩnh ngẫm lại tôi thấy hồi đó Yuusuke bắt tôi đi theo làm nền không chỉ vì cậu ta bắt đầu để ý tới người khác giới. Hồi cấp hai, Yuusuke vẫn đóng vai trò thủ lĩnh, nhưng từ khi lên cấp ba, cậu ta dường như đã đánh mất vầng hào quang sáng chói của mình. Dù là thành tích các môn văn hóa hay các môn thể thao. Ít nhất thì chẳng còn ai sợ cậu ta nữa, cũng không ai đặc biệt coi trọng ý kiến của cậu ta. Tóm lại, cậu ta chỉ còn là một cậu học sinh cấp ba bình thường.
Một người thích thể hiện như Yuusuke đương nhiên không chịu nổi điều đó. Để sự tụt dốc trong địa vị của mình không quá rõ ràng, cậu ta đã đặt cạnh mình một đối tượng để so sánh. Đó là tôi. Nếu tôi vẫn là tùy tùng của cậu ta như trước, thì nhìn bề ngoài cậu ta sẽ không thay đổi gì so với trước đây cả. Chí ít, bản thân cậu ta vẫn sẽ được nhấm nháp cảm giác vượt trội giống như trước đây.
Tàu đang chạy vào giữa núi.
Yuusuke nhắm nghiền mắt. Không biết vì mệt bởi những câu chuyện khoe khoang hay đã hết chuyện để khoe khoang. Lúc tôi nhìn góc nghiêng của cậu ta, như thể cảm nhận được, cậu ta mở mắt nhìn tôi.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Không có gì. Cậu đang ngủ à?”
"Ừ.”
Cậu ta lấy đầu ngón tay ép hai bên mí mắt xuống. “Tôi bị thiếp đi một tí. Lần nào đi xa tôi cũng thế này. Tôi tự hào vì mình có thể ngủ được ở bất cứ nơi đâu. Chắc tại thần kinh tôi rất vững.”
Lại tự hào à. Tôi cố vượt qua cảm giác khó chịu, miễn cưỡng nở một cười gượng gạo.
“Cậu cũng vừa ngủ à?”
“Không, tôi không buồn ngủ.”
“Thế à. Bí quyết để không bị mệt là lúc nào ngủ được thì hãy ngủ luôn. Nhưng chắc điều đó khó với cậu. Vì thần kinh cậu hơi yếu mà. Lần này cậu cũng mang theo thuốc ngủ chứ?”
“Ừ, mang cho chắc.”
“Chà, như thế liệu có ổn không?”
Yuusuke nhếch một bên mép lên cười. “Tôi thường mang theo rượu bourbon thay thuốc trong ba lô. Đi du lịch một mình mà mang theo thuốc ngủ thật thì quá là nhạt nhẽo.”
Chưa gì cậu ta đã tấn công tôi rồi. Tôi tự nhủ đừng để ý tới cậu ta.
Mục đích lớn nhất của chuyến đi lần này là khiến tinh thần tôi vững chãi hơn, trong đó có kèm theo mong ước xóa sổ được mối quan hệ sức mạnh hình thành giữa tôi và Yuusuke mười mấy năm qua. Tôi nghĩ chỉ cần bản thân tự tin thì sẽ không phải mang cảm giác thua kém không có cơ sở trước Yuusuke nữa.
Nhưng có lẽ cậu ta không thích điều đó. Cậu ta không muốn kẻ luôn ở dưới sự điều khiển của mình thoát khỏi vị trí đó. Thế nên cậu ta mới nghĩ ra chuyện lần này. Sau chuyến đi, cậu ta sẽ nói với tôi thế này: Cùng đi du lịch như nhau, nhưng chuyến đi của tôi tràn đầy những sự mạo hiểm thú vị. Còn chuyến đi của cậu chỉ là một chuyến đi một mình tầm thường. Chắc cậu ta nghĩ nếu làm vậy, tương quan vị trí về mặt tinh thần giữa chúng tôi sẽ không có gì suy suyển.
Tôi không được phép thua cuộc. Tôi không thể để chuyến đi của mình chỉ dừng lại ở một chuyến tham quan các điểm du lịch được.
Từ Ueno đi tàu mất 5 tiếng thì tới Sendai. Tôi đứng dậy khỏi ghế, quàng ba lô lên vai.
“Tôi đi đây.”
“Ừ, cẩn thận nhé.”
Yuusuke khẽ đưa tay phải lên chào. Tôi chẳng nghĩ gì khi thấy vẻ xấu tính của cậu ta thấp thoáng trên gương mặt đầy tự tin, nhưng khi đang đi trên đường và bất chợt ngoảnh đầu lại, tôi ngạc nhiên thấy nét mặt cậu ta thoáng chút bất an.
Sau khi nghỉ một đêm ở Sendai, tôi thăm thú Matsujima rồi đi tới Ishinomaki. Là vì tôi không tìm ra chỗ nào khác để ngủ lại. Ngày hôm sau, tôi đi qua Hiraizumi tới Hanamaki. Tôi ngủ tại một nhà nghỉ gần nhà cũ của Miyazawa Kenji.
Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy sốt ruột.
Bởi tôi nhận ra chuyến đi của mình đúng là chỉ đi quanh các điểm du lịch. Chẳng có sự kiện gì xảy ra. Tôi chẳng gặp được một cô nữ sinh đại học nào đang đi du lịch một mình và có một đêm trong mơ với cô ta, cũng chẳng làm thân được với người địa phương và được họ dẫn đi xem những vùng đất bí mật của họ.
Tôi nằm trong chăn, vừa nhìn trần nhà vừa nghĩ không biết Yuusuke giờ ra sao. Cậu ta đã quen bắt chuyện với các cô gái. Mặt mũi cậu ta cũng đẹp nên dễ thành công. Biết đâu lúc này chuyến đi của cậu ta không còn là chuyến đi một mình nữa. Cậu ta chắc chắn sẽ bổ sung chuyện đó vào những chuyện đáng tự hào của mình và nếu nghe cậu ta kể lại nó, tôi sẽ mất đi sự tự tin, đúng như mục đích của cậu ta.
Ngày mai, tôi định đi về phía Biển Nhật Bản. Ngắm mặt biển ồn ào, có lẽ tôi sẽ cảm thấy nỗi lòng về những chuyện cỏn con đó thật ngu ngốc.
Biết đâu ở đấy sẽ có điều gì đó thay đổi được con người tôi.