2
Tôi đi tàu tới Biển Nhật Bản, xuống ở ga X (Tôi có lý do để gọi đó là ga X thay vì gọi tên thật của nó). Từ ga X, tôi leo lên xe buýt. Thân xe cũ đến mức tôi tự hỏi chẳng biết người ta sử dụng nó bao nhiêu thập kỷ rồi, ghế ngồi nào cũng bị sứt mẻ. Đường đi cũng bung bét, xe rung lắc đến mức ê cả mông. Ngoài tôi ra, trên xe còn vài người mà nhìn qua là biết người địa phương, cùng hai du khách nữ trẻ trung. Họ có vẻ là những cô nhân viên văn phòng. Trong đầu tôi nảy ra toàn ý nghĩ tiêu cực, ví dụ như họ đi hai người thì chẳng “làm ăn” gì được và nhìn kĩ thì họ cũng không trẻ lắm. Cuối cùng, tôi bỏ lỡ mất cơ hội tiếp cận họ, xe buýt đã tới điểm cần đến mất rồi.
Nơi tôi đến là một mũi đá nhỏ nhô ra Biển Nhật Bản. Tôi thấy xung quanh chẳng có gì. Chỉ có một thảo nguyên rộng mênh mông và một ngọn hải đăng đứng đó. Một đoàn khách du lịch, có vẻ là đi theo tour do công ty tổ chức, đang tản bộ chậm rãi với đôi chân mệt mỏi.
Tôi đi tới đầu mũi đá, nhìn xuống biển. Những tảng đá khổng lồ lổn nhổn bên dưới, những giọt nước do sóng biển đập vào mũi đá bắn lên cao. Hóa ra Biển Nhật Bản là thế này. Vì biển không mang tới cơn sốc hay xúc động nào mà tôi kỳ vọng trước đó nên tôi hơi thất vọng.
Lúc đi qua ngọn hải đăng, tôi nhìn thấy hai cô gái đi cùng xe buýt với mình đang bước vào bên trong. Thấy vậy tôi cũng tò mò đi vào. Dù sao thì ở đây cũng chẳng có gì khác đáng xem.
Vừa vào bên trong tôi liền thấy một quầy tiếp đón, họ thu tiền vé tham quan ở đó. Người đứng trong quầy là một người đàn ông đeo kính, tóc đen, tuổi ngoài ba mươi. Lúc anh ta đưa tiền xu thừa cho tôi, tôi thấy cánh tay anh ta vạm vỡ khác thường.
Tôi bước lên chiếc cầu thang xoắn ốc, cảnh tượng nhìn từ trên ngọn hải đăng xuống cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là có thể nhìn xa hơn thôi. Nhưng cuộc nói chuyện giữa hai cô gái ở phía đối diện thú vị quá nên tôi cứ đứng đó mãi, sau khi các cô ấy đi khỏi, tôi thấy mình thật vô vị. Tôi đi quanh ngọn hải đăng một vòng rồi đi xuống. Tôi không có thời gian để la cà ở đây. Ngẫm lại thì tôi còn chưa có chỗ để ngủ tối nay.
Đúng lúc tôi định đi xuống cầu thang thì nghe thấy tiếng bắt chuyện ở bên cạnh. “Cậu đi chơi một mình à?” Ngoảnh sang nhìn, tôi thấy người đàn ông đứng trong quầy tiếp đón khi nãy đang dựa vào tay vịn nhìn tôi. Anh ta cao lớn, cơ thể chắc nịch. Ngực anh ta vạm vỡ tới mức chiếc cúc áo sơ mi trắng như muốn bung cả ra. Anh ta đeo chiếc ống nhòm to tổ chảng trước khuôn ngực vạm vỡ ấy.
Tôi đáp “Vâng” và anh ta nheo đôi mắt phía sau cặp kính.
“Ghen tị thật đấy. Vì chỉ khi còn trẻ chúng ta mới làm được việc đó thôi. Cậu là sinh viên à?”
“Dạ vâng.”
“Cậu chắc là...” Anh ta khoanh hai tay, liếc nhìn tôi từ chân lên đến đầu. "...sinh viên năm ba hả?”
“Anh đoán trật rồi. Năm nhất ạ.”
“Ồ, nghĩa là mùa xuân năm nay cậu vừa đậu kỳ thi tuyển hả? Thế nên năm nay cậu quyết định vui chơi xả láng luôn phải không?”
“Đúng ra là em muốn làm những việc mà chỉ lúc này mới làm được.”
“Ra vậy.” Anh ta gật gù như muốn nói tôi cũng từng có thời như vậy đấy.
“Cậu đang đi quanh vùng Touhoku à?”
“Vâng. Em muốn đi vùng Touhoku, nếu được thì sang cả Hokkaido nữa ạ.”
“Ồ, đi xa thế cơ à. Cậu thấy thế nào? Có đặc biệt thích chỗ nào chưa?”
“Dạ, ừm... cũng có vài chỗ ạ.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như...” Tôi quay gương mặt hơi khó xử của mình đi chỗ khác, Biển Nhật Bản lọt vào mắt tôi. Vì thế tôi nói. “Ví dụ như nơi đây ạ. Tuy không được biết tới như một điểm du lịch nổi tiếng, nhưng chính vì thế nên nơi này rất tuyệt ạ.”
Có lẽ việc khen nịnh người dân địa phương một chút cũng không tệ. Người đàn ông tỏ ra vui sướng.
“Ồ, cậu thích nơi này à. Đúng vậy đấy. Nơi này quả thực là một vùng đất đẹp ít người biết tới. Phong cảnh nhìn từ ngọn hải đăng xuống rất tuyệt. Ngắm cảnh từ nơi đây mang tới cảm giác tâm hồn mình được gột rửa ấy.”
Anh ta quay về phía biển, hít thở một hơi thật sâu rồi ngoảnh lại nhìn tôi. “Cậu muốn xuống dưới uống một tách cà phê không? Tuy rằng tôi chỉ có cà phê hòa tan thôi.”
Vừa nhấp ngụm cà phê hòa tan từ chiếc cốc nhựa, tôi vừa nghĩ thế là mình có chuyện để kể với Yuusuke rồi. Có mối quan hệ thân thiết với người dân địa phương khiến tôi có cảm giác tự hào về chuyến đi này.
Người đàn ông gác ngọn hải đăng tự giới thiệu tên là Koizumi. Anh ta nói công việc ở đây chỉ có mình anh ta phụ trách.
“Chỉ một mình thôi ạ? Cứ như vậy suốt sao?” Tôi hơi ngạc nhiên hỏi, anh ta cười.
“Làm suốt thì không trụ được đâu. Tôi có đồng nghiệp thân, tôi và anh ta thay phiên nhau. Ca của tôi từ trưa hôm nay tới sáng ngày kia.”
“Tuy có thay ca nhưng vẫn vất vả thật.”
Tôi nhìn xung quanh. Phòng quan trắc là một phòng nhỏ xíu, diện tích chỉ chừng mười một mét vuông. Trong phòng đặt nhiều loại máy đo, nhưng tôi không đoán được chúng có những chức năng gì. Một chiếc máy ghi dùng bút đang hoạt động, chậm rãi vẽ ra những đường màu đỏ, đen và xanh lên tờ giấy.
Tôi đang ngồi trên chiếc sô pha giản dị đặt cạnh tường. Anh ta ngồi đối diện tôi qua một chiếc bàn nhỏ.
“Hôm nay thời tiết đẹp thật. Cậu muốn đi ngắm cảnh hoàng hôn không?” Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, nói. Tôi cũng nhìn đồng hồ của mình. Đồng hồ chỉ gần năm giờ.
“Cảnh hoàng hôn nhìn từ đây đẹp lắm. Cậu đã ngắm cảnh mặt trời chìm xuống biển bao giờ chưa?”
“Mặt trời chìm xuống biển ư? Chưa ạ.”
“Tôi biết mà. Những người sống ở phía biển Thái Bình Dương chỉ thấy mặt trời từ biển nhô lên chứ không được thấy nó chìm xuống biển. Cảnh đó đẹp lắm. Chúng ta đi thôi. Có một chỗ rất hợp để ngắm.”
Người đàn ông gác ngọn hải đăng vỗ lên hai đầu gối rồi đứng dậy.
“Anh bỏ đi thế này có sao không? Lỡ có khách du lịch khác tới thì sao?”
“Không sao. Hôm nay không ai đến nữa đâu. Chiếc xe buýt đưa cậu tới là chuyến cuối cùng từ nội thành đến đây. Vả lại khách chỉ được vào bên trong ngọn hải đăng tới năm giờ chiều thôi, đóng cửa sớm một chút cũng không vấn đề gì.”
“Thế ạ?”
Tôi nghĩ nếu vậy để anh ta dẫn mình đi cũng không tệ. Dù không phải một cảnh đẹp bí mật, nhưng tôi cũng muốn tới nơi mà người dân địa phương coi là đẹp.
Tôi định khoác ba lô lên vai thì anh ta chợt nói: “Hay cậu để hành lý ở đây đi. Chúng ta sẽ leo lên leo xuống các mỏm đá, nên cơ thể càng nhẹ nhàng càng tốt.”
“Nhưng em định nhân tiện đi ra điểm bắt xe buýt luôn ạ.”
Từ giờ tới khi chuyến xe buýt cuối cùng xuất phát không còn nhiều thời gian nữa.
“Sẽ kịp mà. Chúng ta chỉ cần về cho kịp giờ là được. Nếu cần, tôi sẽ lái xe chở cậu tới ga gần nhất.”
“Dạ thôi, chúng ta hãy về cho kịp giờ xe buýt chạy đi ạ. Thế em mang theo máy ảnh thôi vậy.”
Tôi lôi chiếc máy ảnh từ trong ba lô ra. Lúc đó, tôi chợt phát hiện nãy giờ có một thứ cứ vẩn vơ trong đầu tôi mãi. Đó là câu nói của anh ta. Tại sao anh ta biết đi chuyến xe buýt cuối cùng từ nội thành tới đây nhỉ?
Đồng thời tôi chợt nhớ ra, lúc đứng trên ngọn hải đăng, anh ta có đeo một chiếc ống nhòm trên cổ.
“Chúng ta mau đi thôi. Nếu để lỡ mất cơ hội chụp ảnh thì tiếc lắm.” Thấy tôi có vẻ lơ đãng, anh ta giữ ống tay sơ mi trắng xuống, thúc giục.
“Vâng, em ra ngay đây.”
Tôi cầm máy ảnh trên tay đi theo anh ta. Tôi tự trách mình toàn nghĩ chuyện kỳ cục. Sao có chuyện anh ta luôn chăm chú quan sát tôi được.