← Quay lại trang sách

3

Dù Koizumi thúc giục tôi nhưng phải một lúc nữa mặt trời mới bắt đầu lặn. Tôi hối hận nghĩ biết thế này mình mang theo cái ba lô cho rồi.

Chúng tôi vừa nhìn xuống bờ biển ở phía tay phải, vừa bước đi trên thảo nguyên đầy cỏ dại lan tràn.

“Phía trước mặt có một khóm hoa đang nở đẹp lắm.” Koizumi vừa nói vừa chỉ một mỏm đất mọc hơi cao lên một chút phía trước nói. Anh ta có vẻ không để ý tới thời gian lắm.

Chúng tôi đi qua một ngọn đồi nhỏ, nhưng không thấy chỗ nào hoa nở đẹp cả. Vì thế tôi dáo dác nhìn quanh.

“Ở đằng kia kìa. Nhìn xem, chỗ đó đó.”

Nói rồi anh ta lại chỉ tay về phía trước nữa. Tôi nhìn thấy một đám hoa trắng mọc rất dày giữa triền đá quay mặt với biển. Nhưng từ đây tới đó còn khoảng hai trăm mét nữa.

“Chúng ta đi thôi.” Anh ta nói, nhưng tôi khẽ xua tay trước mặt.

“Dạ thôi, ở đây được rồi. Dù sao cũng không còn nhiều thời gian.”

“Thế à. Thế thì chúng ta ngắm hoàng hôn ở đây vậy.”

Anh ta ngồi xuống cỏ, vì thế tôi cũng ngồi xuống theo.

“Anh Koizumi có hay đi dạo thế này không?”

“Có chứ. Chỗ này rất đẹp. Dạo bộ ở đây bao nhiêu lần cũng không chán. Ở đây tôi có thể thấy rõ sự thay đổi của tiết trời như lòng bàn tay mình. Trong thành phố chắc không có được cảm giác ấy đâu nhỉ?”

“Thật đáng ghen tị.”

“Tôi biết. Cậu hãy nhân cơ hội này mà tận hưởng cảm giác ấy đi.”

“Vâng.” Tôi vừa gật đầu vừa nhìn đồng hồ đeo tay.

Giờ lên xe buýt đã gần tới. Tôi đang nghĩ phải quay về ngọn hải đăng ngay thì anh ta hỏi như thể đoán được nội tâm của tôi. “Cậu có chỗ ngủ lại đêm nay chưa?”

Tôi lắc đầu rồi đáp vì chưa có nên phải nhanh chóng quay về ga X.

“Nếu vậy,” anh ta nói, “sao cậu không ngủ lại đây tối này nhỉ?”

“Ngủ lại... trong ngọn hải đăng ấy ạ?”

“Ừ.” Anh ta nói và mỉm cười.

“Ở đó có chỗ ngủ lại tạm thời, chúng tôi thường ngủ lại tại đó. Hai người nằm vẫn ngủ thoải mái. Chỉ là nó không đẹp lắm thôi.”

“Dạ, nhưng mà em ngại lắm.”

“Tôi thì không sao. Khi nãy tôi nói đó, tôi ở đây có một mình. Thế nên trái lại tôi còn ước có người nói chuyện cùng ấy chứ.”

“Vâng, nhưng mà...”

“Quyết định vậy đi. Đỡ tốn một khoản tiền thuê phòng.”

“Dạ. Vậy xin phép làm phiền anh ạ.”

Lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ, nếu ngủ lại ngọn hải đăng thì việc đó sẽ trở thành một chương thú vị trong chuyến du lịch một mình của tôi. Bởi Yuusuke luôn nghĩ tôi là một thằng công tử nhà giàu, không thể ngủ lại nơi nào không tươm tất tử tế.

“Tốt lắm, quyết định thế nhé. Giờ phải nghĩ xem tối nay ăn gì. Chúng ta cùng đi mua thứ gì đó chứ nhỉ?” Anh ta đứng dậy nên tôi hơi cuống.

“Ủa, thế còn cảnh mặt trời lặn xuống biển thì sao ạ?”

“À, ừ nhỉ. Chính tôi đề nghị như vậy mà lại quên béng mất.” Anh ta cười ngại ngùng rồi ngồi xuống.

Sau khi chú tâm chụp cảnh mặt trời chìm xuống biển, chúng tôi ra về, bỏ lại biển phía sau. Ra tới đường, đi được chừng mười phút tôi thấy có một cửa hàng thực phẩm nhỏ.

“Nói là đi du lịch nhưng chúng ta không cần phải cố tìm ra món ăn nổi tiếng của vùng đó làm gì. Việc ấy chỉ để tự hài lòng với bản thân thôi. Quan trọng là mình hít thở bầu không khí thế nào.”

Vừa nói Koizumi vừa ném mấy món như túi cà ri ăn liền và hộp cá mòi ướp dầu vào giỏ mua hàng. Tôi thấy hơi chán khi nghĩ mình cất công tới tận đây mà phải ăn đồ ăn liền ư, nhưng mở miệng phàn nàn thì không phải phép lắm.

Ra khỏi cửa hàng thực phẩm, anh ta vào cửa hàng rượu bên cạnh, mua hai chai rượu địa phương, mỗi chai 1,8 lít.

“Chúng ta có duyên nên mới được gặp nhau. Đêm nay ta nhậu thâu đêm đi. Cậu uống được rượu chứ?”

“Vâng, em uống được một chút.” Tôi đáp một cách khiêm nhường, nhưng thực ra tôi uống rượu khá được. Có lẽ là do di truyền.

Lúc ra khỏi quán rượu, tôi thấy cửa hàng thực phẩm chúng tôi vừa vào khi nãy đang dọn hàng. Không chỉ cửa hàng đó mà những nhà bên cạnh cũng đang đóng cửa. Chỉ có hai chúng tôi bước đi trên con đường mờ tối.

Lúc tới điểm đón xe buýt, tôi vô tình liếc nhìn bảng giờ xe, chân tôi khựng lại. Bởi tôi nhận ra vẫn còn chuyến xe buýt tăng cường chạy tới ga X. Nhìn đồng hồ, từ giờ tới lúc xe xuất phát còn 15 phút nữa.

“Sao thế?” Koizumi đi phía trước tôi dừng chân lại hỏi.

“Anh ơi, thôi em về đây. Vẫn còn xe buýt tăng cường anh ạ.”

“Gì cơ?”

Anh ta quay lại chỗ tôi, nhìn bảng giờ xe rồi nhìn tôi. Đôi mày anh ta chau lại tạo thành nếp nhăn khắc sâu xuống.

“Nhưng cậu đâu có chỗ ngủ, phải không?”

“Em nghĩ chuyện đó thu xếp dễ thôi. Chỉ cần tới một nhà ga lớn thì sẽ có khách sạn công vụ anh ạ.”

“Chán chết.” Anh ta bực dọc nói. “Đi du lịch kiểu ấy thì chán lắm. Lãng phí bao nhiêu tiền của. Thôi đừng ngại, cứ về chỗ tôi mà ngủ.”

“Nhưng mà...”

“Tôi đã mất công mua đồ ăn, rượu cũng mua rồi. Đừng làm tôi thất vọng chứ. Vả lại mới là sinh viên mà đã thuê khách sạn, như vậy lãng phí quá.”

Giọng Koizumi xen lẫn nỗi bực tức rõ ràng, tôi giật mình, tim đập thình thịch. Sao anh ta lại giận dữ đến thế nhỉ. Anh ta bực vì bản thân muốn giúp đỡ một cậu sinh viên đi du lịch một mình nhưng lại bị cậu ta phản bội ý tốt của mình chăng?

Nếu vậy có lẽ tôi nên đón nhận ý tốt của anh ta thì hơn.

“Em hiểu rồi ạ. Vậy em sẽ ngủ lại.”

“Ừ. Đấy là lựa chọn tốt nhất đấy.”

Koizumi gật đầu, hai tay cầm túi đồ ăn và túi rượu, bước đi tiếp.

Về tới ngọn hải đăng, chúng tôi quyết định ăn tối luôn. Công đoạn chuẩn bị chỉ gồm hâm nóng lại gói cà ri ăn liền và mở hộp cá mòi, dốc cá bên trong ra một cái đĩa nhựa. Ở đây hầu như chẳng có thứ đồ gì dùng để nấu nướng được. Tôi dùng con dao gọt hoa quả để thái phô mai, nhưng ngay cả con dao ấy cũng bị mẻ nhiều chỗ.

Chuẩn bị các thứ xong, Koizumi lấy ra hai cái cốc, rót đầy rượu vào đó.

“Nào, uống vì chuyến du lịch một mình của cậu.”

“Cảm ơn anh.”

Chúng tôi chạm cốc với nhau.

Chai rượu 1,8 lít thứ nhất trong nháy mắt đã cạn sạch. Koizumi uống rượu nhanh và nhiều, anh ta mời tôi uống một cách khá cưỡng ép.

“Chà, tửu lượng của cậu khá đấy chứ.” Vừa mở nắp chai rượu thứ hai anh ta vừa nói. “Cậu có hay uống không?”

“Không thường xuyên lắm ạ. Nhưng em cũng không ghét việc uống rượu.”

“Cậu thích loại rượu nào? Whisky à?”

“Em không đặc biệt thích loại nào. Trong đám bạn em có một thằng chỉ uống rượu bourbon.”

Người đó là Yuusuke.

“Ồ. Còn tôi thì chỉ uống rượu Nhật. Mấy thứ như whisky hay brandy, tôi thấy đắt mà chả ngon gì cả.” Nói rồi anh ta lại rót rượu vào cốc cho tôi.

Vừa uống chúng tôi vừa nói đủ thứ chuyện. Ban đầu là những chuyện về bản thân mình, sau đó chủ đề chuyển sang văn hóa, thể thao, chúng tôi lớn tiếng nói về những bất mãn với chế độ chính trị hiện tại. Tôi cảm nhận được cảm giác hồi hộp và hào hứng chưa từng có trong đời, bởi lúc này tôi đang dốc hết nỗi lòng với một người mà khi nãy hãy còn là người xa lạ.

“Mà này.”

Khi bình rượu thứ hai chỉ còn một nửa, Koizumi nở nụ cười đầy ẩn ý nói. Mắt anh ta hơi lờ đờ, chứng tỏ rượu đã chạy khắp - Cơ thể. Bản thân tôi lúc này vẫn đang tỉnh.

Anh ta đưa ngón tay út lên.

“Cậu có kinh nghiệm yêu đương chưa?” Anh ta hỏi.

“Em cũng có chút chút...”

“Chút chút là sao. Đừng nói nghe khó hiểu thế. Cậu có bạn gái chứ?”

Anh ta cười cười nhìn tôi. Tôi thấy da con cá mòi ngâm dầu anh ta ăn khi nãy đang mắc vào kẽ răng anh ta.

“Giờ thì không nhưng hồi cấp ba em từng có.”

"Ồ. Thế sao mà chia tay?”

“Lý do chẳng có gì ghê gớm. Bố cô ấy chuyển công tác sang nước ngoài nên cô ấy cũng tới Mỹ học đại học. Từ đó chúng em không gặp nhau nữa...”

Nghe tôi nói tới đó, anh ta cười ha hả. “Trời đất, thế thì khác gì cậu bị đá đâu.”

“Nhưng hiện chúng em vẫn thư từ với nhau ạ.”

“Thế à. Nhưng chỉ thư từ thì khó lắm.”

Anh ta tự rót rượu vào cốc của mình, uống một hơi hết phân nửa. Sau đó, anh ta lấy mu bàn tay lau khóe miệng rồi nói tiếp. “Thế cậu và cô gái đó thế nào?”

“Thế nào... nghĩa là sao ạ?”

“Thôi đừng đánh trống lảng. Tôi hỏi hai người đã ngủ với nhau chưa? Cậu chiếm được cô ta rồi chứ?”

“Chuyện đó...”

Tôi không thoải mái với từ “chiếm được”, vì thế chần chừ không kể. Lúc làm tình với cô ấy, tôi không thấy thỏa mãn. Vì lần đó giống như nghi thức chia tay giữa chúng tôi.

“Tùy anh tưởng tượng.” Tôi đáp sau một hồi suy nghĩ, nhưng không giấu được anh ta.

“Thế à, ra là đã ngủ với nhau rồi.” Anh ta vừa nói vừa gật gù như nghiệm ra. Sau đó anh ta ngẩng mặt lên, hỏi tiếp, “Đó là lần đầu tiên của cậu hả?”

Tôi suýt sặc rượu.

“Chuyện đó anh muốn tưởng tượng sao cũng được.”

“Gì thế, kể thật ra đi xem nào. Cùng là đàn ông với nhau, ngại gì. Ha ha, xem ra cậu uống chưa đủ nhiều rồi. Lẽ ra, tôi phải mua thêm chai nữa mới đúng.”

Anh ta nghiêng bình rượu, theo phản xạ tôi đưa cốc của mình ra. Vừa chờ rót rượu, tôi vừa cảm thấy ở cùng anh nhân viên gác ngọn hải đăng này thật khổ.