← Quay lại trang sách

4

Từ lúc quyết định ngủ lại bên trong ngọn hải đăng, tôi đã chuẩn bị tinh thần tối nay không được ngâm mình trong bồn. Bởi tôi nghĩ chắc ở đây chỉ có vòi hoa sen thôi. Thế nên khi thấy anh ta chuẩn bị bồn tắm tôi khá ngạc nhiên.

“Cậu nên tắm qua một chút. Ngâm mình trong bồn là cách tốt nhất để giải tỏa mọi mệt mỏi trong ngày đấy.”

Bồn tắm nằm ở phía đối diện, ngăn cách với phòng này bởi dãy hành lang. Nhưng không có phòng thay đồ. Khi tôi hỏi về điều đó, anh ta đáp với nụ cười hơi ngượng, “Vì mọi khi chỉ có mình tôi thôi nên không cần tới phòng thay đồ. Cậu có thể cởi đồ ở đây cũng được.”

“Ồ, vậy thì xin phép anh vậy.”

Tôi cởi đồ bên trong phòng quan trắc, gấp gọn rồi đặt bên trên chiếc ghế dài. Sau đó, tôi lấy đồ tắm ra, đi về phía cửa với chiếc quần xà lỏn trên người.

“Sao thế, cứ cởi hết ra cũng được mà.” Anh ta cất tiếng nói sau lưng tôi.

“Dạ thôi, em chỉ định tắm qua qua trong bồn thôi.”

“Tắm qua thì cởi ra cũng được chứ sao. Mà thôi tùy cậu đấy.”

“Vậy em xin phép nhé.”

Phòng tắm hẹp hơn tôi tưởng và rất tối. Bên trong có một bồn tắm hình trụ tròn, nhìn như thể nó được cải tạo từ một chiếc thùng tôn cũ, không gian vài chục xentimét phía trước nó là nơi để tắm tráng.

Sau một lúc thong thả ngâm mình trong bồn, tôi cẩn thận kỳ cọ cơ thể sao cho tay chân không va phải bức tường hay vòi nước. Đúng lúc ấy, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.

“Nhiệt độ nước có vừa không?” Koizumi hỏi.

“Dạ, vừa vặn ạ.”

“Vậy thì tốt. Để tôi cọ lưng cho nhé?”

“Không cần anh ạ.”.

“Thôi đừng khách sáo.”

“Em không khách sáo, em đã cọ lưng trước đó rồi.”

“Chà.”

Anh ta im lặng nhìn tôi chằm chằm trong vài giây. Không thoải mái với ánh mắt ấy, tôi quay lại hỏi, “Có chuyện gì thế ạ?”

“Không có gì. Để tôi đi chuẩn bị phòng ngủ.” Nói rồi anh ta đóng cửa lại.

Ra khỏi phòng tắm, tôi mặc lại bộ đồ cởi ra khi nãy. Tôi có bộ đồ nỉ mang theo để thay ra, nhưng không biết tình trạng phòng nghỉ tạm ra sao nên vẫn mặc bộ cũ.

Tôi đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế dài thì anh ta quay lại.

“Phòng bên cạnh là phòng ngủ tạm. Hãy lấy một tấm chăn đặt ở đó rồi ngủ trước đi. Tôi đi tắm một lát.”

“Cảm ơn anh.”

Tôi cất cuốn sách, bước sang phòng bên cạnh, thấy nhiều tấm chăn nệm chất chồng lên nhau trong căn phòng 5,5 mét vuông đó. Chẳng biết chiếc nào để trải xuống dưới, chiếc nào để đắp. Tôi chọn bừa một tấm cuốn lên người rồi nằm xuống.

Phòng này không có cửa sổ. Đang nằm nhìn trần nhà đầy vết ố thì khoảng năm phút sau Koizumi bước vào.

“Anh tắm xong rồi à? Nhanh thế?”

“Ừ. Tôi tắm cho hết mồ hôi thôi.”

Anh ta mặc một chiếc áo tập thể dục và quần. Cánh tay và khuôn ngực vạm vỡ như những bức tượng. Anh ta tắt đèn rồi nằm xuống cạnh tôi.

Tôi nhắm mắt nằm im, tự cảm nhận được bản thân đang dần thiếp đi. Hình như lúc này rượu mới chạy khắp cơ thể tôi. Đầu óc tôi trở nên mơ hồ, tôi nghĩ tới gia đình mình. Bố mẹ và em gái tôi chắc trong mơ cũng không nghĩ tôi đang ở một nơi như thế này.

Tôi nghĩ tới người bạn gái đã sang Mỹ. Nhớ lần ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ấy. Đúng lúc đó, tôi giật mình mở mắt. Bụng dưới tôi có cảm giác dị thường. Không đơn giản là “người anh em” của tôi đang chào cờ.

Từ lúc nào, khóa quần jeans của tôi đã bị kéo xuống. Có ai đó đang mân mê nó qua chiếc quần xà lỏn.

Mà không cần nói “có ai đó” nữa. Bởi ở đây ngoài tôi ra chỉ còn một người nữa thôi.

Tôi chăm chú nhìn, thấy đầu anh ta cúi ngay bên cạnh hông mình. Tim tôi bắt đầu đập nhanh, người tôi cứng đờ như bị đóng băng.

Ra là thế.

Giờ tôi mới biết mục đích của gã nhân viên gác ngọn hải đăng này. Ngẫm thì thấy chẳng có lý do gì khiến anh ta phải đối tốt với một thằng sinh viên xa lạ như tôi. Quả nhiên anh ta đã dùng ống nhòm để nhìn từng người, từng người xuống khỏi xe buýt. Anh ta làm thế để tìm kiếm những thanh niên trẻ hợp với sở thích của mình.

Mồ hôi túa ra trên người tôi. Tôi nghĩ giờ phải làm sao cho ổn đây. Không thể giãy giụa phản kháng được. Nếu làm lầm lên, chắc chắn anh ta sẽ dùng sức mạnh quật ngã tôi. Tôi không nghĩ mình có thể đánh thắng được một kẻ vạm vỡ như khỉ đột thế này.

Tôi có cảm giác anh ta đang thò ngón tay vào quần xà lỏn của tôi. “Cậu bé” của tôi đã xìu xuống như quả bóng bay thủng.

Tôi không thể chần chừ thêm nữa. Tôi giả đò chóp chép miệng, vờ như đang ngủ lơ mơ, quay người lại ngược phía với anh ta. Chắc anh ta cũng hơi giật mình, tay anh ta rụt lại.

Sau khi quay mặt vào tường, tôi cố thở thật nhẹ. Tôi không thể đoán được tiếp theo anh ta sẽ giở trò gì, nỗi bất an và sợ hãi cuộn tròn trong đầu tôi. Việc nằm quay lưng với anh ta khiến tôi thấy chán nản. Tôi lo lắng nghĩ anh ta có thể kéo quần jeans, tụt quần xà lỏn của tôi xuống bất cứ lúc nào. Tôi rất muốn kéo khóa quần jeans trở về như cũ, nhưng nếu làm thế sẽ lộ ra rằng tôi đã tỉnh ngủ mất. Điều cứu rỗi duy nhất của tôi lúc này là anh ta vẫn chưa dùng sức lực để thỏa mãn dục vọng của mình, mà chỉ đang chờ con mồi là tôi ngoan ngoãn ngủ say.

Trong lúc tôi còn nằm im chưa nghĩ ra kế sách gì, anh ta đã có hành động tiếp theo. Anh ta chạm tay vào hông tôi. Sau đó, anh ta chậm rãi vỗ về nó. Hành vi này một phần là để xác nhận xem tôi đã ngủ say chưa. Nghĩa là tôi không thể nằm im thêm nữa.

Tôi hạ quyết tâm trong đầu, vừa khẽ rên “Ưm” một tiếng vừa trở mình. Tay anh ta lại rụt về lần nữa. Thấy vậy, tôi húng hắng ho một tiếng, chậm rãi ngồi dậy và mệt mỏi. Rồi làm ra vẻ một người bị đánh thức khi đang ngủ say, tôi gãi mặt sồn sột và ngáp một cái thật to. Anh ta giả vờ ngủ úp mặt xuống.

Tôi chú ý không tỏ ra gấp gáp quá, bò bằng tứ chi ra phía cửa. Tôi xỏ chân vào đôi giày thể thao trong tư thế chân giẫm lên gót giày, bước ra ngoài và mở cánh cửa nhà vệ sinh phía đối diện. Nhưng đương nhiên tôi không rảnh để mà đi tiểu. Tôi chỉ bật đèn, đóng cửa lại rồi rón rén vào phòng quan trắc, không gây ra tiếng động nào.

Thật là một quyết định sáng suốt khi để hành lý bên phòng này. Tôi đi lại giày cẩn thận, kéo khóa quần jeans lên, mở cánh cửa sổ khung nhôm, bỏ ba lô ra ngoài trước rồi bản thân cũng trèo qua khung cửa sổ.

Nhưng vụ chạy trốn tới đây mới bắt đầu. Đó là vì quanh tòa nhà này có một bức tường rào bằng bê tông cao 2 mét vây quanh. Cổng cũng cao chừng đó. Tôi vẫn đeo ba lô trên vai, điên cuồng leo qua cổng.

Gã có thể đuổi tới bất cứ lúc nào. Từ cánh cổng nhảy xuống, tôi cắm đầu cắm cổ chạy. Nơi đây không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh trăng, nhưng bóng tối sẽ giúp tôi nấp mình dễ dàng hơn, vì thế tôi rất yên tâm. Tôi thầm cảm ơn câu thành ngữ “Dưới chân đèn luôn tối” của người xưa.

Đêm đó, tôi chui vào túi ngủ và nằm trên đám cỏ cách điểm chờ xe buýt một chút. Điểm chờ xe buýt có mái và có cả ghế để nằm nhưng nếu gã kia đuổi tới, gã sẽ tìm thấy tôi ngay, vì thế tôi sợ không dám nằm đó.

Trời vừa tảng sáng, chuyến xe buýt đầu tiên xuất hiện. Tôi vừa dụi dụi đôi mắt buồn ngủ vừa leo lên xe. Tôi chẳng ngủ được chút nào. Bởi cứ chập chờn thiếp đi là tôi mơ thấy anh ta đuổi theo và giật mình tỉnh dậy.

Tôi nhìn cảnh trí bên ngoài cửa sổ xe buýt, thầm thì nói sẽ không bao giờ quay lại đây lần thứ hai.

Tới nhà ga X, tôi lên tàu điện, đi tới nhà ga đã hẹn trước với Yuusuke. Tôi lập tức tìm được quán cà phê dùng làm điểm hẹn, trong lúc đợi cậu ta tới, tôi nghĩ xem nên nói về chuyện tối qua như thế nào. Chắc chắn ngay cả cậu ta cũng sẽ kinh ngạc trước trải nghiệm dị thường đó của tôi.

Khoảng ba mươi phút sau giờ hẹn Yuusuke mới xuất hiện. Nhưng cậu ta chẳng hề xin lỗi về việc đó, vừa ngồi xuống ghế cậu ta vừa cười nhếch mép “Tối qua thật tuyệt”, vừa lôi điếu thuốc ra.

“Cô gái tôi làm quen ở Toono là một chiêu đãi viên sống một mình ở Morioka. Tối qua, tôi ngủ lại phòng cô ta. Cô ta rất đẹp, chỉ hơn tôi có một tuổi nhưng cơ thể mơn mởn lắm.”

“Thế à...”

“Vì có những chuyện như thế nên những chuyến đi du lịch một mình mới vui vẻ đấy. Còn cậu thì thế nào? Có sự kiện bất ngờ nào xảy tới không?”

“Ừm, cũng có chút chút.”

Khoảnh khắc nói xong câu đó, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi. Suy nghĩ ấy nhiều ác ý tới mức không thể gọi là một trò đùa, nhưng nó đã tóm chặt trái tim tôi không rời.

“Thế à? Đã có chuyện gì vậy?”

“Ừm, ví dụ như chuyện ở chùa Chuuson...”

Tôi kể lại những chuyện trước đêm hôm qua cho cậu ta nghe. Yuusuke phá lên cười.

“Đúng như tôi đoán, chuyến đi của cậu thật sang trọng. Sao cậu không thử phiêu lưu mạo hiểm một chút?”

“Mãi chẳng có cơ hội nào. À, nhưng mà tôi nghĩ tối qua tôi đã làm một việc rất đáng tiếc. Tôi đã có cơ hội được ngủ lại tại một nơi hơi khác thường một tí.”

“Một nơi hơi khác thường ư?”

“Là ngọn hải đăng ấy.”

Tôi kể cho Yuusuke nghe việc mình đến mũi đá nhỏ đó. Nhưng tôi nói dối rằng tôi qua tôi ngủ tại một nhà nghỉ ở ga X.

“Ở nhà nghỉ đó tôi có nghe mấy vị khách du lịch khác kể rằng nếu khéo thương lượng thì có thể sẽ được ngủ lại trong ngọn hải đăng. Đương nhiên không mất tiền ăn hay tiền ngủ. Nhưng nghe nói trước giờ rất ít người thương lượng thành công. Nghe nói đối với những người từng đi du lịch một mình tới Touhoku thì nơi đó đã trở thành một vùng đất truyền thuyết.”

“Ồ, nghe thú vị đấy.”

Đúng như kỳ vọng của tôi, Yuusuke bắt đầu tỏ ra quan tâm. “Vậy hôm nay tôi sẽ đến đó thử xem.”

“Thật á? Nhưng nghe nói anh nhân viên gác ngọn hải đăng đáng sợ lắm đấy.”

“Không sao. Cậu đừng nghĩ tôi giống cậu chứ.”

Yuusuke nhếch mép cười.