← Quay lại trang sách

5

Sau khi tạm biệt cậu ta, tôi bắc tiến đến Aomori. Sau đó, tôi đến Osorezan, rồi lại trở lại Aomori và check-in ở một khách sạn công vụ. Vừa tắm vòi sen, tôi vừa nghĩ chắc lúc này cuộc nhậu tưng bừng ở ngọn hải đăng đó đã bắt đầu rồi.

Tối nay, chắc chắn gã gác ngọn hải đăng đó sẽ mua loại rượu địa phương ấy. Còn Yuusuke thì uống bourbon. Tính cách cậu ta sôi nổi, giờ này chắc đang uống ào ào rồi.

Yuusuke cũng có tửu lượng cao. Bình thường, giống như tôi tối qua, cậu ta sẽ không say khướt nếu mới uống một ít.

Nhưng tối nay chắc chắn khác.

Lúc gặp cậu ta sáng nay, tôi đã đặt bẫy. Nhân lúc cậu ta vào toilet, tôi tìm chai bourbon của cậu ta, ném vào đó mấy viên thuốc ngủ tôi thường mang theo người.

Nên tối nay cậu ta sẽ gục thôi.

Và chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ...

Hôm sau, tôi đi xe buýt qua núi Hakkouda, xuống ở Oirase, đi bộ tới hồ Towada. Rất nhiều thanh niên trẻ, có vẻ là sinh viên đại học, cũng đang đi dọc theo dòng chảy của hồ như tôi. Tôi đi thuyền ngắm cảnh qua hồ Towada, từ đó lên xe buýt về phía nam Towada, đi tàu tuyến Hanawa ve Morioka.

Ở Morioka, tôi dừng chân ở một nhà nghỉ truyền thống kiêm tiệm mì sô ba. Tôi thử thách bản thân với món wanko sô ba [*] và bỏ cuộc ở bát thứ 72.

Tôi ôm chiếc bụng no tới mức sắp nứt về phòng, bật ti vi lên. Tôi lơ đãng xem bản tin được phát trên đó, nhưng rồi nghe được một tin chấn động khiến bản thân nhảy dựng lên.

Trên đây là phần tóm tắt sự tình xảy ra 13 năm trước.

Sau khi biết tới vụ án qua bản tin ti vi, sáng hôm sau tôi vội vã đi mua báo giấy. Tôi cẩn thận cắt bài báo ra, kẹp vào giữa cuốn sách hướng dẫn du lịch của vùng Touhoku.

Mảnh báo đó hiện được dán trong cuốn album này.

Ngoài tôi ra, chỉ có Yuusuke nhìn thấy mảnh báo ấy. Trở về sau chuyến du lịch, chúng tôi đã cho nhau xem.

Cuốn album của Yuusuke cho biết hành trình của cậu ta đã đứt đoạn tại mũi đá nhỏ ấy. Tôi không thể quên được nét mặt cậu ta khi nhìn thấy cuốn album của tôi.

Cậu ta không nói gì về việc bài báo ấy được dán ở đó. Thậm chí không hỏi ý nghĩa của bài báo đó.

Tôi cũng không nói gì.

Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ nói gì với nhau về việc này. Như vậy cũng tốt.

Trước khi gấp cuốn album lại, tôi đọc bài báo cũ một lần nữa. Bài báo viết một nhân viên gác ngọn hải đăng tại một mũi đá nhỏ đã bị đâm chết.

Hung khí là con dao gọt hoa quả. Trong báo không viết rõ, nhưng chắc chính là con dao mẻ ấy.

Thời điểm tử vong suy đoán là năm giờ tới tám giờ sáng. Nạn nhân có vẻ bị giết khi đang ngủ trong phòng nghỉ tạm. Không có dấu vết xô xát.

Tên tấm nệm trong phòng nghỉ tạm có dính tinh dịch của nạn nhân.

Tôi rất quan tâm đến việc gã gác ngọn hải đăng đã xuất tinh. Nhưng đương nhiên tôi không hỏi Yuusuke về việc đó.

Tôi lặng lẽ gấp cuốn album lại. Lần tới tôi mở nó ra có lẽ sẽ là mười hoặc hai mươi năm sau.

Dù sao, mối “quan hệ tốt” giữa tôi và Yuusuke hẳn vẫn đang được duy trì. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!