← Quay lại trang sách

Chương 6 - Thông báo kết hôn 1

Vừa thầm nghĩ Yamashita Noriko nào thế nhỉ, Tomomi vừa mở chiếc phong bì nền màu xanh thẫm với họa tiết hoa lá ra. Nhưng khi nhìn những con chữ tròn trịa viết san sát nhau trên thư, Tomomi ngờ ngợ nghĩ, “Trời, lẽ nào là Noriko đó ?”

Rồi cô đọc bức thư với tâm trạng hơi sốt ruột.

Bức thư ấy quả nhiên tới từ Noriko đó , Hasegawa Noriko.

“Chào cậu Tomomi, lâu rồi không liên lạc với cậu. Cậu khỏe không? Tớ đã khiến mọi người lo lắng cho mình lâu quá, nhưng lần này cuối cùng tớ cũng trở thành cô dâu rồi. Ngẫm lại, cuộc đời tớ lên bổng xuống trầm, tớ đã phải đi một vòng rất xa.

Người cứu tớ - một cô gái ngấp nghé ba mươi - khỏi bờ vực ế ẩm là anh Yamashita Masaaki, người tỉnh Niigata, hơn tới một tuổi. Chúng tớ làm cùng công ty với nhau.

Chắc Tomomi cũng biết, mẫu người lý tưởng của tớ là một người có đôi mắt dịu dàng, sống mũi thẳng, khóe miệng sang, làn da nâu rám nắng và nhẵn mịn không mụn nhọt, bờ vai vững chắc, mông nhỏ và chắc nịch, cao ráo, nói chung là tuýp người chơi thể thao. Nhưng anh Yamashita Masaaki chẳng được một phần mười tiêu chuẩn của tớ. Mỗi khi giới thiệu anh ấy với bạn bè tớ, họ đều nói “Trông anh ấy hiền nhỉ”. Nhưng cơ thể anh ấy rắn chắc, anh ấy làm việc chăm chỉ nên tớ nghĩ chọn anh ấy làm chồng là đúng đắn. Chỉ có một điều khiến tớ đau đầu, là anh ấy có những sở thích mà tớ không hiểu nổi, ví dụ như sưu tập bươm bướm. Căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, một phòng khách kiêm phòng ăn của chúng tớ bị những hộp tiêu bản bươm bướm gớm ghiếc độc chiếm. Trong số đó có những con trông chẳng khác gì con ngài. Hôm trước, tớ đã nhắc nhở anh ấy rằng tiền bạc của cả hai không dư dả nên anh ấy phải biết tiết chế thú vui của mình. Thật sự là thế, vì mọi thứ chỗ tớ đều đắt đỏ lắm.

Cuộc sống của cậu gần đây thế nào? Chắc cậu vẫn đang đầu tư cho sự nghiệp, sống cuộc sống theo nhịp độ của riêng mình nhỉ? Tớ biết cậu rất bận, nhưng nếu có dịp về quê tớ thì hãy rẽ qua nhà tớ chơi nhé.”

Ở phần tái bút có ghi vì không muốn lãng phí tiền nên Noriko không tổ chức lễ cưới, cô ấy gửi kèm một tấm hình chụp chung với chồng cho Tomomi.

Hừm, cái gì mà “đầu tư cho sự nghiệp, sống cuộc sống theo nhịp độ của riêng mình” chứ? Ý cậu muốn chê tớ ế chồng chứ gì.

Tomomi đọc lại bức thư lần nữa, trong bụng thầm mỉa mai. Nhưng cô không thấy khó chịu. Từ hồi sinh viên cô đã hay viết thư như thế này với Noriko rồi.

Cô học chung trường cao đẳng với Noriko ở Tokyo. Hằng ngày, Tomomi đi tàu từ nhà ở tỉnh Saitama lên Tokyo học, mỗi chiều đi mất một tiếng rưỡi, còn Noriko người tỉnh Ishikawa nên ở trọ lại. Mỗi lần đi chơi ở Tokyo về muộn, Tomomi đều ở nhờ trong phòng Noriko.

Sau khi tốt nghiệp, Tomomi làm việc ở một nhà xuất bản nhỏ và bắt đầu cuộc sống ở Tokyo, còn Noriko về quê. Lý do là Noriko biết cuộc sống trên Tokyo rất vất vả, vả lại cô cũng muốn ở cạnh chăm sóc bố mẹ. Noriko chọn vào làm công ty mà bố cô ấy đang làm việc.

Tomomi cố nhớ lại xem lần cuối mình gặp Noriko là khi nào. Cô nhớ ra khoảng ba năm trước, Noriko có việc lên Tokyo, đợt đó nhóm bạn của họ có tụ tập với nhau. Hồi ấy, chỉ còn Tomomi và Noriko chưa kết hôn. Trong số những người bạn đã kết hôn của họ, có người đã sinh được hai bé. Có lẽ vì thế Tomomi chỉ nói chuyện với Noriko, bởi những người bạn kia chỉ toàn nói về chuyện chồng con, chẳng có gì thú vị.

Chà, cuối cùng cũng tới lúc rồi.

Vừa thở dài Tomomi vừa nhìn vào bên trong phong bì, còn có một tấm ảnh. Cô rút nó ra, lòng hơi bất an nghĩ có khi anh chồng rất đẹp trai, chẳng qua Noriko cứ chê thế thôi. Trong ảnh là một đôi nam nữ. Người đàn ông không đẹp trai lắm, nhưng cao ráo, nụ cười tươi rói mang tới cảm giác thân thiện, dễ mến.

Cũng được đó chứ Noriko. Tomomi nghĩ, mắt liếc sang phía người phụ nữ bên cạnh.

“Ủa?” Cô bất giác thốt lên. “Chuyện gì thế này?”

Cô gái trong ảnh không phải Noriko. Dáng vóc và mái tóc dài thì giống, nhưng gương mặt lại là của một người khác.

Chuyện này nghĩa là sao?

Tomomi đưa mắt lại gần bức ảnh. Gương mặt chụp trên đó không nhỏ lắm. Ảnh chụp phần thân trên của đôi nam nữ. Phía sau họ là thành Kanazawa.

Không phải, đây không phải Noriko. Trời đất, cô ấy gửi cho cô hình gì thế này?

Tomomi nghĩ về bức thư và tấm ảnh, nhưng không tìm ra được lời giải thích hợp lý. Cô nghĩ có khi Noriko đãng trí nhét nhầm ảnh khác vào, nhưng chẳng lẽ cô ấy có thể mắc sai sót kiểu đó? Hồi sinh viên Noriko cẩn thận lắm mà.

Càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, Tomomi liền nhấc điện thoại lên. Giờ là mười giờ tối, gọi lúc này vẫn được, chưa bị muộn quá.

Cô bấm dãy số viết cuối thư, chờ đường dây kết nối, nhưng rồi chợt nghĩ hay Noriko đã phẫu thuật thẩm mỹ? Nếu vậy cô không nên hỏi han kĩ quá kẻo tội nghiệp cô ấy.

Nhưng rồi Tomomi nghĩ lại, gương mặt Noriko không cần phải thẩm mỹ. Cô ấy vốn đã xinh đẹp rồi. Vả lại, dù thế nào thì gương mặt Noriko cũng không thể trở thành cô gái trong ảnh được.

Chuông reo hai hồi rồi ba hồi. Tomomi đợi nghe giọng nói vui vẻ của Noriko từ đầu dây bên kia, nhưng điện thoại mãi không được kết nối.

Vắng nhà ư?

Tomomi gác máy, nghĩ thầm cô bạn nên đăng ký gói tin nhắn thoại khi vắng nhà.

Hôm sau vừa đi làm về Tomomi liền gọi tới nhà Noriko. Nhưng cũng như hôm qua, chỉ có những hồi chuông điện thoại vang lên không dứt.

Sau đó, hai hôm liên tiếp, Tomomi đều lén lút dùng điện thoại công ty để gọi vào ban ngày. Bởi cô nghĩ chắc buổi tối Noriko đi đâu đó. Nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Tomomi cảm thấy hơi lo lắng. Nếu chỉ không nghe điện thoại thì có nhiều cách để giải thích, nhưng cô không hiểu nổi bức ảnh đó, nó làm cô thấy ghê người.

Nếu gọi được về nhà bố mẹ Noriko thì tốt, nhưng đáng tiếc cô không biết địa chỉ hay số điện thoại của họ.

Rắc rối rồi đây. Phải làm sao bây giờ?

Tomomi đọc lại thư. Dòng chữ “nếu có dịp về quê tớ thì hãy rẽ qua nhà tớ chơi nhé” lọt vào mắt cô.

Chuyện đã thế này, không đi không được rồi. Dù thời tiết dạo này không tốt lắm.

Tomomi nhìn tờ lịch treo trên tường. Ngày hai mươi hai tháng Chín, mai là thứ Sáu.