2
Từ sân bay Haneda tới sân bay Komatsu bay mất một tiếng, từ ga Komatsu về Kanazawa bằng tàu điện mất thêm khoảng ba mươi phút nữa. Tomomi thầm nghĩ hóa ra đi lại tiện lợi hơn cô tưởng, rất phù hợp để đi du lịch một mình. Hồi sinh viên cô từng một mình tới đây rồi. Lúc đó, đi tới đâu cũng có các chàng trai trẻ bắt chuyện với cô. Có những người giả vờ hỏi bâng quơ, “Em từ đâu tới?”, “Em đi một mình à?”, có những người hỏi thẳng luôn “Em đi ngắm cảnh cùng anh không?”, “Lên xe anh đi, anh cho em đi nhờ.” Thậm chí, có người còn nói, “Anh biết có một quán nước Itsuki Hiroyuki từng ghé qua, để anh dẫn em tới đó nhé?”. Câu nói làm Tomomi bất giác bật cười. Cô đâu có phải sinh viên trường Itsuki Hiroyuki, vả lại sao phải tôn sùng Itsuki Hiroyuki đến vậy nhỉ. Cô định nói thế nhưng kìm lại được, chỉ bảo “Tôi không hứng thú.” Câu này còn có nghĩa, “Tôi không hứng thú với cả anh nữa”. Lúc này, cô vẫn còn nhớ gương mặt tiu nghỉu của anh chàng khi đó.
Lúc tới ga Kanazawa, đồng hồ chỉ hơn mười giờ. Bình thường, đó là giờ Tomomi đi lấy bản thảo. Đêm qua, cô đã gọi tới nhà riêng của giám đốc để xin nghỉ phép. Dường như vui sướng vì được nói chuyện với một cô gái trẻ bên ngoài công ty, ông giám đốc đầu hói của cô đã vui vẻ đồng ý ngay. Giám đốc của cô là người Kansai.
Giờ vẫn còn quá sớm để check-in khách sạn nên Tomomi ném hành lý vào tủ gửi đồ rồi đi ra bắt xe taxi. Cô đưa cho tài xế địa chỉ trong bức thư và nói, “Cho tôi đến chỗ này”, người tài xế đáp, “Chỗ này gần đến Genko, cô nhỉ?” Tomomi không rõ lắm nhưng vẫn nói “Tôi nghĩ vậy.”
Con đường trải bê tông gọn gàng kéo dài tít tắp. Hai bên đường là những tòa nhà cao tầng nằm cạnh nhau, những người đang đi bộ trên vỉa hè cũng không khác với trên Tokyo là mấy. Có điều, chỉ cần tách khỏi con đường lớn này để vào bên trong, cô sẽ được thấy những nơi nổi tiếng như đền chùa cổ hoặc nhà ở của các võ sĩ. Vì đã mất công tới đây nên cô định đi thăm thú một lượt, nhưng trước tiên phải giải quyết vấn đề khúc mắc về Noriko đã.
Đi qua Saikawa, chạy được mấy phút trên con đường đầy dốc, chiếc taxi bắt đầu chạy chậm lại.
"Ở quanh khu này đấy cô ạ.”
“Vậy cho tôi xuống ở đây.”
Tomomi xuống xe, nhìn quanh. Những ngôi nhà gỗ nằm san sát nhau. Mấy bác gái trung niên đang đứng phơi đồ trước cửa nhà họ, Tomomi mỉm cười lại gần.
Cách chỉ đường của bác gái đó dở tệ, nhưng cuối cùng Tomomi cũng tìm được tòa chung cư. Đó là một chung cư hai tầng, mỗi tầng bốn căn hộ. Tòa chung cư khá mới, tường bên ngoài sáng trắng lấp lánh, nhưng xung quanh nó là những ngôi nhà kiểu Nhật truyền thống nên trông nó nổi bật hẳn lên.
Căn hộ ngoài cùng tầng hai là của vợ chồng Noriko. Tấm biển bên ngoài đề tên Yamashita Masaaki - Noriko. Tomomi nhấn chuông. Có tiếng “ping pong” bên trong cánh cửa vọng ra. Cô nhấn hai lần nhưng không thấy ai đáp.
Quả nhiên cậu ấy đi vắng.
Tomomi xem hộp nhận báo. Thấy hộp trống không, cô đoán Noriko đã gọi cho bên phát báo nói mình đi vắng. Mà không, họ mới kết hôn, có thể hai người chưa ký hợp đồng đặt báo hằng ngày cũng nên.
Tomomi đang nghĩ không biết nên làm sao thì chợt nghe tiếng ai đó đang đi lên cầu thang. Một người đàn ông gầy trong chiếc áo vest vừa vặn màu xanh nước biển xuất hiện. Tóc được rẽ ngôi thẳng thóm, nhìn giống các nhân viên ngân hàng thời trước.
Người đàn ông liếc nhìn Tomomi rồi cắm chìa khóa vào cửa căn hộ bên cạnh phòng Noriko.
“Anh gì ơi?” Tomomi bắt chuyện.
Đang mở cửa giữa chừng, người đàn ông dừng lại nhìn Tomomi, tay vẫn giữ nắm đấm cửa.
“Có chuyện gì vậy chị?”
“Anh sống ở đây ạ?”
“Vâng.”
Ánh mắt người đàn ông toát ra vẻ cảnh giác, nhưng Tomomi không ngại ngần hỏi tiếp. “Anh có biết đôi vợ chồng sống ở phòng này đi đâu rồi không?”
“Chà, tôi không biết.” Anh ta đáp gọn lỏn.
Nhưng Tomomi vẫn không nản chí hỏi, “Anh đã gặp vợ chồng họ bao giờ chưa ạ?”
Má bên phải người đàn ông hơi giật lên một cái.
“Hồi mới chuyển tới họ có sang chào tôi.”
“Có phải là hai người này không ạ?”
Tomomi lấy tấm ảnh trong túi ra cho người đàn ông xem. Anh ta cầm lấy tấm ảnh, liếc qua rồi đáp, “Vâng, đúng vậy.”
Đầu óc Tomomi choáng váng, nhưng cô cố kiềm chế.
“Anh nhìn kĩ một chút xem. Hình như không phải người phụ nữ này mà?”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Nét mặt người đàn ông đanh lại.
“À, chuyện đó... mà thôi không có gì ạ. Xin lỗi anh.”
Người đàn ông bước vào phòng, thô lỗ đóng sầm cửa lại.
Rốt cuộc chuyện là thế nào? Noriko, cậu đã làm gì thế hả?
Tomomi bước xuống cầu thang, đầu cứ vẩn vơ suy nghĩ. Lúc đó, chợt cô nhìn thấy tấm biển đề “Cho thuê phòng. Văn phòng bất động sản Kawahara, số điện thoại XXX”.