← Quay lại trang sách

3

Văn phòng bất động sản nằm trên con đường đối diện với sông Saigawa. Giống như các văn phòng bất động sản khác, nơi này cũng dán đầy các bài giới thiệu căn hộ trên lớp cửa kính.

Tomomi nói cô tới tìm bạn nhưng bạn không có nhà, không có cách nào để liên lạc với bạn nên tới đây hỏi. Chủ văn phòng, một người đàn ông trung tuổi đeo kính, tra sổ giúp cô với vẻ mặt thương hại. Có lẽ, theo nguyên tắc bác ta không được phép tiết lộ thông tin khách hàng, nhưng bác ta có vẻ rảnh và thân thiện hơn cô tưởng.

Bác ta đã tìm ra nơi làm việc của Yamashita Masaaki và địa chỉ của bố mẹ Noriko - người bảo lãnh thuê căn hộ hiện tại của Noriko. Theo lời kể của bác chủ văn phòng thì Masaaki không có bố mẹ. Nghe vậy, Tomomi nghĩ Noriko thật may mắn vì không có bố mẹ chồng.

Để chắc ăn, Tomomi hỏi bác chủ văn phòng bất động sản xem bác ta có biết mặt vợ chồng Noriko không.

“Tôi biết mặt anh chồng. Nhưng tôi chưa gặp chị vợ bao giờ. Có chuyện gì à cô?”

“Dạ không, không có gì đâu ạ.”

Nói rồi Tomomi ghi lại số điện thoại và địa chỉ nhà cô vừa được cung cấp vào sổ tay.

“Lát nữa cô sẽ gọi cho anh Yamashita à?” Chờ Tomomi viết xong, bác ta hỏi.

“Cháu định thế ạ.”

“Nếu thế nhờ cô nhắn với cậu ta là tôi nghĩ cậu ta nên lắp lại khóa cửa ngay nhé.”

“Khóa cửa ạ? Vâng cháu nhớ rồi.”

Có được thông tin cần thiết, Tomomi đáp với giọng vui vẻ rồi ra khỏi văn phòng.

Cô tìm thấy bốt điện thoại công cộng, bèn nhanh chóng gọi tới công ty của Masaaki. May là anh ta trực tiếp nhấc máy. Tomomi xưng họ tên, anh ta có vẻ nhận ra ngay. Nghĩa là chắc chắn Noriko - vợ anh ta chính là Noriko - bạn thân của Tomomi.

Tomomi nói đã tới Kanazawa, Masaaki “ồ” một tiếng, giọng hơi mất tập trung.

“Tôi định tới gặp Noriko nhưng hình như cô ấy đi vắng, nên tôi đã tới văn phòng bất động sản để xin số điện thoại ở công ty của anh.”

“Thế à... Thực ra Noriko vừa mới đi du lịch hôm nay. Cô ấy đi chơi ba ngày hai đêm với bạn. Thật đáng tiếc, nếu biết cô tới thăm chắc cô ấy đã tìm cách thu xếp rồi.”

“Mấy ngày gần đây tôi đã gọi tới nhà anh nhiều lần. Nhưng không ai bắt máy cả.”

“Ồ, thế à... Cô ấy hay ra ngoài chơi, nhiều lúc cũng về nhà bố mẹ nên chắc cô gọi tới không đúng thời điểm rồi.”

Tomomi cảm thấy anh ta đang nói dối. Anh ta đóng kịch dở ẹc.

“Tôi muốn gọi cho Noriko.”

“Nhưng mà tôi cũng không biết tối nay cô ấy nghỉ lại đâu.”

“Vậy hãy cho tôi biết tên và địa chỉ của người bạn đi cùng cô ấy.”

“Chuyện đó tôi cũng không rõ lắm... Tomomi này, tôi đang làm việc nên không tiện nói chuyện. Lúc nào Noriko về tôi sẽ bảo cô ấy gọi cho cô, được không?”

Tomomi đương nhiên không hài lòng với cách giải quyết này, nhưng cô có cảm giác có hỏi gì thêm thì anh ta cũng nói lảng đi.

“Vậy nhờ anh gửi lời chào của tôi tới Noriko nhé.” Cô nói vậy rồi ngắt máy.

“Thật là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ.”

Vừa đứng lầm bầm trong bốt điện thoại, Tomomi vừa bấm số gọi về nhà bố mẹ Noriko. Mẹ Noriko nghe máy. Bác ấy cũng biết Tomomi. Đầu tiên, Tomomi chúc mừng đám cưới của Noriko cho phải phép.

“Cảm ơn cháu. Con bé kết hôn mà không làm tiệc cưới, thật ngại với mọi người quá.”

“Dạ không, có gì ngại đâu bác. Mà Noriko có về nhà không ạ? Cháu đang ở Kanazawa, cháu tới chung cư thăm cô ấy nhưng hình như cô ấy đi vắng ạ.”

Nghe vậy, mẹ Noriko im lặng một chút như thể bối rối. Tomomi có dự cảm không lành.

“Có lẽ con bé đi du lịch rồi cháu ạ. Mấy bữa trước nó bảo thế”

“Đi du lịch ạ? Đi đâu hả bác?”

“Cái này bác cũng không hỏi. Xin lỗi cháu nhé, mất công cháu xuống tận nơi thăm.”

“Dạ không sao, cháu tiện việc ghé qua thôi ạ.”

Ra khỏi bốt điện thoại, Tomomi khoanh tay, nhìn xuống dòng sông Saigawa.

Cậu đã đi đâu vậy Noriko? Đi đâu thì tùy cậu, nhưng đừng gửi một câu đố khiến người khác tò mò như thế cho tớ chứ.

Câu đố đó đương nhiên là về bức ảnh.

Cứ đứng thẩn thơ ở đó cũng không giải quyết được gì nên Tomomi quyết định vừa đi vừa nghĩ. Khu vực này gọi là phố chùa, vì quanh đây có nhiều đền chùa. Tomomi không hứng thú với đền chùa lắm, nên cô vào một cửa hàng đồ lưu niệm. Những chiếc đĩa và bình hoa bằng gốm Kutani được bày la liệt. Tomomi nhanh chóng kiểm tra giá cả, thấy chúng chẳng rẻ chút nào.

Trong cửa hàng đó ngoài gốm sứ còn có búp bê ninja, que ngoáy tai ninja và tay gãi lưng ninja. Tomomi hỏi cô bán hàng sao trong cửa hàng có nhiều món đồ về ninja thế, cô bán hàng nói bởi vì phía trước có một ngôi chùa có tên dân dã là chùa ninja.

“Trong chùa có nhiều thứ hay lắm, có mê cung, có cả căn phòng mô phỏng phòng của ninja nữa. Cô nên vào xem một lần cho biết.”

Cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu nhưng Tomomi chẳng có lòng dạ nào đi xem. Vả lại đi một mình cũng hơi ngại.

Sau khi ăn nhẹ một bữa tại cửa hàng cà phê gần đó, Tomomi quay về ga, lấy hành lý rồi vào khách sạn. Lúc cô ngả lưng xuống chiếc giường đơn trong phòng, đồng hồ đã chỉ bốn giờ chiều. Từ sáng tới giờ phải đi lại nhiều khiến đối chân cô giờ nặng trịch.

Ngày mai mình sẽ đi xem công viên Kenroku, bảo tàng văn học Ishikawa gì gì đó và khu nhà võ sĩ, mua một món đồ lưu niệm rồi về vậy. Đằng nào cũng mất công tới đây rồi.

Tomomi không hiểu bản thân tới đây để làm gì nữa. Cô lo lắng cho Noriko nên tới nhưng lại không gặp được cô ấy. Cô tưởng có chuyện gì, nhưng gia đình lại nói Noriko chỉ đang đi du lịch thôi.

Hay cậu ấy đi du lịch thật? Không có ai nói dối và tấm ảnh đó cũng chẳng có vấn đề gì...

Không, không thể có chuyện đó. Cậu ấy không thể đi du lịch mà không nói cho ai biết địa chỉ nơi mình tới được. Vả lại người ta không thể nhầm lẫn đến mức gửi ảnh một người khác cho bạn mình. Hơn nữa, người đàn ông sống ở phòng bên cạnh cũng nói hai người trong tấm ảnh là vợ chồng.

“Thật không thể hiểu nổi.”

Tomomi vò đầu bứt tai.

Tối đến, Tomomi gọi điện thoại về phòng mình để xem có tin nhắn thoại nào không. Mỗi lần đi du lịch, ngày nào cô cũng làm việc này.

Trong hộp thư thoại có tin nhắn liên quan đến công việc và hướng dẫn mở thẻ tín dụng.

“Mình đâu cần mở thêm thẻ nữa.” Vừa nói Tomomi vừa đợi tin nhắn còn lại. Tin nhắn ấy như sau.

“Chào cậu, tớ Noriko đây. Tớ vừa đến Tokyo, nhưng hình như cậu không có nhà. Thật tiếc vì không được gặp cậu. Lần tới chúng mình gặp nhau nhé. Chào cậu.”