← Quay lại trang sách

4

Sau khi gọi điện đi khắp nơi, Tomomi nhận được thông tin hữu ích từ Yoko. Cô ấy nói vừa gặp Noriko trưa nay. Yoko cũng là bạn thời cao đẳng của cô. Giờ cô ấy đã kết hôn và ở nhà nội trợ.

“Hôm nay cậu ấy gọi cho tớ, chúng tớ hẹn gặp nhau ở Shibuya. Cậu ấy bảo lên Tokyo có việc nhưng vì thừa kha khá thời gian nên hẹn gặp tớ, chứ không phải vì có việc gì đặc biệt cả.”

“Hai cậu nói với nhau chuyện gì?”

“Toàn chuyện linh tinh ấy mà, nhưng vui lắm.

“Cậu ấy có nói gì về chuyện chồng con không?” ”

“Chồng ư? Chồng tớ ấy à?”

“Chồng Noriko ấy.”

“Hả?” Yoko kêu lên, giọng lảnh lót như chim. “Không phải cậu ấy vẫn độc thân à?”

Lần này tới lượt Tomomi ngạc nhiên. “Cậu nói chuyện với cậu ấy mà không biết à?”

“Vì Noriko có nhắc tới chuyện đó đâu. Vả lại chúng tớ có quy định với nhau rằng việc nhắc tới cưới xin trước mặt cậu và Noriko là một việc cấm kị.”

Cơn giận bốc lên nhưng Tomomi cố nén lại.

“Noriko có nói sẽ đi đâu sau khi tạm biệt cậu không?

“Cậu ấy không nói sẽ đi đâu cả. Cậu ấy bảo vẫn chưa biết tối nay sẽ ngủ nghỉ ở đâu.”

“Chưa biết tối nay ngủ nghỉ ở đâu ư?”

Tomomi hỏi rồi sực nghĩ ra. Có lẽ lúc gọi cho Tomomi, Noriko định bảo Tomomi cho ngủ nhờ tối nay.

“Yoko ơi, tớ nhờ cậu việc này được không?”

“Gì vậy?” Yoko hỏi sau vài giây suy nghĩ.

“Tớ muốn cậu tìm Noriko giúp tớ. Có lẽ cậu ấy vẫn đang ở Tokyo. Tớ nghĩ cậu ấy đang ở nhờ nhà ai đó. Cậu có thể gọi cho tất cả mọi người cậu biết được không?”

“Tại sao phải làm vậy?”

“Có một việc khiến tớ nhất định phải gọi cho cậu ấy trong hôm nay. Làm ơn giúp tớ đi! Tớ sẽ kể sự tình cho cậu nghe sau.”

“Nếu thế sao cậu không tự gọi cho mọi người?”

“Tớ không làm được nên mới phải nhờ cậu. Tớ đang ở Kanazawa. Thế nên khó liên hệ với mọi người lắm. Xin cậu đấy Yoko.”

"...Ồ, cậu đang ở Kanazawa à?”

Có vẻ Yoko đã nhận ra có sự tình gì đó nghiêm trọng. Cô ấy im lặng một chút rồi nói, “Xong việc nhớ kể cho tới nghe đấy.”

“Tớ hứa mà.” Tomomi đáp.

Yoko thở dài. “Đành giúp cậu vậy. Thế cho tớ số điện thoại của cậu đi. Khi nào tìm được Noriko tớ sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho cậu.”

“Cảm ơn cậu.”

Sau khi cho Yoko biết số điện thoại phòng khách sạn của mình, Tomomi hỏi thêm, “Mà này, cậu thấy khuôn mặt Noriko thế nào?”

“Khuôn mặt ư? Ừm, hình như cậu ấy hơi gầy đi thì phải. Nhưng sao cậu hỏi vậy?”

“À, không có gì đâu. Nhờ cậu nhé.” Tomomi gác máy, thở phù một hơi.

Có lẽ thực sự không có gì khác thường, Noriko chỉ bất chợt nổi hứng lên Tokyo chơi thôi. Nếu vậy cả Masaaki và mẹ Noriko đều không nói dối. Tomomi nghĩ nếu thế thì thật tốt. Không có gì bất thường là tốt nhất.

Nhưng Tomomi vẫn thắc mắc không yên. Về bức ảnh, và về việc Noriko không kể với Yoko rằng mình đã kết hôn. Nếu là bình thường, chắc chắn Noriko sẽ nói ngay tới chuyện đó. Chỉ có thể cho rằng Noriko cố tình né tránh chủ đề ấy. Tại sao cô ấy làm thế?

Lúc này chỉ có thể đợi điện thoại từ Noriko thôi.

Tomomi nhìn chiếc máy điện thoại trong phòng khách sạn, hai tay cô bất giác chắp vào nhau.

Nhưng đêm đó chuông điện thoại không kêu lần nào.

Phải tới sáng hôm sau chuông điện thoại mới đổ chuông. Tối hôm trước Tomomi đi ngủ muộn nên thời điểm ấy cô vẫn đang nằm trên giường.

"A lô.”

“Tomomi à? Tớ, Noriko đây.”

“Norikoooo!” Tomomi bật dậy khỏi giường. “Tớ tìm cậu suốt từ hôm qua tới giờ.”

“Tớ cũng nghe kể vậy. Chúng mình đi ngược chiều nhau mà không biết nhỉ.”

“Noriko à, có một chuyện tớ muốn hỏi cậu. Có thể chuyện này không có gì nghiêm trọng, nhưng tớ thắc mắc lắm. Về thông báo kết hôn của cậu ấy.”

“Kết hôn ư?”

Tomomi cảm thấy giọng Noriko trầm hẳn đi. Rồi Noriko nói. “Sao cậu biết tớ đã kết hôn?”

“Hả? Vì cậu gửi thư báo cho tớ mà?”

“Thư ư?” Sau một chút im lặng, Noriko nói, “Tớ đâu có gửi thư cho cậu.”

"Ơ...”

Hai người cùng rơi vào im lặng. Bàn tay cầm ống nghe của Tomomi rịn mồ hôi.