5
Mười một giờ năm phút, Noriko xuất hiện. Tomomi đứng lên huơ huơ tay. Noriko lập tức nhìn thấy cô.
Tomomi đang ở cửa hàng cà phê dưới tầng một của khách sạn. Cô hẹn gặp Noriko ở đây lúc mười một giờ. Khi nãy Noriko gọi cho Tomomi từ sân bay Haneda. Cô ấy vốn định về nhà hôm nay.
“Lâu lắm không gặp cậu. Dạo này cậu thế nào?”
“Vẫn bình thường thôi, tớ vẫn cặm cụi làm việc ở một nhà xuất bản nhỏ như cũ.”
Sau khi nói mấy chuyện linh tinh thay cho lời chào hỏi, Noriko vào chủ đề chính.
“Mà này, chuyện khi nãy cậu nói với tớ...”
“Ừ, tớ cũng muốn nói về chuyện ấy.”
Tomomi đặt thư và bức ảnh lên bàn. Noriko tròn mắt nhìn hai thứ đó.
“Sao Tomomi lại có những thứ này?”
“Có người gửi chúng cho tớ.”
Tomomi sôi nổi kể lại mình đã băn khoăn về bức thư ra sao và chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì lo cho Noriko như thế nào.
“Người gửi chúng đi không phải là tớ.” Noriko lắc đầu. “Nhưng bức thư thì đúng là do tớ viết.”
“Ơ, thế là thế nào?”
“Tớ định viết thư để gửi cậu. Nhưng cuối cùng quyết định không gửi đi nữa.”
“Vậy ai là người đã gửi đi?”
“Có lẽ là chồng tớ.” Noriko nghiêng đầu, so vai. Gương mặt cô ủ rũ.
“Đợi đã. Nếu thế thì chồng cậu hấp tấp thật. Sao có thể gửi đi một bức ảnh chẳng liên quan gì như thế này được?”
“Tớ cũng không hiểu nữa. Tớ chẳng hiểu gì về những điều anh ấy đang nghĩ.”
Nói rồi Noriko cắn môi. Đôi mắt ầng ậng nước, nhanh chóng đỏ bừng lên.
“Noriko... đã có chuyện gì vậy?” Tomomi hỏi, tay cầm tấm ảnh lên.
“Người đàn ông trong tấm ảnh này là anh ấy. Còn cô gái bên cạnh là bạn gái cũ của anh ấy. Mà không, là bạn gái hiện tại thì đúng hơn.”
"...Nghĩa là sao?”
“Cô gái này đã tới nhà tớ, mang theo bức ảnh này.”
Câu chuyện của Noriko diễn ra vào thứ Sáu tuần trước. Lúc chiều muộn, Noriko vừa nghe tiếng mưa rơi bất chợt bên ngoài vừa viết thư. Bức thư định gửi cho Tomomi. Vừa điền địa chỉ người nhận ngoài bì thư xong thì cô gái đó đến. Cô ấy tự xưng là Horiuchi Akiyo, là bạn của Masaaki thời đại học, hôm nay có việc tới gần khu này nên rẽ vào chơi. Noriko thấy hơi nghi hoặc nhưng vẫn cho cô ta vào nhà. Lúc đầu, Akiyo nói chuyện xã giao bình thường nhưng rồi đột nhiên cô ta đưa bức ảnh ra trước mặt Noriko.
“Cô ta bảo lẽ ra anh Masaaki đã kết hôn với cô ta. Nhưng anh Masaaki sợ nếu từ chối hôn sự với tớ thì vị trí của anh ấy ở công ty sẽ bị ảnh hưởng nên mới đành phải chia tay với cô ta. Sau đó, cô ta cho tớ xem chiếc nhẫn vàng được anh Masaaki tặng trước đây.” Noriko ngước mắt lên nói.
“Sao từ chối kết hôn với cậu lại khiến vị trí của anh ta ở công ty bị ảnh hưởng được?”
“Có lẽ, cô ta muốn nói rằng vì bố tớ là trưởng phòng kế toán nên anh ấy sợ. Thật buồn cười. Nếu bố tớ là giám đốc thì còn có lý. Vả lại, người đề nghị kết hôn là anh ấy kia mà. Cô ta thật bất lịch sự.”
“Cậu nói với cô ta như vậy rồi chứ?”
“Tớ nói rồi. Nhưng cô ta không tin.”
Akiyo đã nói “Không thể có chuyện đó được.” Cô ta nói Masaaki hiện vẫn yêu cô ta và thực ra anh ta rất muốn chia tay với Noriko. Noriko vô cùng bực tức, định đuổi cô ta đi, nhưng đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên. Là cuộc gọi của Masaaki. Anh ta gọi về nhờ Noriko tới ga đón anh ta vì trời đổ mưa bất chợt. Ga đó là ga Nomachi của tuyến đường sắt Hokuriku. Ga này cách nhà họ 1,5km.
“Thế nên tớ đã bảo cô ta ở nhà đợi để tớ đi đón anh Masaaki. Tớ muốn hỏi trực tiếp anh ấy. Khi biết cô ta đang nhà đợi, mặt anh ấy lập tức tái mét.”
Tomomi định nói anh ta đúng là tên đàn ông thảm hại, nhưng cuối cùng cô kìm lại được.
“Anh ấy thật thực thà, không biết nói dối nhỉ.” Tomomi chỉ nói vậy. “Rồi sau đó thì sao?”
“Đến khi chúng tớ về tới nhà thì cô ta không còn ở đó nữa rồi.”
“Ơ, tại sao?”
“Chắc cô ta đi về rồi.”
“Hừm, thế à.”
Cảm giác căng thẳng đột ngột biến mất, cơ thể Tomomi thả lỏng ra.
“Nhưng tớ không thể để yên như vậy nên đã truy hỏi anh Masaaki về mối quan hệ giữa anh ấy và cô ta. Lúc đầu anh ấy ấp úng định nói lảng đi, nhưng cuối cùng cũng khai ra, rằng trước đây anh ấy hẹn hò nghiêm túc với cô ta với ý định đi tới kết hôn.”
“Nhưng cuối cùng họ chia tay rồi phải không?”
“Anh ấy bảo thế. Nhưng khi tớ hỏi kĩ thì anh ấy không nói rõ. Hình như gần đây hai người thỉnh thoảng vẫn gặp nhau.”
“Trời, thật là hèn hạ.”
“Cậu cũng thấy vậy phải không?”
Noriko ngồi thẳng lưng, đôi bàn tay nắm chặt run lên. “Tớ quá chán ghét mọi chuyện nên đã ra khỏi nhà. Tối thứ Sáu tớ về nhà với bố mẹ.”
“Thế à? Hèn gì tớ gọi tới nhà cậu không được. Ủa, nhưng mà chồng cậu ở nhà mà?”
“Anh ấy hôm nào cũng làm thêm, buổi tối về nhà muộn lắm. Chưa tới mười hai giờ là anh ấy chưa về nhà đâu.”
“À, tớ hiểu rồi.”
Nhắc mới nhớ, trong thư Noriko cũng nói anh ta làm việc rất chăm chỉ.
“Nhưng giờ tớ lại thấy nghi ngờ không biết có thực là làm thêm không nữa. Có khi anh ấy đi gặp cô ta cũng nên.”
Tomomi cũng nghĩ có khả năng đó nhưng cô không nói ra. Thay vì thế cô hỏi, “Cậu lên Tokyo từ bao giờ?”
“Từ thứ Năm. Một phần là để thay đổi tâm trạng, nhưng mục đích chính là để kiếm việc làm. Tớ đã nghỉ việc ở đây, vả lại sau khi chia tay chồng tớ không muốn ở lại đây nữa. Nên tớ định lên Tokyo sống.”
“Ý tưởng hay đấy. Chúng mình sẽ lại được chơi cùng nhau! Thế cậu tìm được công việc ưng ý chưa?”
“Tiếc là điều kiện của tớ không đáp ứng được yêu cầu của họ. Hiện thực thật khó khăn. Thế nên tớ cũng định nhờ cậu tư vấn thêm nữa.”
“Đừng lo, tớ sẽ chỉ dẫn cho cậu tất cả những gì tớ biết. Nhưng trước đó chúng ta cần phải làm rõ việc này đã.”
Tomomi chỉ tay vào bức thư và tấm ảnh. “Nếu người gửi chúng là chồng cậu, tớ cần phải hỏi tại sao anh ta làm vậy.”
“Ừ nhỉ...”
Noriko đưa tay lên má vẻ lưỡng lự, nhưng rồi cô bỏ cánh tay đó xuống bàn. “Giờ cậu về nhà với tớ không? Tớ sẽ về đó và quyết định mọi việc.”
“Đương nhiên tớ sẽ đi cùng cậu.”
Tomomi mạnh mẽ gật đầu, một nửa vì lo lắng cho bạn, nửa còn lại vì hiếu kỳ.