← Quay lại trang sách

6

“Còn một việc khó hiểu nữa. Đó là điều anh hàng xóm nói.”

Trên đường đi bộ về căn hộ của Noriko, Tomomi nhớ lại chuyện hôm qua nên kể lại. Khi nhìn bức ảnh, người đàn ông ở phòng bên đã nói đó chắc chắn là vợ chồng nhà Yamashita. Nghe vậy Noriko cũng thấy khó hiểu.

“Lạ thật. Tớ vẫn chưa gặp người ở phòng bên lần nào. Vì lúc chuyển nhà tới, chỉ có anh Masaaki sang chào hỏi anh ta thôi.”

“Thế à?” Tomomi nghĩ có lẽ người đàn ông phòng bên chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.

Càng về gần nhà, sắc mặt Noriko càng lúc càng đanh lại. Bước chân cô cũng chậm hơn. Khi nãy cô đã gọi cho Masaaki, báo với anh ta cô sắp về nhà.

“Chúng ta đi nào.”

Tomomi giục, Noriko khẽ đáp, “Ừ” rồi bắt đầu leo lên cầu thang của chung cư.

Noriko không lấy chìa mở cửa mà nhấn chuông. Masaaki mở cửa, nụ cười trên môi hơi cứng nhắc, “Sao em không vào mà phải gọi cửa vậy?”

Noriko bước vào phòng, mặt không biểu cảm. Tomomi chào anh ta rồi cũng bước vào theo Noriko.

Ngay gần cửa vào là khu bếp, bên trong là hai căn phòng rộng sáu chiếu, một căn hộ hai phòng ngủ tiêu chuẩn. Phòng nào cũng được dọn dẹp gọn gàng, nhưng tiêu bản bươm bướm bày biện khắp nơi, nhìn ghê ghê. Tomomi và Noriko ngồi cạnh nhau trong căn phòng đặt chiếc bàn lùn. Masaaki ngồi ở phía đối diện.

“Chúng ta uống gì đó nhé?”

Có lẽ vì phép lịch sự với Tomomi nên Masaaki nhìn Noriko hỏi, nhưng Noriko chỉ cúi đầu nhìn xuống, không đáp. Tomomi đành bảo, “Dạ thôi không cần đâu anh.”

Masaaki gượng cười, không khí trong phòng nặng nề như trong đêm thức canh người mới mất.

Tomomi đưa bức thư ra để mở đầu câu chuyện. “Em nhận được bức thư này, là do anh gửi đi ạ?”

Masaaki liếc nhìn bức thư rồi khẽ lắc đầu. “Không, tôi không gửi bức thư này đi.”

“Anh không gửi thì ai gửi chứ?” Cuối cùng, Noriko cũng lên tiếng.

Nghe vậy Masaaki nổi giận chất vấn, “Sao anh phải gửi bức thư đó đi? Mà bức thư đó có vấn đề gì chứ?”

“Bên trong có bức ảnh này anh ạ.”

Tomomi lấy bức ảnh ra đặt trước mặt Masaaki. Trước vẻ mặt kinh ngạc của Masaaki, cô kể lại tất cả mọi chuyện từ lúc nhận được bức thư đến nay. Nghe xong Masaaki lại lắc đầu. “Tôi không có chút ký ức nào về việc này. Sao chuyện thế này lại xảy ra được nhỉ...”

“Em hiểu rồi. Vậy đây là hành động của cô ta. Cô ta đã làm thế để trêu tức em!” Noriko hét lên đầy kích động.

“Cô ấy không phải kiểu người làm những việc đó.” Masaaki nói. Những câu nói ấy càng đả kích Noriko nhiều hơn.

“Cậu nghe rồi chứ, Tomomi? Anh ta vẫn gọi ‘cô ấy’ một cách đầy thương mến kìa. Quả nhiên bây giờ anh ta vẫn yêu cô gái đó.”

“Em nói gì vậy? Sao có chuyện đó được.”

“Nhưng cho tới bây giờ thỉnh thoảng anh vẫn gặp cô ta, đúng không?”

Noriko đã bắt đầu rơi nước mắt nên Tomomi thay bạn hỏi. Masaaki chau mày đầy khổ sở.

“Cô ấy không chỉ buồn về chuyện của tôi mà còn đang gặp trắc trở trong công việc và gia đình rất nhiều, hiện cô ấy bị trầm cảm. Vừa hôm trước cô ấy còn cố tự sát. May mà không nguy hiểm đến tính mạng. Nên khi cô ấy gọi tới, nói nếu tôi không chịu gặp thì cô ấy tự sát, tôi đành phải đi gặp cô ấy. Nhưng chúng tôi chỉ gặp nhau thôi. Chỉ cần tôi tới gặp, uống trà, nghe cô ấy tâm sự, tâm trạng của cô ấy sẽ dịu lại.”

“Nói dối, chắc chắn là nói dối!”

“Anh nói thật. Nhưng giờ em không tin cũng được.”

Nói rồi Masaaki khoanh tay, quay đầu sang hướng khác. Noriko càng khóc lớn.

Tomomi nghĩ như vậy không ổn. Noriko ly hôn cũng không sao, nhưng nếu để thế này, câu chuyện hậu chia tay sẽ rất tệ.

“Anh này, trước mắt sao chúng ta không hỏi thử cô gái kia xem cô ta có gửi bức thư này đi không? Vì nếu cả anh và Noriko đều không gửi nó đi thì chúng ta không nghĩ ra được ai khác ngoài cô ta cả.”

Masaaki ngây người nghĩ ngợi, nhưng sau đó có lẽ thấy Tomomi nói đúng nên anh ta gật đầu đứng dậy.

“Tôi sẽ làm thế. Vì nếu để thế này thì tôi cũng không thoải mái.”

Masaaki đi về phía khu bếp để gọi điện thoại, Tomomi lấy khăn tay của mình lau nước mắt cho Noriko. Noriko vừa nấc vừa nói, “Chuyện thật tệ phải không?”

Tomomi vẫn chưa biết nói gì nên đành ậm ờ rồi động viên cô ấy, “Ừm, nếu cậu tới Tokyo, tớ sẽ giúp cậu tìm một công việc thật tốt.”

“Cậu nhớ nhé. Một chỗ được nghỉ hai ngày một tuần, lương tháng trên hai trăm nghìn yên nhé.” Noriko vừa khóc vừa nói.

Cuộc điện thoại của Masaaki dài hơn dự đoán lúc đầu của họ. Tomomi lắng tai nghe và nhận ra nội dung trò chuyện của anh ta hơi khác thường.

“Vâng... Đúng rồi ạ. Chiều thứ Sáu nghe nói cô ấy đã tới đây... Không, tôi không gặp cô ấy mà là vợ tôi... Vâng, đúng vậy... Bây giờ luôn ạ? Vâng, không vấn đề gì. Địa chỉ của chúng tôi là...”

Gọi điện xong, Masaaki thông báo trước khi Tomomi kịp hỏi. “Nghe nói cô ấy đang mất tích, suốt từ thứ Sáu tuần trước.”