← Quay lại trang sách

7

Viên cảnh sát điều tra tới nhà họ là một người đàn ông gương mặt tròn, tuổi ngoại tứ tuần. Thân hình chú ta thấp tròn, lớp mỡ lằn lên bên trên chiếc thắt lưng.

Masaaki gọi tới nhà Horiuchi Akiyo đúng lúc chú cảnh sát Hashimoto này đang ở đó, chú ta là người nghe điện thoại. Chú ta đang điều tra căn phòng của Akiyo sau khi nhận được trình báo từ bố mẹ cô ta nói rằng con gái họ mất tích. Akiyo ở một mình, họ không biết cô mất tích từ khi nào, nhưng họ nói sau khi cô ấy tới nơi làm việc vào thứ Sáu tuần trước thì không ai thấy cô ấy nữa cả.

“Nghĩa là ở thời điểm hiện tại, chị là người cuối cùng gặp Horiuchi Akiyo.”

Nghe xong câu chuyện của Noriko, chú cảnh sát nói với giọng đầy hàm ý. Tomomi ở bên cạnh nghe thấy rất muốn hỏi, “Là người cuối cùng gặp thì sao?”, nhưng cô kìm lại được.

Sau đó viên cảnh sát hỏi rất nhiều câu khác nữa, hỏi đến từng chân tơ kẽ tóc. Hầu hết chúng đều liên quan tới chuyện riêng tư, nhưng Noriko và Masaaki đều hợp tác trả lời, mặt không tỏ chút khó chịu nào.

Chú ta chất vấn cả Tomomi. Đương nhiên là về chuyện bức thư.

“Chị có thể cho tôi xem bức thư và tấm ảnh không?”

Tomomi đưa chúng ra, viên cảnh sát đeo đôi găng tay trước khi nhận lấy chúng.

“Tôi có thể giữ chúng chứ? Đương nhiên, sau này tôi sẽ trả lại cho chị.”

Tomomi đáp cụt ngủn “Mời chú”, bụng mỉa mai nghĩ việc chú trả lại là đương nhiên rồi.

Sau đó, viên cảnh sát nói muốn lấy dấu vân tay của ba người. Chú ta nói chúng chỉ dùng để tham khảo khi điều tra, khi nào không cần tới chú ta sẽ cho hủy hoặc trả lại các mẫu vân tay này.

“Chú cảnh sát này đang nghi ngờ tớ.” Sau khi viên cảnh sát ra về, Noriko nói. “Chú ta nghĩ tớ đã làm gì cô gái kia. Vì chú ta hỏi nhiều thế cơ mà.”

“Không phải vậy đâu em. Việc của họ là hỏi cặn kẽ mọi thứ mà.”

“Nhưng họ lấy cả dấu vân tay của em.”

“Chỉ là thủ tục điều tra thôi. Anh nghĩ điều họ đang nghĩ tới là...” Nói tới đây Masaaki dừng lại một chút rồi mới tiếp: “...đây là một vụ tự sát.”

Tomomi cũng nghĩ chuyện đó có khả năng cao nhất. Có vẻ Noriko cũng nghĩ vậy, bằng chứng là cả ba người đều rơi vào im lặng.

“Thôi, tạm thời tớ đi về đã.” Tomomi vừa nói vừa đúng lên. Noriko cũng đứng lên theo.

“Chờ tớ với, tớ đi cùng cậu.”

“Nhưng mà Noriko...”

“Không sao đâu.”

Nói rồi Noriko túm lấy cánh tay Tomomi, đi về phía cửa. Tomomi quay lại nhìn Masaaki. Anh ta chau mày ngồi nhìn mặt bàn, nhưng khi các cô gái xỏ giày xong, anh ta gọi, “Tomomi, cho tôi số điện thoại của cô được không, kẻo cảnh sát có việc hỏi tới thì phiền.”

Tomomi liếc nhìn Noriko rồi đáp, “Vâng.

Tối đó, Tomomi đặt một phòng đôi trong khách sạn công vụ. Sau đấy, hai cô gái rẽ vào một quán rượu ở gần chợ Oumichou. Ở quán rượu, đầu bếp sẽ chế biến món cá mà khách mua được ở chợ đem đến cho chính vị khách ấy.

“Cậu thấy tớ hợp với công việc gì? Nếu được, tớ không muốn ngồi văn phòng mà thích công việc có thể chạy đi chạy lại cơ.” Vừa ăn sò điệp nướng Noriko vừa hỏi. Vốn tửu lượng không cao nên uống tới chai bia thứ hai mắt cô đã hơi lờ đờ.

“Ừm, để tớ nghĩ.” Tay vẫn cầm ly rượu, Tomomi khẽ rên một tiếng rồi nói tiếp, “Noriko này, tớ có cảm giác anh Masaaki không nói dối đâu.”

Nghe xong khóe miệng Noriko lập tức mím chặt lại. “Tại sao?”

“Vì cô gái tên Akiyo đó có vẻ bị trầm cảm thật mà. Thấy người yêu cũ bị như vậy, chắc anh ấy đã động lòng và tới gặp để giúp cô ấy.”

“Ô kìa, ý cậu là trầm cảm thì được phép hẹn hò lén lút như thế à?”

Ánh mắt Noriko bắt đầu trở nên lờ đờ.

“Không phải vậy.”

“Điều khiến tớ bực tức là anh ấy đã giấu tớ. Giấu chuyện về cô gái kia, giấu cả chuyện họ lén lút gặp nhau. Tớ rất rất ghét chuyện đó.”

Cuối cùng, Noriko gục xuống quầy. Nguy rồi - Tomomi nghĩ. Cô quên mất khi say Noriko thường khóc. Anh đầu bếp và các khách khác trong quán nhìn Noriko cười khúc khích. Tomomi thở dài, cắn một miếng tôm được nướng hơi kĩ quá.

Sau khi dẫn Noriko chân nam đá chân chiêu về tới khách sạn, Tomomi mở hộp thư thoại và thấy tin nhắn từ chú cảnh sát Hashimoto. Chú ta nói khoảng hơn mười giờ chú ta sẽ gọi lại. Cô nhìn đồng hồ, giờ là hơn chín giờ. Cô đặt Noriko nằm ra giường rồi đi tắm.

Vừa ra khỏi phòng tắm thì điện thoại đổ chuông. Cuộc gọi từ chú cảnh sát Hashimoto.

“Chị đang tận hưởng buổi đêm ở Kanazawa đấy chứ?”

“Vâng, cũng tàm tạm.”

“Vậy thì tốt. Nhân tiện, tôi muốn hỏi chị chuyện này, chị có nhớ đã cho những ai xem tấm ảnh đó không?”

“Dạ có.” Tomomi đọc tên từng người một.

“Ra vậy, tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền thời gian nghỉ ngơi của chị nhé.” Chú cảnh sát nói rồi gác máy.

Tomomi dẩu môi nghĩ, “Gì chứ” rồi đặt ống nghe về chỗ cũ. Noriko đang ngủ ngon lành bên cạnh.

Sáng hôm sau, chuông điện thoại lại reo lần nữa. Tomomi “Ưm” một tiếng, rồi lại trùm chăn lên đầu. Noriko cầm lấy ống nghe.

Sau khi nói vài câu, Noriko cúp máy rồi kéo chăn của Tomomi ra.

“Cậu làm gì vậy.”

“Chuyện nghiêm trọng rồi, Tomomi. Họ bắt được thủ phạm rồi!”