8
Chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng Tomomi vẫn làm thủ tục check-out khách sạn rồi cùng Noriko lên taxi. Cuộc gọi vừa rồi là của chú cảnh sát Hashimoto. Nhưng cô không hiểu thủ phạm gì trong vụ án nào. Chú ta chỉ bảo trước mắt hãy tới căn hộ của Noriko đã.
Về tới gần khu chung cư, họ thấy sự việc đã trở nên ầm ĩ. Có mấy chiếc xe cảnh sát vây quanh. Hai người tách đám đông hiếu kỳ ra để tiến vào bên trong.
“Chào hai chị, vất vả cho các chị quá.” Viên cảnh sát mặt tròn Hashimoto tới gần họ.
“Chú cảnh sát, rốt cuộc chuyện này là..” Tomomi nói, viên cảnh sát đưa tay lên như để ngăn cô lại.
“Tôi giải thích ngay đây. Thực ra Sakurai tự khai việc giết cô gái ấy.”
“Sakurai... là ai?”
“Là gã đàn ông sống bên cạnh nhà anh chị Yamashita đây.”
“Hả? Anh ta ư? Còn cô gái bị giết là ai?”
"Là Horiuchi Akiyo.”
“Ơ???” Nói rồi Tomomi lặng đi. Noriko đứng bên cạnh cũng cứng đờ người.
“Chúng ta lên trên rồi nói cho cụ thể.” Viên cảnh sát chỉ tay lên trên tầng.
Lên tới phòng, Masaaki đang ngồi ở bàn ăn. Nhiều người đàn ông trong bộ đồng phục màu xanh thẫm đang bận rộn đi lại trong hai căn phòng bên trong.
“Chuyện này là sao hả anh?” Noriko hỏi Masaaki.
“Nhà chúng ta chính là hiện trường án mạng.”
“Hả???”
“Chúng ta ngồi xuống trước đã.” Chú cảnh sát Hashimoto giục, Tomomi và Noriko ngồi xuống ghế. Chú cảnh sát vẫn đứng đó, bắt đầu giải thích.
Vụ án xảy ra vào thứ Sáu đó. Ngay sau khi Noriko đi đón Masaaki, Sakurai đã đột nhập vào căn hộ của họ. Hình như gã tưởng trong phòng không còn ai vì đã nghe tiếng Noriko bước ra khỏi nhà rồi.
“Gã đột nhập vào phòng tôi để làm gì ạ?”
“Gã khai mục đích của gã là các tiêu bản bươm bướm. Sakurai tình cờ cũng là một người say mê bươm bướm. Lúc anh chị chuyển tới, gã đã thấy bộ sưu tập của chồng chị, gã nói gã rất muốn có được chúng. Ý nghĩ thứ gã khao khát đang ở ngay phòng bên cạnh khiến gã bồn chồn, bứt rứt đến mức đêm đêm không ngủ nổi.”
“Vì bộ sưu tập của tôi hơi khác các bộ sưu tập bình thường mà.”
Tuy nãy giờ Masaaki im lặng tỏ vẻ đau lòng, nhưng lúc này hai cánh mũi anh ta hơi phổng lên, chi tiết này không qua được mắt Tomomi.
“Nhưng sao gã vào được ạ? Tôi nhớ đã khóa cửa rồi mà.”
“Gã có chìa khóa phụ của phòng. Lúc tới văn phòng bất động sản để trả tiền nhà, gã thấy chìa khóa phụ của phòng anh chị đặt ở đó. Thế nên nhân lúc chủ văn phòng không để ý, gã đã lén lút mang nó về.”
“Bên văn phòng bất động sản có gọi tới nói chìa khóa phụ của phòng đã bị mất. Thế nên anh đã bàn với họ chuyện thay ổ khóa nhà.”
Tomomi sực nhớ ra bữa trước chú bên văn phòng bất động sản có nhắc tới chuyện này.
“Vậy là Sakurai lẻn vào phòng, tìm các tiêu bản bươm bướm treo trên tường, nhưng đột nhiên một người phụ nữ từ phòng ngủ bước ra. Đó chính là Horiuchi Akiyo. Sakurai thất kinh, nghĩ nếu cô gái làm ầm lên thì nguy to nên đã thắt cổ cô ấy. Những kẻ nhát gan vẫn thường có hành động bộc phát như vậy.”
Viên cảnh sát nói với giọng đều đều nhưng đối với người dân thường thì đây là một việc vô cùng dị thường. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống từ khoeo chân Tomomi.
“Sau vụ việc, gã chẳng còn tâm trạng nghĩ tới bươm bướm nữa. Điều gã nghĩ tới chỉ là làm sao để xử lý cái xác và tạo chứng cứ ngoại phạm cho mình. Lúc đó, gã tình cờ nhìn thấy bức thư và tấm ảnh đó.”
Bức thư ở trên bàn ăn còn tấm ảnh nằm trên chiếc bàn lùn tiếp khách. Gã đọc qua bức thư, rồi nhét cả nó cùng tấm ảnh vào phong bì, sau đó cho vào túi. Vì không biết mặt Noriko nên Sakurai tưởng Akiyo chính là Noriko.
“Sau khi mang thi thể ra ngoài, tối đó Sakurai đã đi tới đập Saikawa để chôn xác. Giờ cảnh sát đang tìm kiếm, chắc sẽ sớm tìm thấy thi thể thôi. Ngày hôm sau, gã tới nhà bạn chơi, rồi gã nhét bức thư đó vào thùng thư gần nhà bạn. Gã nghĩ đơn giản rằng nếu làm vậy thì mọi người sẽ nghĩ nạn nhân vẫn còn sống tới thời điểm đó.”
“Suy nghĩ đơn giản thật. Nếu Noriko thực sự biến mất, thì tối thứ Sáu tôi đã gọi báo cảnh sát rồi.”
“Sakurai nghĩ anh chẳng mấy khi về nhà. Gã nói gã chẳng bao giờ nghe thấy tiếng bước chân anh về nhà cả.”
“Vì hôm nào anh cũng về nhà vào giữa đêm đấy.” Noriko nói.
Masaaki khẽ lầm bầm, “Thế à.”
“Tôi vừa trình bày hết nội dung vụ án. Nghe qua thì đơn giản, nhưng chỉ cần nhầm lẫn một chi tiết nhỏ thì vụ án này sẽ mãi mãi nằm trong bóng tối. Bức thư và tấm ảnh đó đúng là sai sót trí mạng của Sakurai.” Chú cảnh sát Hashimoto chốt lại câu chuyện rồi gấp cuốn sổ tay lại.
“Chú này, sao chú nghi ngờ Sakurai thế ạ?” Tomomi hỏi.
Hashimoto gật đầu. “Tôi đã kiểm tra dấu vân tay dính trên tấm ảnh. Trên đó có những dấu vân tay không khớp với vân tay của ba người. Một vài trong số đó là của Horiuchi Akiyo. Nhưng chúng tôi không biết dấu vân tay còn lại là của ai. Thế nên tối qua tôi mới hỏi chị đã cho những ai xem bức ảnh. Nghe chị nói xong, ngay trong đêm qua chúng tôi đã đi lấy dấu vân tay của Sakurai trên tay nắm cửa và chiếc xe của gã. Đúng như dự đoán, dấu vân tay còn lại trên tấm ảnh chính là của gã. Sáng nay, chúng tôi thẩm vấn Sakurai, gã đã nhanh chóng khai ra tất cả.”
“Chú lấy dấu vân tay của chúng tôi để phục vụ chuyện đó ư?” Masaaki tò mò.
Viên cảnh sát gãi đầu. “Trực giác của tôi mách bảo rằng kẻ gửi bức thư này đi đã làm gì đó với Horiuchi Akiyo, thế nên tôi đã làm vậy. Cảm ơn sự hợp tác của mọi người nhé. À phải rồi, anh chị thử kiểm tra lại xem có bị mất thứ gì không. Sakurai nói gã không lấy đi món gì, nhưng cứ kiểm tra lại cho chắc.”
“Vâng.” Masaaki đứng dậy khỏi ghế, vào phòng kiểm tra lại bộ sưu tập bươm bướm của mình.
“Chị cũng vậy, nếu có đồ gì quý giá thì thử kiểm tra lại đi.”
“Đồ quý giá ư.” Noriko đứng dậy với vẻ mặt u ám. “Chỉ có hộp đồ trang sức có thể tạm coi là đồ quý giá thôi.”
“Ôi, tớ muốn được xem quá!” Tomomi bất giác chắp hai tay trước ngực.
Trên chiếc bàn trang điểm trong phòng ngủ có đặt một hộp đồ trang sức hình chữ nhật. Tomomi nghĩ để như vậy thật bất cẩn, nhưng như đọc được ý nghĩ của cô, Noriko nói, “Trong này chẳng có món gì đáng kể đâu.”
Nói rồi Noriko mở nắp hộp. Trên cùng có một tờ giấy trắng. Noriko kêu “Ủa” một tiếng, cầm tờ giấy lên, một thứ gì đó bên trong rớt xuống đất. Tomomi cúi xuống nhặt, đó là một chiếc nhẫn vàng.
“Đó là chiếc nhẫn cô ấy từng đeo trên tay.”
Nói rồi Noriko mở tờ giấy ra. Trên đó có dòng chữ được viết bằng son môi, “Xin lỗi, vĩnh biệt.”
“Hình như cô ấy định ra về trước khi cậu và chồng về tới. Giá mà cô ấy ra về sớm hơn thì đã không bị sát hại rồi.” Tomomi nói, Noriko gật đầu.
Chiều muộn hôm đó, Tomomi lên chuyến tàu tốc hành đặc biệt tên “Kagayaki” xuất phát từ ga Kanazawa. Cô sẽ ngồi tàu này tới Nagaoka, sau đó chuyển sang tàu cao tốc Jouetsu.
“Lần sau cậu lại ghé chơi nhé. Tớ sẽ đãi cậu nhiều món thật ngon.” Noriko đứng bên ngoài cửa sổ tàu nói. Masaaki đứng bên cạnh cũng hùa theo, “Cho tới khi đó tôi sẽ tìm một căn hộ rộng hơn.”
Họ không thể ở lại căn phòng đã xảy ra vụ giết người, vì thế từ ngày mai hai vợ chồng họ sẽ bắt đầu đi tìm chỗ ở mới.
“Chúc hai người hạnh phúc nhé. Nếu có rắc rối gì nhớ gọi cho tớ nhé.”
“Không còn chuyện gì nữa đâu.” Noriko hơi ngượng ngùng đáp.
Tàu bắt đầu lăn bánh, hai vợ chồng Noriko dần biến mất khỏi tầm mắt của Tomomi. Tomomi thở dài.
Chuyến du lịch Kanazawa lần này thật khủng khiếp. Chẳng được đi thăm thú gì cả. Mà thôi không sao, mình có thể quay lại đây nhiều lần nữa mà.
Nhưng trong lòng Tomomi cũng hơi tiếc vì chưa kịp đến thăm công viên Kenroku. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!