Chương 7 - Mưa ở Costa Rica thật lạnh 1
Một nhóm hai người vừa kêu vừa nhảy bổ ra, cả hai cùng đeo mặt nạ khỉ. Loại mặt nạ bằng cao su mà lũ trẻ thường đeo trong dịp lễ Haloween.
Lúc đó, tôi và Yukiko đang đi bộ trong khu rừng mưa nhiệt đới rậm rạp tới mức tối tăm. Trước sự việc bất ngờ, chúng tôi chẳng thốt nên lời, mắt mở tròn như cú mèo, chân đứng sững tại chỗ. Yukiko cũng không thể hét thành tiếng, cô ấy đông cứng người bên cạnh tôi.
Cả hai đều khá to cao, gã lớn hơn - đứng bên phải chúng tôi - tiến một bước về phía chúng tôi. Từ chiếc áo phông dính chặt vào người gã vì mồ hôi và độ ẩm không khí xung quanh lộ ra cánh tay vạm vỡ, bàn tay trên cánh tay ấy đang cầm thứ gì đó đen đen. Phải mất vài giây tôi mới nhận ra đó là một khẩu súng.
Gã nói gì đó. Không phải tiếng Anh và chiếc mặt nạ khỉ khiến tiếng của gã âm âm bên trong, tôi không thể nghe được.
Tôi giơ hai tay lên, quay sang bên định bảo Yukiko làm theo. Nhưng cô ấy đã giơ tay lên tự khi nào.
Tôi nghĩ rất có thể chúng tôi sẽ bị giết ở đây. Thật khó tin trong hoàn cảnh này sẽ có ai đó không nghĩ như thế. Không thể trông đợi có ai đó tình cờ đi qua giữa khu rừng này. Đương nhiên cũng vì thế nên hai gã này mới đóng đô ở đây.
Tôi có cảm giác trái tim mình đập chậm một nhịp. Tình huống thay đổi quá đột ngột khiến cơ thể tôi không theo kịp. Sau đó, hô hấp của tôi trở nên khó khăn, những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống.
Người đàn ông cầm súng lại cất tiếng nói. Tôi nghe thấy từ “Down”. Tôi nghĩ có lẽ gã muốn tôi ngồi xuống, vì thế tôi hạ thấp người, tay vẫn giơ lên cao, nhưng gã đàn ông vừa nói “Down, down” vừa ấn vào lưng tôi.
“Hình... hình như gã muốn chúng ta nằm sấp xuống đó.” Yukiko thì thào với giọng run run.
“Có... có vẻ thế.”
Tôi đặt chiếc máy ảnh treo ở cổ xuống, nằm úp lên lớp cỏ ẩm. Yukiko cũng đặt chiếc ống nhòm cầm trên tay xuống và nằm sấp giống như tôi.
Gã đàn ông còn lại tiến tới gần chúng tôi. Tôi ngẩng mặt lên nhìn, thấy gã đang cầm một cây đao đi rừng rất lớn. Gã định dùng nó để làm gì nhỉ, không phải để chặt đầu ai đó đấy chứ? Nếu làm thế thì dùng súng bắn chẳng nhanh hơn nhiều sao, mà không, có thể bọn gã không muốn người khác nghe thấy tiếng súng. Sự sợ hãi và căng thẳng quá độ khiến những suy nghĩ không lành cứ liên tiếp nảy ra trong đầu tôi. Dù sao tôi cũng có cảm giác chúng tôi không có hy vọng được cứu thoát. Tôi và Yukiko sẽ bị giết, bị mất mạng nơi đây...
Tuy đã chuẩn bị tinh thần như vậy, nhưng có quá nhiều việc tôi không hiểu nổi. Người ta nói trước khi chết, một người sẽ nhìn lại cuộc đời từ trước tới nay của mình như nhìn hình ảnh trên chiếc đèn lồng kéo quân, nhưng trong trường hợp này chuyện đó hoàn toàn không xảy ra. Thứ chiếm hữu trong đầu tôi chỉ là câu hỏi “Tại sao?”. Tại sao chuyện này lại xảy ra, tại sao lại ở nơi này, tại sao?
Gã đàn ông cầm cây đao ngồi xuống cạnh tôi, lục tìm trong túi chiếc quần jeans của tôi. Có tiếng leng keng, đó là tiếng gã lấy đi chìa khóa chiếc xe thuê và chìa khóa phòng khách sạn. Chìa khóa khách sạn thì không sao, nhưng bị lấy đi chìa khóa chiếc xe thuê thì không ổn. Tôi vẫn để các đạo cụ máy ảnh trị giá gần một triệu yên trên thùng xe. Toàn những món tôi đã phải cần mẫn lùng tìm rất lâu mới tậu về được. Chúng có thể nể tình mà để lại đám đồ đó cho tôi không nhỉ, mà chắc là không rồi. Dù tính mạng tôi đang gặp nguy hiểm, nhưng suy nghĩ tiếc rẻ đó vẫn xẹt qua đầu tôi.
Tiếp theo, gã đàn ông moi hộ chiếu, séc du lịch, thẻ tín dụng và ví từ trong túi tôi ra. Rồi như thể vơ vét cú chót, gã tháo chiếc đồng hồ trên tay tôi. Đương nhiên, gã không bỏ qua chiếc máy ảnh đặt trên mặt đất. Chiếc máy này tôi mượn từ một người bạn tên Nick. Tôi sẽ phải bồi thường cho cậu ta. Dĩ nhiên trong trường hợp tôi còn sống trở về.
Tiếp theo gã chuyển sang Yukiko. Nhưng sau khi kiểm tra túi quần jeans của cô ấy một chút, gã lầm bầm với giọng thất vọng “No money [*] .” Gã không động tới chiếc ống nhòm của cô ấy.
Sau khi lấy hết những thứ cần lấy, đám cướp bắt đầu trói chúng tôi lại. Thấy thế tôi hơi an tâm. Bởi tôi nghĩ nếu chúng trói chúng tôi lại thì chắc chúng không định giết chúng tôi đâu.
Tuy nói là trói nhưng chúng không dùng dây mà dùng băng dính để quấn hai chân, hai tay chúng tôi. Ngoài ra chúng dùng những chiếc khăn bẩn thỉu để nhét vào miệng chúng tôi. Chúng có vẻ vội vã, tôi nghe ra được hơi thở hổn hển của chúng qua lớp mặt nạ khỉ.
Sau khi trói chúng tôi xong, một trong hai gã vỗ vai tôi, nói “OK, OK”. Có lẽ, gã muốn nói “Đừng lo, tụi tao không định giết chúng mày đâu.”
Một lúc sau, hai gã đi mất. Tôi nghe thấy tiếng động cơ xe ở xa xa. Có lẽ, chúng định chạy trốn bằng chiếc xe mà chúng tôi thuê.
Nhưng trước khi tiếng động cơ xe đi xa dần, một trong hai gã trở lại chỗ chúng tôi. Có lẽ là để kiểm tra xem chúng tôi có cử động được không. Thấy chúng tôi ngồi im gã có vẻ yên tâm, gã nói “Bye” rồi lại đi mất. Lần này, tôi nghe thấy tiếng xe chạy đi, không lâu sau tiếng xe biến mất.
Tôi quay cổ, nhìn Yukiko. Cô ấy cũng bị trói tay phía sau lưng giống tôi, đang nhìn tôi với gương mặt khổ sở. Ánh mắt cô ấy như muốn nói, “Tại sao mọi chuyện lại thế này?”. Tôi nghĩ chắc khuôn mặt tôi cũng đang khổ sở không kém gì cô ấy. Nhưng dù sao chúng tôi vẫn giữ được sinh mạng, đó là điều quan trọng nhất.
Không biết từ khi nào, trời bắt đầu rơi mưa lâm thâm. Giọt nước rơi xuống tai tôi lạnh ngắt.
Làm sao để thoát khỏi tình trạng này đây? Tôi thử nhúc nhích tay chân. Tôi nghĩ nếu mình chỉ cử động nhẹ nhàng thì chẳng ích gì, nhưng không ngờ đôi chân tôi lập tức được tự do. Lúc đó tôi đang đi đôi ủng cao su dài, lũ cướp đã dán băng dính bên trên đôi ủng. Thế nên chỉ cần cởi ủng ra là chân tôi được tự do ngay. Chứng tỏ lũ cướp lúc đó rất vội. Còn một chi tiết nữa minh chứng cho điều đó, đấy là chúng đã bỏ qua chiếc túi đeo hông của tôi. Hôm đó, tôi mang theo một chiếc túi quấn quanh hông, nhưng vì tôi nằm sấp nên chiếc túi được giấu dưới bụng, lũ cướp đã không tìm thấy chúng. Trong túi này có một ít tiền lẻ.
Tôi đứng dậy, nói, “Anh đi tìm người tới cứu, em ngồi yên ở đây nhé” bằng giọng ú ớ, rồi chạy đi khi tay vẫn bị trói bằng băng dính và miệng vẫn bị chiếc khăn bịt kín.
Nơi đây là giữa một khu rừng có tên “Công viên quốc gia Bralio Galio”. Cửa vào công viên nằm trên con đường mang tên Guarpierce Hiwen. Tuy gọi là cửa vào nhưng đó chỉ là nơi rừng cây đứt đoạn một chút, tạo ra một con đường nhỏ đủ để người đi qua. Chúng tôi bị tấn công cách chỗ cửa vào đó khoảng 200 mét đi bộ.
Tôi bước ra đường trong tình trạng tay vẫn bị trói. Chiếc xe tôi thuê quả nhiên đã biến mất. Tôi đứng bên lề đường, chờ một chiếc xe chạy qua.
Không lâu sau, một chiếc xe chở hàng xuất hiện. Tôi vừa cho họ xem hai cánh tay bị trói, vừa nhảy tưng tưng, cố cầu cứu qua nét mặt.
Nhưng chiếc xe chở hàng không dừng lại. Không những thế, nó còn lượn một đường tránh xa tôi như tránh dịch bệnh.
Sau đó, có thêm mấy chiếc xe nữa đi qua, nhưng chiếc nào cũng hành xử như vậy. Không những không dừng lại, chúng còn tăng tốc chạy nhanh hơn. Nếu tôi chủ quan lao ra đường, rất có thể sẽ bị cán chết.
Sau này tôi mới biết bọn tội phạm thường dùng mánh khóe giả làm người cầu cứu để xe dừng lại, khi xe dừng chúng nhanh chóng hiện nguyên hình là lũ cướp, vì thế dân lái xe rất sợ tình huống đó.
Cảm thấy cách này vô ích nên tôi đành quay về chỗ Yukiko. Cô ấy vẫn nằm sấp như cũ, giãy giụa trên mặt đất. Miếng vải đã rơi ra khỏi miệng cô ấy, nhưng lần này nó lại bít kín mũi khiến cô ấy khó thở. Nhìn cảnh đó không hiểu sao tôi thấy buồn cười quá, tôi bật cười ha ha ha trong khi vẫn bị miếng vải chen ngang miệng.
“Anh cười gì thế hả?” Cô ấy cáu kỉnh nói. “Anh hãy mau làm cái gì đó đi. Thật là, thế nên em có muốn tới cái chốn này đâu.” Rồi Yukiko khóc hu hu.
Tôi chạy lại gần cô ấy, dùng đôi tay bị trói sau lưng để cởi băng dính trên tay cô ấy, rồi cô ấy cởi băng dính cho tôi. Phải mất chừng hai mươi phút chúng tôi mới giải phóng được cho nhau. Nhưng vì đã bị cướp mất điện thoại nên tôi không biết chính xác là mất bao nhiêu thời gian.
“Phù, chúng ta gặp chuyện khủng khiếp thật.” Tôi vẫn ngồi đó, nói. Chỗ cổ tay bị trói bằng băng dính của tôi hơi tê nhức.
“Em cứ tưởng mình sẽ bị giết cơ đấy.”
“Anh cũng tưởng vậy.”
“Em chán đất nước này lắm rồi. Chúng ta về sớm đi anh.”
“Anh biết. Nhưng trước mắt ta cần tìm cách đi từ đây về khách sạn đã.”
“Chúng ta vẫy xe đi nhờ đi.”
“Anh thử rồi nhưng xe trên đường không chịu dừng lại.”
“Ơ, sao thế anh?”
“Anh không biết.”
Tôi dẫn Yukiko ra đường, quyết định nhờ giúp đỡ một lần nữa. Nhưng quả nhiên không có xe nào chịu dừng lại cả.
“Mọi người thiếu tình người quá.” Yukiko khóc.
Lúc đó, một chiếc xe buýt chạy tới - một chiếc xe cũ có mui, nhả ra làn khói xám cùng với tiếng phì phạch. Nhưng nó vẫn là một chiếc xe buýt công cộng.
“Ta sẽ dừng chiếc xe đó lại.”
Chúng tôi cùng vẫy tay. Quả nhiên không có dấu hiệu cho thấy xe đang chạy chậm lại. Tôi ra đứng giữa đường, giơ cả hai tay lên. Cuối cùng, xe cũng dừng.
Người tài xế da đen thui thò đầu ra khỏi cửa xe, nói gì đó với giọng giận dữ. Tôi vội vã chạy lại gần, lặp lại mấy từ “Cướp”, “Xin hãy giúp chúng tôi” bằng tiếng Tây Ban Nha. Yukiko đứng bên cạnh khóc lóc.
Không biết do chú tài xế hiểu lời tôi nói hay do màn diễn xuất của Yukiko đã phát huy tác dụng, tài xế cho phép chúng tôi lên xe. Trên xe có khoảng mười vị khách, ban đầu họ nhìn chúng tôi với vẻ e ngại và khó chịu, nhưng sau khi chú lái xe giải thích, mọi người đều thi nhau nói gì đó. Tôi không hiểu những điều họ nói, nhưng có vẻ họ đều thương cảm cho chúng tôi. Hai chúng tôi cùng ngồi xuống giữa chiếc ghế dài.
“Ở đây có ai nói được tiếng Anh không ạ?” Tôi hỏi bằng tiếng Anh, sau đó nói bằng tiếng Tây Ban Nha “Tiếng Anh, tiếng Anh”.
Mọi người chỉ tay về phía một người đàn ông trung niên ủ dột, trông có vẻ nghèo túng. Bác ta tay vẫn ôm chiếc giỏ, rụt rè đến gần chúng tôi.
“Bác có nói được tiếng Anh không ạ?” Tôi hỏi bằng tiếng Anh.
Bác ta gật đầu.
“Xe này có đi tới San Jose không ạ?”
San Jose là thủ đô của Costa Rica, khách sạn chúng tôi trọ lại nằm ở đó.
Bác ta lại gật đầu.
“May quá. Thế thì chúng ta xoay xở được rồi.” Tôi nói với Yukiko bằng tiếng Nhật.
Bác ta cho tay vào giỏ, lấy ra thứ gì đó như những viên kẹo, đưa ra trước mặt chúng tôi như muốn nói “Anh có ăn không?”. Chúng tôi vừa nói “Dạ thôi, cảm ơn bác” vừa lắc đầu. Sau đó, nhìn cách bác ta nói chuyện với các hành khách khác, tôi đoán bác ta chuyên bán kẹo trên xe. Có lẽ vì thế mà bác ta cần biết tiếng Anh.
Chiếc xe buýt tròng tránh chạy qua con đường núi. Yukiko ngồi cạnh nói nhỏ, “Chúng mình gặp chuyện kinh khủng quá.” Tôi im lặng cúi đầu.