2
Năm năm trước, theo lệnh điều động từ công ty, tôi chuyển sang chi nhánh ở thành phố Toronto - Canada làm việc. Vì luôn muốn được ra nước ngoài công tác nên cả tôi và vợ là Yukiko khi ấy đều nhảy cẫng lên vì vui sướng. Ở Toronto, chúng tôi thuê một căn hộ ở khu North York.
Lý do lớn nhất khiến chúng tôi muốn làm việc ở nước ngoài là không muốn sống cả đời mình ở đất nước Nhật Bản nhỏ bé và khép kín, nhưng ngoài ra còn một lý do khác nữa, đó là từ trước tôi rất muốn đi ngắm các loài chim nước ngoài. Từ hồi tiểu học tôi đã có sở thích quan sát các loài chim hoang dã, tôi có một niềm tự phụ rằng mình đã ngắm hết các loài chim hoang dã bên trong Nhật Bản. Thậm chí, tôi đã được tận mắt ngắm rất kĩ loài chim Yanbaru Kuina quý hiếm. Đúng lúc tôi định ra nước ngoài ngắm các loài chim hoang dã thì nhận được lệnh này. Và điều khiến tôi sung sướng nhất là nơi tôi chuyển đến chính là Canada - đất nước này là kho báu thiên nhiên, là cuốn bách khoa tự nhiên có số trang vô tận.
Nhưng hồi mới chuyển công tác, tôi chẳng có tâm trí mà đi ngắm chim. Kỹ năng giao tiếp bằng tiếng Anh của tôi không đủ đã trở thành trở ngại lớn nhất của tôi khi ấy. Việc giao tiếp giữa tôi với cấp dưới không được suôn sẻ, những rắc rối và sai sót nhỏ liên tiếp xuất hiện. Tôi cũng vô số lần thất bại trong các cuộc trao đổi với đối tác. Nếu chỉ là không biết cười trước những câu nói đùa của đối phương khiến họ cau mày thì còn đỡ, có những lúc gọi điện tôi không nhận ra đối phương đang tức giận, cứ lặp lại những câu trả lời trái ý khiến họ thêm phẫn nộ, giao dịch thiếu chút nữa bị hủy bỏ. Một thời gian sau đó, mỗi lần chuông điện thoại rung tôi lại bồn chồn không yên. Lúc đó, vấn đề trực diện và lớn nhất của tôi là vượt qua rào cản ngôn ngữ.
Sau khoảng một năm, tôi không còn gặp rắc rối với các cuộc trò chuyện thông thường nữa. Sau hai năm, tôi đã theo kịp những buổi trò chuyện liên quan tới kiến thức chuyên môn. Tôi đã có thể cười lấy lòng trước những câu nói đùa nhàm chán. Có điều, tới giờ tôi vẫn chưa hiểu Grace - người được coi là cánh tay trái của tôi - nghĩ gì. Cô ấy luôn lơ đãng, hỏi đáp không thân thiện, suy nghĩ luôn bị chệch đi một chút. Nhưng cô chưa bao giờ gây ra sai sót lớn nào.
“Đó là nhịp điệu riêng của cô ấy. Nếu nhịp điệu ấy sụp đổ, cô ấy sẽ bị hoảng loạn mất.” Một cô gái hiểu rõ Grace đã nói thế nên tôi cũng coi như không có chuyện gì.
Ngoài Grace còn có một người nữa mà mãi tôi không thân thiết được. Đó là bà Taniya sống ở phía sau nhà tôi. Cửa hàng tạp hóa của con trai bà bị sập vì không cạnh tranh nổi với cửa hàng gần đó do một người Trung Quốc mở ra nên bà rất hận người phương Đông. Tôi đã nhiều lần giải thích người Nhật khác và người Trung Quốc khác, nhưng bà lão không chịu hiểu. Vậy mà bà lại biết rõ Nhật Bản đang thu được lợi nhuận rất lớn trong các giao dịch thương mại. Mỗi khi cỏ ở vườn nhà tôi mọc hơi cao một chút, bà lại sang tận nơi nói, “Anh chị có thời gian làm giàu mà không có thời gian xén cỏ à? Quanh đây chỉ có vườn nhà anh chị cỏ mọc lổn nhổm như lớp lông trên lưng con mèo hoang thôi đấy.”
Dù vài vấn đề vụn vặt xảy ra nhưng dần dần chúng tôi cũng quen với cuộc sống ở nước ngoài. Chúng tôi dễ dàng xin nghỉ phép nên đã có nhiều chuyến du lịch tới các vùng miền của Canada để ngắm chim. Thỉnh thoảng, chúng tôi sang cả châu Âu. Từ Canada sang châu Âu rất gần.
Chẳng mấy chốc năm năm trời đã trôi qua, mấy hôm trước công ty mẹ ở Nhật đã gửi fax sang nói chúng tôi hãy thu xếp để chuẩn bị về nước. Chúng tôi hơi buồn nên rủ nhau đi đâu đó du lịch lần cuối.
Tôi là người đề nghị tới Costa Rica. Từ trước tôi đã luôn muốn một lần tới đất nước nhỏ bé được coi là vương quốc của thiên nhiên này. Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy loài chim Toucan với chiếc mỏ vịt như hình trái chuối và loài chim ruồi có đôi cánh nhỏ xíu nhưng bay với vận tốc khủng khiếp.
“Nhưng an ninh bên đó thế nào anh?” Yukiko hỏi.
Tôi ưỡn ngực. “Chuyện đó em đừng lo. Nghe nói bên đó an toàn lắm.”
“Thế ạ? Thế thì mình chọn Costa Rica vậy.”
Và thế là điểm đến cho chuyến du lịch cuối cùng của chúng tôi trong thời gian còn ở Canada ấn định là quốc gia nhỏ bé ở Trung Mỹ này. Tôi háo hức chuẩn bị cho chuyến du lịch. Tôi và Yukiko thậm chí đã đi tiêm phòng. Đó là mũi tiêm phòng virus bại liệt Polio, uốn ván và sốt vàng da. Tôi còn uống cả thuốc phòng sốt ban và mua loại thuốc phòng sốt rét - thứ thuốc một tuần uống một lần. Dù có phiền phức đến đâu, nghĩ tới việc được ngắm chim ruồi và chim Toucan là tôi lại thấy bình thường.
Và rồi hôm qua, sau năm tiếng rưỡi ngồi trên máy bay, chúng tôi đã từ Toronto đến được San Jose. Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng nay chúng tôi lập tức tới bàn hướng dẫn tour du lịch, xin bản đồ khu vực xung quanh, kiểm tra lại vị trí của công viên quốc gia rồi háo hức lái chiếc xe thuê rời khỏi khách sạn. Lúc đó, tôi vẫn không thể ngờ được rằng chỉ một tiếng đồng hồ sau chúng tôi sẽ phải leo lên một chiếc xe buýt cũ nát, gần như không một xu dính túi.