← Quay lại trang sách

3

Đã một tiếng kể từ khi chúng tôi lên xe buýt. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy xe buýt đang tiến tới gần San Jose. Một lúc sau, xe buýt dừng lại ở một nơi mang bầu không khí của một khu phố nhỏ. Tài xế xua xua tay bảo chúng tôi xuống xe. Chúng tôi làm theo. Bên ngoài có một chiếc xe buýt tương tự đang đỗ.

“Anh ơi, đây là đâu thế?” Yukiko hỏi.

“Anh chỉ biết chỗ này không phải San Jose thôi.”

Bác bán kẹo trỏ tay vào chiếc xe buýt còn lại, quay về phía chúng tôi nói, “San Jose, San Jose”. Có vẻ ý bác là hãy lên chiếc xe này.

“Ôi trời.” Tôi thở dài. “Chỗ này hình như là điểm cuối của xe buýt, ngược với đầu San Jose thì phải.”

“Hả? Thế nghĩa là chúng ta lại phải lên xe buýt và đi ngược lại con đường vừa đi à?”

“Có vẻ thế.”

“Trời...” Gương mặt Yukiko lại xị ra.

Hành khách dần tập trung lại đó. Bác bán kẹo kể với họ về chúng tôi. Không biết bác giải thích thế nào, nhưng mọi người đều quay sang nhìn chúng tôi với ánh mắt thương cảm.

Một ông lão tìm được hai chai Coca Cola ở đâu đó mang tới, lấy nước từ vòi gần đó rồi mang cho chúng tôi. Ông nói, “Agua, agua.” Agua nghĩa là “nước”. Chắc ý ông bảo chúng tôi hãy uống nước này đi.

Tôi hơi ngửa người ra sau khi nhận lấy chai nước. Nước trong chai đùng đục màu đỏ nâu. Một thứ gì đó đen đen đang dần lắng xuống đáy chai. Không biết người dân ở đây ra sao, chứ người ngoài uống nước này vào chắc chắn sẽ bị đau bụng.

“Thôi chúng mình giả vờ uống đi em.” Tôi nói với Yukiko bằng tiếng Nhật, đưa chai nước lên miệng. Ông lão có vẻ rất tự hào vì đã đối xử tốt với những người phương Đông tội nghiệp, ông ưỡn ngực gật gù.

Xe buýt cuối cùng cũng lăn bánh. Tôi dùng ngôn ngữ cơ thể để hỏi giờ bác tài xế. Tôi nghĩ bác ta biết giờ giấc chính xác, nhưng câu trả lời của bác ta không rõ ràng, tôi chỉ biết giờ khoảng bốn rưỡi chiều.

Sau một tiếng rưỡi ngồi trên chiếc xe buýt rung lắc từ đầu đến cuối, chúng tôi về tới San Jose. Lúc chúng tôi xuống xe, bác bán kẹo nói gì đó với chúng tôi. Tôi nghĩ bác ta đã nói dối về việc bản thân biết tiếng Anh, tôi giơ tay lên vẫy chào bác.

Tôi định gọi taxi về khách sạn, nhưng mãi không tìm được chiếc taxi nào. Mặt trời dần lặn xuống, lượng người đi bộ trên đường cũng ít dần. Những người bán đồ ăn bên đường đang dọn hàng. Tôi đang bất an nghĩ tình hình này không ổn thì chợt có tiếng gọi của ai đó sau lưng tôi. Tôi quay lại thấy một chiếc xe đang đỗ đó.

Người thò đầu từ trong xe ra là một cảnh sát. Xe đó là xe cảnh sát. Viên cảnh sát nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi không hiểu câu nói của anh ta, nhưng có vẻ anh ta đang hỏi chúng tôi có vấn đề gì.

Thật may mắn quá. Tôi nhanh miệng kể lại sự tình. Nghe xong câu chuyện của tôi, viên cảnh sát ra dấu bảo tôi lên xe.

Tôi và Yukiko nhìn nhau, thở phào, “Mọi việc sắp ổn rồi.”

Nhưng chuyện không đơn giản đến thế. Tôi tưởng viên cảnh sát sẽ lập tức đưa tôi về đồn cảnh sát, nhưng anh ta lại đi vòng vòng quanh phố. Đôi khi, anh ta còn rẽ vào trong ngõ, bắt chuyện gì đó với người đi đường. Chuyện đó lặp đi lặp lại đến cả tiếng đồng hồ.

“Anh ơi, có chuyện gì thế ạ?” Tôi thử hỏi từ phía sau xe, nhưng anh ta không đáp.

Một lúc sau, anh ta gọi một phụ nữ da trắng lại. Người này tầm bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác kaki mỏng. Sau một hồi nói chuyện với cảnh sát, người phụ nữ leo lên xe ngồi cạnh chúng tôi. Sau đó, chị ấy mỉm cười hỏi chúng tôi, “Chuyện gì đã xảy ra với anh chị vậy?” Cảm giác như lâu lắm rồi tôi mới được gặp một người nói tiếng Anh ngoài mình.

Tôi kể lại sự tình cho chị ấy. Chị ấy thương cảm nói, “Tội nghiệp hai người.” Rồi sau đó, chị ấy nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha với viên cảnh sát. Viên cảnh sát đáp lại rồi khởi động xe chạy đi.

“Giờ anh cảnh sát này sẽ đưa anh chị tới đồn cảnh sát.” Người phụ nữ nói.

“Sao anh ấy không đưa chúng tôi đi ngay hả chị? Khi nãy tôi đã giải thích sự tình rồi mà.”

Người phụ nữ cười khó xử, “Anh ấy không hiểu tiếng Anh đâu. Nhưng nhìn anh chị, anh ấy đoán anh chị đã gặp phải chuyện gì đó không may. Vì thế anh ấy đã cho hai người lên xe rồi đi tìm một người nói được tiếng Anh phiên dịch giúp.”

"Ồ...” Tôi có cảm giác toàn thân được thả lỏng hẳn.

“Hai người không còn đồng nào trong người à?”

“À không, tôi còn một ít.” Tôi mở túi đeo hông, lấy chiếc ví đựng một ít đồng đô la Canada ra. Nhưng hình như miệng ví bị mở ra từ trước đó nên vài đồng xu rớt xuống. Tôi vội vàng nhặt chúng lên. Người phụ nữ da trắng cùng nhặt giúp tôi.

“Anh chị đến từ Canada ư?” Nhìn đồng xu vừa nhặt lên người phụ nữ hỏi.

“Vâng”.

“Tôi có nhiều bạn bè ở Canada lắm.” Nói rồi người phụ nữ nhét đồng xu vào ví cho tôi.

Khi chúng tôi đến được đồn cảnh sát - một nơi chẳng khác gì nhà dân - đồng hồ đã chỉ hơn bảy giờ tối. Khoảng năm tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ khi chúng tôi bị tấn công. Với thời gian như vậy, chẳng còn mấy hy vọng sẽ bắt được thủ phạm nữa. Tôi trả lời thẩm vấn của cảnh sát với tâm trạng nửa muốn bỏ cuộc. Người phụ trách là một thanh niên trẻ, nhìn như một người bán quả ca cao hoặc thứ gì đó ngoài chợ. Vì anh ta mặc đồng phục nên tôi mới biết anh ta là cảnh sát. Người phụ nữ da trắng cũng ngồi cùng để phiên dịch giúp. Trong lúc nói chuyện, tôi được biết chị là một luật sư. Chị không hề đẹp, nhưng trong đôi mắt tôi lúc này chị thật giống một nữ thần.

Sau khoảng ba mươi phút làm tờ đơn khiếu nại, viên cảnh sát chỉ tay vào Yukiko nói gì đó. Chính xác thì anh ta chỉ vào chiếc ống nhòm cô ấy đeo ở cổ.

“Anh ta hỏi lũ cướp có chạm vào chiếc ống nhòm đó không.” Nữ luật sư nói.

“Tôi không biết.” Yukiko đáp. Tôi cũng không biết.

“Nếu chạm vào thì sao ạ?” Tôi hỏi chị luật sư.

“Có thể dấu vân tay còn lưu trên đó nên cảnh sát muốn mượn chiếc ống nhòm.”

“Vậy chúng tôi nên giao chiếc ống nhòm cho họ. Dù không biết chúng có chạm vào nó không.”

Nghe tôi nói vậy, chị luật sư nói với biểu cảm hơi phức tạp. “Chuyện đó tùy anh quyết định, nhưng tôi sẽ không khuyên anh làm như vậy.”

“Tại sao ạ?”

“Vì không biết về sau anh có được nhận lại nó không.”

Tôi kinh ngạc nhìn viên cảnh sát trẻ. Anh ta đang chăm chú nhìn chiếc ống nhòm của Yukiko. Tôi quay lại nhìn chị luật sư, nét mặt chị như đang nói, “Đương nhiên là thế.”

“Tôi nhớ ra rồi.” Tôi nói chắc nịch. “Chúng không hề chạm vào chiếc ống nhòm.”

Chị luật sư gật đầu như muốn nói, “Nên như vậy”. Viên cảnh sát không nói gì sau khi nghe chị dịch.

Kết thúc buổi thẩm vấn, viên cảnh sát lấy xe chở chúng tôi về khách sạn. Chúng tôi chia tay chị luật sư tại đồn cảnh sát, chị ấy viết số điện thoại của mình vào một mẩu giấy rồi đưa cho tôi, “Nếu gặp rắc rối gì thì gọi cho tôi nhé.”

Khoảng tám giờ rưỡi, chúng tôi về tới khách sạn. Tôi muốn được nằm lăn ra giường ngay lập tức, nhưng chìa khóa phòng cũng đã bị chúng lấy mất. Chúng tôi chạy về phía quầy tiếp tân. Nhìn thấy bộ dạng đầy bùn đất của chúng tôi, các nhân viên tiếp tân thường ngày luôn tỏ ra bình thản giờ cũng phải tròn mắt nhìn.

Chỗ này là khách sạn của một người Nhật nên có vài nhân viên người Nhật. Một trong những nhân viên này đứng ra tư vấn cho chúng tôi.

“Chuyện này thật hiếm gặp.” Đó là cảm tưởng của anh Sato, một nhân viên của khách sạn. “Tôi chưa từng nghe thấy khách người Nhật nào gặp tình huống tương tự.”

“Nhưng đó là sự thật.” Yukiko bực mình nói.

“Vâng, tôi biết. Tôi không nói hai anh chị nói dối mà tôi chỉ bảo chuyện này thật hiếm gặp. Nhưng bản thân việc khách du lịch bình thường tự mình đi vào khu rừng đó đã là một việc lạ thường rồi.”

“Tôi nghe nói an ninh ở Costa Rica tốt lắm mà?” Tôi thắc mắc.

“Nơi đây là một nơi rất tuyệt vời.” Anh Sato mở tròn mắt, đáp. “Chẳng nơi đâu ở Trung Nam Mỹ được an toàn như ở đây. Tôi muốn ngày càng có nhiều người Nhật tới đây du lịch. Sự việc lần này là một việc bất thường, ngoại lệ. Sẽ thật khó cho chúng tôi nếu mọi người cho rằng ở Costa Rica thường xuyên có trộm cướp.”

Lời nói của anh ta thật hùng hồn. Có lẽ, anh ta lo khi về Nhật chúng tôi sẽ phao tin về nơi đây.

Anh ta hướng dẫn cho tôi vài bí quyết cách ứng phó sau này còn tôi nhờ anh ta đổi phòng khách sạn cho. Tôi nghĩ lũ cướp sẽ không tới tận phòng chúng tôi đâu, nhưng việc bị mất chìa khóa phòng làm tôi thấy ghê ghê.

Vào tới phòng, tôi cởi đồ và lên giường nằm. Tôi muốn ngủ luôn nhưng lúc này tôi không thể làm thế. Tôi để Yukiko đi tắm rồi với tay lấy điện thoại bàn. Đầu tiên, tôi gọi điện tới công ty thẻ, thông báo việc gặp cướp. Họ nói sẽ lập tức làm thủ tục hủy thẻ giúp tôi, còn về việc làm thẻ mới thì hôm sau họ sẽ gọi lại cho tôi. Tôi gọi tới công ty séc du lịch và trình bày sự tình.

Sau đó, dù không thoải mái lắm nhưng tôi cũng gọi cho Grace, cấp dưới của mình.

“A lô.” Một giọng nói u ám truyền đến tai tôi.

“Tôi đây.”

“À, anh Ted.”

Dù biết người gọi là tôi nhưng cô ấy vẫn không hề đổi giọng. Trái lại giọng cô ấy còn trở nên nhát gừng hơn.

Tôi cố kể lại sự tình một cách giản lược nhất, rồi bảo cô ấy rằng tôi có một bản sao hộ chiếu trong ngăn kéo bàn ở công ty, nhờ cô ấy sáng sớm mai gửi fax qua cho tôi.

“Sáng mai gửi fax bản sao hộ chiếu cho anh phải không? OK.” Cô ấy chẳng hề tỏ ra kinh ngạc trước cụm từ “bị cướp”, giọng nói của cô đều đều, bình thản. Tôi lo lắng không biết cô ấy có ý thức được chuyện gì đang xảy ra hay không.

Sau khi gọi xong, tôi đặt điện thoại xuống. Đúng lúc ấy, cơn mệt mỏi bất chợt kéo đến. Yukiko từ phòng tắm bước ra nói câu gì đó. Tôi cũng muốn vào đó tắm cho hết mồ hôi, nhưng không làm sao chống lại được đôi mí mắt nặng trĩu.