← Quay lại trang sách

4

Sáng hôm sau lúc tôi ngủ dậy, Yukiko đang dốc ngược chiếc túi đeo hông của tôi, khiến mọi thứ bên trong rơi ra tung tóe. Có vẻ cô ấy đang đếm số tiền còn lại của chúng tôi lúc này.

“Còn bao nhiêu hả em?” Tôi hỏi.

“Vâng, khoảng 300 đô la anh ạ.”

“May quá. Còn từng đó thì vẫn xoay xở được phần nào. Phần còn lại chúng ta có thể tới ngân hàng đổi.”

“Anh ơi, cái này là gì?” Yukiko cho tôi xem một mảnh kim loại tròn nhỏ.

“Anh không biết. Em thấy ở đâu thế?”

“Hình như nó lẫn trong số tiền xu của anh.”

“Ừm...” Hình như tôi từng thấy nó ở đâu rồi, nhưng tôi không thể nhớ ra. “Nhìn nó như linh kiện máy móc gì đó, nhưng anh không có ký ức gì về nó cả.”

“Chắc sau này anh sẽ nhớ ra thôi.” Yukiko nói, nhét mảnh kim loại vào trong ví.

Sau khi ăn bữa sáng rẻ nhất trong nhà hàng của khách sạn, chúng tôi tới quầy hướng dẫn du lịch. Cô gái trẻ phụ trách ở đó có biết về vụ cướp.

“Tôi có người quen là cảnh sát, anh ta đã kể cho tôi nghe.” Cô gái nói. “Khổ thân anh chị. Nhưng trước giờ nơi đây không phải một nơi tệ đến thế đâu.”

“Mọi người đều nói thế, nhưng giờ tôi chẳng còn tâm trạng nào mà tin nữa.” Tôi nói. Gương mặt cô gái như muốn nói, “Tôi cũng đoán anh nghĩ như vậy”.

Tôi làm thủ tục thay đổi toàn bộ dự định khi ở lại khách sạn này, rồi rời khỏi quầy hướng dẫn du lịch. Tôi không còn cơ hội đi ngắm chim ruồi và chim Toucan nữa, nhưng đành chịu thôi. Mục tiêu lớn nhất lúc này của tôi là bình an vô sự trở về.

Trước khi rời khỏi khách sạn, chúng tôi tới quầy tiếp tân, hỏi họ có fax gửi đến cho tôi không. Nhân viên tiếp tân nam ở đó nói không thấy fax gửi đến.

Tôi tặc lưỡi. “Cô Grace đó lại quên lời anh dặn rồi.”

“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?” Yukiko hỏi.

“Chúng ta đành phải tới lãnh sự quán Nhật Bản thôi. Tới đó bảo họ rằng chúng ta sẽ gửi bản sao hộ chiếu tới sau. Thật là, cái cô Grace béo ú đó, đã chậm hiểu lại còn vụng về, luộm thuộm. Cô ta chẳng biết đặt mình vào hoàn cảnh đối phương để mà suy nghĩ bao giờ.” Tôi vừa lầm bầm kêu ca vừa ra khỏi khách sạn.

Tôi tới ngân hàng đổi tiền rồi đi taxi tới lãnh sự quán Nhật Bản. Lãnh sự quán ở đây cũng giống như đồn cảnh sát hôm trước, chẳng khác biệt gì nhiều so với một nhà dân bình thường.

Khi chúng tôi tới, người phụ trách lập tức ra gặp. Anh ta to béo, mặt tròn vo, môi dưới trề ra, ngoại hình anh ta khiến người ta nghĩ tới loài quạ thông xám. Tôi còn chưa kịp nói gì anh ta đã tỏ vẻ thông cảm, “Lần này khổ thân anh chị rồi.” Có lẽ, phía cảnh sát đã gọi cho anh ta chăng.

“Để tôi làm thủ tục cấp hộ chiếu mới cho anh chị.” Anh ta nói.

“Nhưng mà bản sao cuốn hộ chiếu bị cướp của chúng tôi vẫn chưa được gửi tới...” Tôi ngượng ngùng nói khẽ.

Anh ta hấp háy mắt một chút rồi chìa một tờ giấy ra trước mặt tôi hỏi, “Có phải cái này không?” Tờ giấy đó đúng là bản sao cuốn hộ chiếu của tôi và Yukiko.

“Từ đâu mà anh có thứ này vậy?” Tôi tỏ ra kinh ngạc.

“Sáng nay có người gửi nó trực tiếp từ công ty anh đến đây. Trong fax có nhắn, ‘Xin hãy làm thủ tục cấp hộ chiếu sớm nhất có thể giúp chúng tôi’. Nhờ thế tôi mới biết tới vụ cướp. Nhân viên của anh thật ưu tú, tôi rất ghen tị đấy.”

Nghe anh ta nói, Yukiko nhìn tôi với gương mặt muốn phì cười.

“Vâng, đúng là như vậy.” Tôi đáp lại. “Cô ấy là một người rất chu đáo. Cô ấy luôn giúp đỡ tôi rất nhiều. Không những thế cô ấy còn rất xinh đẹp và thon thả nữa.”

“Ghen tị thật.” Anh ta lặp lại.

Anh ta đề nghị tôi kể chi tiết về vụ cướp, nên tôi thuật lại từ đầu tới cuối cho anh ta. Nghe xong, anh ta khẽ rên một tiếng rồi nói, “Lần đầu tiên thấy chuyện như vậy đấy. Bình thường rất ít khi có móc túi, trộm vặt thôi.”

“Chắc khả năng bắt được thủ phạm gần như bằng không.” Tôi nói.

“Cũng chưa biết được thế nào. Nhưng mà...” Anh ta khoanh tay. “Sao lũ cướp lại nấp ở chỗ đó nhỉ?”

“Thì để ăn cướp mà.”

“Nhưng nấp ở đó thì biết khi nào mới có người đi qua. Anh có nghĩ bọn chúng sẽ ngồi yên ở đó chờ con mồi xuất hiện mà không có mục tiêu cụ thể nào không?”

“Anh nói cũng phải.” Tôi và Yukiko nhìn nhau.

“Dù lũ cướp có thực hiện một chiến thuật kiên nhẫn đến thế đi chăng nữa...” anh ta nói tiếp, “thì chúng cũng đâu biết hai anh chị sẽ chỉ đi hai người? Lỡ trong lúc chúng chĩa súng vào anh chị, một người nào khác đi cùng nhóm với anh chị xuất hiện thì sao, chuyện đó hoàn toàn có thể tính tới chứ.”

“Ý anh là lũ cướp đã nhắm tới chúng tôi từ trước ư?”

“Tôi không khẳng định chắc chắn như vậy, nhưng tôi nghĩ có khả năng đó. Có gã đàn ông nào đó luôn quan sát anh chị không?”

“Tôi không có manh mối gì về việc này cả.”

“Thế ?” Người phụ trách hơi rụt cổ rồi nghiêng đầu nghĩ ngợi. Khi anh ta làm như vậy, trông anh ta càng lúc càng giống quạ thông xám hơn.

“Chúng ta bị nhắm tới từ rất lâu trước đây rồi ư, nghe ghê quá.” Yukiko nói sau khi rời khỏi lãnh sự quán. Tôi cũng đồng tình với cô ấy.

“Nếu như vậy thật thì tại sao chúng lại chọn chúng ta làm mục tiêu nhỉ?”

“Không phải vì chúng ta là người Nhật sao?”

“Nghĩa là chúng nghĩ chúng ta giàu có?”

“Vâng.”

“Ôi trời.” Tôi nghĩ Chính phủ cần phải tuyên truyền nhiều hơn với người nước ngoài rằng không phải người Nhật nào cũng giàu có.

Chúng tôi đang đi bộ tới một hiệu ảnh do phía lãnh sự quán giới thiệu để chụp ảnh đưa vào hộ chiếu. Trên đường, chúng tôi đi qua một ngôi nhà dân lớn hơn lãnh sự quán rất nhiều. Phía trong hàng rào sắt có một khu vườn lớn, hai người đàn ông đeo kính râm đang nhàn tản đứng ở đó.

“Hai người họ hình như là bảo vệ.”

“Nhà riêng mà cũng thuê bảo vệ à anh?”

“Có vẻ thế.”

Trên cửa sổ của nhà đó có lắp cả song sắt. Tôi thấy nhiều nhà dân có khung cửa sổ được bảo vệ bởi lớp song sắt ấy.

Nhưng tấm song sắt nào cũng mới tinh như thể vừa mới được lắp đặt gần đây. Ngay cả vụ tấn công chúng tôi cũng vậy, có lẽ cái bóng đen của sự rối loạn trị an đã bắt đầu len lỏi tới đất nước nhỏ bé hòa bình này rồi.

Hiệu ảnh nhìn qua là một cửa hàng mà người ta không biết đang bán thứ gì. Vào bên trong thấy bày vài chiếc máy ảnh kiểu cũ, nhưng không rõ có phải để bán hay không.

Có một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ giống như một mảnh vải quấn tùy tiện lên người bên trong cửa hàng. Trông cô ấy hơi lơ đãng, nhưng may là cô ấy nói được tiếng Anh. Cô ấy cũng chính là người chụp ảnh cho chúng tôi. Cô ấy dùng máy ảnh một cách khá thô bạo, tôi lo lắng không biết cô ấy có chụp được bức ảnh nào tử tế không, nhưng đành phải trông cậy vào cô ấy thôi.

Trong lúc tới phiên Yukiko chụp ảnh, tôi cầm những chiếc máy ảnh đặt trong hiệu ảnh lên xem. Tôi thấy mình thật thảm hại khi cất công tới tận Costa Rica mà không chụp được bức ảnh chim nào. Nhưng lúc này, tôi không còn đủ tiền để mua một chiếc máy ảnh ở đây nữa.

Trong khi tiếc nuối ngắm nghía chiếc máy ảnh, đột nhiên mắt tôi dừng lại ở một điểm. Tôi sực nghĩ và lôi ví ra.

“Sao thế anh?” Chụp ảnh xong, Yukiko quay sang hỏi tôi.

“Là cái này.” Tôi lôi mảnh kim loại tròn mà sáng nay cô ấy tìm thấy ra. “Cái này chính là cái nắp của hộp đựng pin dạng cúc áo của máy ảnh.”

"Ồ!” Có vẻ cô ấy cũng vừa nhớ. “Thế nó là nắp hộp đựng pin của chiếc máy ảnh anh mượn của Nick à?”

“Chắc thế. Chắc nó đã rơi ra vào một lúc nào đó nên anh đã nhặt và nhét vào ví cùng với đám tiền xu.” Tuy nói vậy nhưng tôi vẫn thấy thắc mắc. Bởi tôi không hề có ký ức về việc này.

Cô chủ hiệu ảnh nói ngày mai mới có ảnh. Nghe nói không thể sử dụng ảnh chụp nhanh được.

Sau đó, chúng tôi tới công ty cho thuê xe và được biết bảo hiểm sẽ chi trả các tổn thất do trộm cướp. Ở văn phòng cho thuê, họ cũng nói vụ cướp thật là “một sự việc hiếm thấy”. Nghĩa là tôi và Yukiko đã trở thành nạn nhân của vụ cướp đầu tiên ở Costa Rica rồi ư?

Buổi tối, tôi gọi cho Nick đang ở Canada. Vừa nghe thấy giọng tôi, anh ta liền nói, “Xem ra cậu tận hưởng chuyến du lịch vui vẻ của mình ghê đấy chứ.” Anh ta rất hay nói đùa những câu kiểu đó. Có vẻ anh ta được nghe Grace kể về chuyện bên này rồi. “Nhờ ơn trên cả.” Tôi đáp.

“Thế thì tốt rồi. Ann khỏe chứ?”

“Cũng tạm.” Họ gọi Yukiko là Ann. “Nhân tiện, có việc này tôi phải xin lỗi cậu. Về chiếc máy ảnh của cậu: nó cũng bị bọn cướp lấy đi rồi.”

“Ồ, quả nhiên là như vậy. Lẽ ra, tôi không nên cho cậu mượn. Cái máy ảnh đấy có lịch sử lâu đời lắm, ông cố tôi đã dùng nó để chụp ảnh kỷ niệm với chú Tom đấy. Không phải muốn mua là mua được đâu. Không có cách nào để định giá nó. Nên dù muốn cậu bồi thường, tôi cũng không biết nên đòi bao nhiêu. Nghĩa là tôi không thể đòi cậu bồi thường được. Thật đáng tiếc nhưng tôi đành bỏ cuộc vậy.” Anh ta nói nhanh như súng máy. Tôi cười khó xử.

“Như vậy không được. Tôi sẽ tìm mua một chiếc máy ảnh khác trả cậu.”

“Không cần bận tâm chuyện đó đâu. Tôi chưa kể với cậu, nhưng cái máy ảnh đó cũ lắm rồi. Màn trập của nó hoạt động chập chờn, nắp hộp pin thì hở tí là rụng ra mất.”

“Quả nhiên là như vậy. Thực ra cái nắp hộp pin thì vẫn còn nguyên đây. Để tôi mang về trả cậu nhé.”

“Ừ, hãy làm thế giúp tôi. Tôi chưa kể với cậu, thực ra phần đắt giá nhất trên cái máy ảnh đó chính là nắp hộp pin đấy.”

“Tôi sẽ cho nó vào két sắt, bảo quản cẩn thận.” Tôi cười ngặt nghẽo rồi cúp máy.