5
Hôm sau, vì không có việc gì làm nên chúng tôi quyết định đi thăm các điểm du lịch gần đó. Chúng tôi tới quầy hướng dẫn du lịch, cô gái trẻ hôm trước vẫn nhìn chúng tôi với ánh mắt thương cảm.
Tôi nói giờ tôi không có tiền, có tour du lịch xe buýt rẻ rẻ nào không, cô ấy đáp có một tour đi tới khu bảo tồn Calala bằng xe buýt mini. Tôi nghĩ chỉ cần cảm nhận được cảm giác đi du lịch là được, nên quyết định đăng ký tham gia tour này.
“Nhân tiện, hôm qua tôi tìm thấy bài này.” Nói rồi cô gái ở quầy hướng dẫn du lịch cho tôi xem tờ báo địa phương có tên Chico Times . Trong tờ báo có một bài viết nói ba tuần trước có một người Anh tới ngắm chim bị cướp tấn công, tác giả bài báo chính là nạn nhân của vụ cướp. Tuy địa điểm khác với nơi chúng tôi bị tấn công, nhưng hai vụ giống nhau ở chỗ nhóm cướp có hai người và cả hai tên đều đeo mặt nạ khỉ.
“Có lẽ, thủ phạm của vụ này cũng chính là những tên cướp trong vụ của chúng ta.” Tôi nói với Yukiko. “Sau khi thực hiện trót lọt vụ đầu, chúng thấy ngon ăn quá nên đã dùng lại cách đó.”
“Vậy nghĩa là có thể chúng sẽ lặp lại chuyện tương tự là anh?”
“Ừ.”
Tôi hỏi cô gái ở quầy hướng dẫn du lịch rằng tôi có thể mượn tờ báo đó được không, cô ấy đồng ý.
Quá trưa, chúng tôi lên chiếc xe buýt mini trước cổng khách sạn, đi về khu bảo tồn Calala. Những khách du lịch đi cùng chúng tôi đều mang theo máy ảnh. Chúng tôi chỉ có một chiếc ống nhòm.
“Càng những lúc không có máy ảnh chúng ta lại càng hay thấy những chú chim hiếm.” Ngồi trên chiếc xe buýt lắc lư, Yukiko lầm bầm.
Người đàn ông da trắng thân hình săn chắc ngồi cạnh tôi đang nhét cuộn phim vào máy ảnh một cách vụng về. Có vẻ anh ta chưa quen lắm.
“Không biết lũ cướp làm gì với đám phim trong máy ảnh nhỉ?” Tôi thắc mắc.
“Chắc chúng vứt đi thôi.”
“Chắc thế. Giá mà anh bảo chúng để lại cuộn phim cho mình.”
“Tại sao? Anh đã chụp bức nào đâu?”
“Trước lúc chúng xuất hiện anh đã kịp chụp hai, ba tấm rồi. Có mấy con chim khá hiếm.”
“Chà, tiếc thật.”
Nói rồi Yukiko lơ đãng ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô ấy quay sang nhìn tôi. “Anh này, lúc chụp ảnh anh không cần tới pin cúc áo à?”
“Pin ư? Có chứ. Anh dùng nó để điều chỉnh tốc độ màn trập và phơi sáng.”
“Nhưng lúc đó nắp hộp pin đã bị rời ra rồi đúng không anh? Như vậy vẫn dùng được ạ?”
“Ơ...” Tôi kinh ngạc há miệng, người cứng đờ lại.
Yukiko nói đúng. Nếu nắp hộp pin rời ra thì pin cũng sẽ rơi ra ngoài. Nếu chụp ảnh lúc đó, tôi sẽ nhận ra điều bất thường ngay. Nếu không nhận ra điều gì thì chứng tỏ cả nắp hộp pin và pin đều không vấn đề gì. Vậy tại sao sau khi bị cướp mất máy ảnh, tôi lại tìm thấy nắp hộp pin trong ví của mình?
“A!” Tôi và Yukiko cùng thốt lên. Tôi đứng dậy, kêu lớn với tài xế “Stop [*] !”