← Quay lại trang sách

6

Đã bốn ngày trôi qua kể từ vụ cướp đó. Tôi và Yukiko cầm hành lý trên tay, bước vào sân bay. Sau khi hoàn thành thủ tục ở quầy tiếp đón, khi đang nhìn quanh tìm quán cà phê ngồi tạm thì tôi nghe thấy tiếng gọi phía sau lưng mình. Ngoảnh lại, tôi thấy nữ luật sư Cathy đang tiến về phía chúng tôi.

“May quá, vẫn kịp gặp anh chị.” Chị ấy mỉm cười nhìn chúng tôi.”

“Chị đi tiễn chúng tôi ư? Cảm động quá.”

“Vì tôi không muốn anh chị nghĩ Costa Rica là một nơi tồi tệ.”

“Tôi không nghĩ đây là một nơi tồi tệ.” Tôi cau mày đáp. “Chỉ là lần này chúng tôi không may mắn thôi.”

“Mong rằng khi nào độ may mắn của anh chị tăng lên, hai người sẽ quay lại đây lần nữa.” Cô ấy nói rồi nháy một bên mắt.

Ở đó có cây bán cà phê nên chúng tôi đặt những cốc cà phê giấy cạnh nhau, vừa uống vừa trò chuyện.

“Hai người giải quyết xong vấn đề tiền nong chưa?” Cathy không ngần ngại hỏi.

“Vâng, về thẻ tín dụng, công ty thẻ đã cấp cho tôi một chiếc thẻ tạm thời chỉ dùng được trong một tháng. Về séc du lịch, bọn cướp đã mang đi đổi ra tiền mặt, nhưng phía ngân hàng thấy chữ ký không giống nên toàn bộ số tiền đã được trả lại cho tôi.”

“Vậy chỉ mất các vật dụng thôi nhỉ?”

“Mấy món đi kèm máy ảnh của tôi đều được đóng bảo hiểm nên chắc không vấn đề gì. Vấn đề là chiếc máy ảnh tôi mượn của bạn mình. Tôi phải bồi thường cho anh ta món đó.”

“Chiếc máy ảnh của Nick ấy hả?” Chị Cathy cười. “Nhưng cũng nhờ chiếc máy ảnh đó mà anh tìm được manh mối.”

“Thế nên tôi càng phải cảm ơn anh ta.” Tôi cười.

Tại sao nắp hộp pin lại nằm trong ví của tôi? Lúc nghĩ về việc đó, tôi chợt nhớ ra mình từng làm rơi tiền xu trong xe cảnh sát. Có lẽ, tôi đã nhặt cái nắp lên cùng với đám tiền xu lúc đó.

Vậy có nghĩa là trước khi chúng tôi lên xe, cái nắp đó đã rơi trong xe cảnh sát rồi. Cái nắp đó không phải nắp hộp pin trên máy ảnh của Nick, mà có ai đó cũng có một chiếc máy ảnh bị hỏng nắp hộp pin như thế và người đó đã làm rơi cái nắp trên xe ư? Nhưng tôi không nghĩ có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến thế. Nắp hộp pin trên máy ảnh không phải thứ dễ dàng rơi ở mọi nơi như vậy.

Và rồi tôi lại nhớ ra thêm một chuyện. Chúng tôi không tình cờ bước lên chiếc xe cảnh sát đó. Viên cảnh sát đã gọi khi chúng tôi đang đi tìm taxi.

Tôi gọi cho chị luật sư Cathy, kể lại sự tình. Nhận ra điều tôi muốn nói, chị ấy đã lập tức gọi cho cảnh sát.

Tôi không nắm rõ quá trình sau đó, nhưng hình như chiếc xe cảnh sát ấy đã bị khám xét. Họ đã tìm thấy một cục pin cúc áo dành cho máy ảnh rơi trong xe. Họ truy hỏi viên cảnh sát đã lái chiếc xe, anh ta nhanh chóng khai ra mọi việc.

Theo lời viên cảnh sát, anh ta quen hai tên cướp trong một quán bar. Sau một vụ cá cược nho nhỏ, viên cảnh sát nợ tiền bọn cướp. Anh ta không có tiền trả nên bọn cướp đã đề nghị anh ta giúp đỡ công việc của chúng. Thỏa thuận giúp đỡ rất đơn giản, khi có một nhóm du lịch ít người, anh ta hãy báo cho chúng hoạt động của nhóm đó.

Viên cảnh sát khai lúc đó anh ta không biết bọn chúng định đi cướp giật, nhưng hiện chưa biết anh ta nói thật hay nói dối.

Ngày hôm đó, trong lúc nói chuyện với cô gái làm ở quầy hướng dẫn du lịch - người anh ta có mối quan hệ thân thiết từ trước - anh ta biết tin có một đôi vợ chồng người Nhật đến từ Canada sắp đi thăm công viên quốc gia Bralio Galio. Anh ta cho hai tên kia biết thông tin đó. Hai tên cướp đã tấn công đôi vợ chồng người Nhật - chính là chúng tôi - để cướp tiền và tài sản.

Sau đó, hai tên cướp tới chỗ viên cảnh sát, cho anh ta xem những thứ cướp được. Có lẽ, nắp hộp pin máy ảnh đã rơi ra lúc ấy. Viên cảnh sát khẳng định lúc đó anh ta mới biết mục đích của hai tên đó là cướp giật, nhưng vì anh ta đã cung cấp thông tin cho chúng nên lo sợ sẽ bị coi là đồng phạm, thế nên không dám khai ra điều gì. Nhưng vì cảm thấy có lỗi với đôi vợ chồng người Nhật nên anh ta đã lái xe cảnh sát đi tìm kiếm và trợ giúp.

“Chị có nghĩ tay cảnh sát ấy nói thật không?” Tôi uống một ngụm cà phê rồi hỏi chị Cathy.

“Có lẽ là nói dối.” Chị ấy đáp. “Tôi nghĩ anh ta đã bán thông tin của hai người cho bọn chúng để được chia chác. Vì ba tuần trước cũng có một vụ tương tự mà. Vả lại, tôi nghĩ anh ta cho anh chị lên xe cảnh sát vì hai mục đích. Thứ nhất là để kiểm tra xem anh chị có được bao nhiêu dữ liệu về bọn cướp. Thứ hai là để kéo dài thời gian. Anh ta đã để hai người trên xe và chạy xe vòng vòng quanh khu phố, phải không?”

“Vâng.”

“Nhưng cuối cùng việc đó đã trở thành sai lầm trí mạng của anh ta. Vì anh đã nhặt được nắp hộp pin của chiếc máy ảnh bị cướp mất trên xe anh ta mà.”

“Ngoài ra, thật đen đủi cho anh ta vì chúng tôi đã gặp được chị.”

Nghe tôi nói, chị luật sư Cathy bật cười để lộ hàm răng trắng bóc. “Thật vui khi được nghe anh nói thế.”

Về hai tên cướp, cảnh sát chỉ biết chúng vứt chiếc xe thuê cướp được ở bãi đỗ xe sân bay, ngoài ra không tìm được thông tin gì thêm. Chị Cathy cho rằng cảnh sát không tích cực truy đuổi chúng, tôi cũng nghĩ vậy.

Đã tới giờ lên máy bay nên chúng tôi đứng dậy.

“Hãy tới đây thêm một lần nữa nhé.” Chị Cathy vui vẻ mời.

“Khi nào tôi thấy mình đủ may mắn.” Tôi đáp. Miệng đáp vậy nhưng trong lòng tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.

Giống như lúc đến, chúng tôi cũng mất năm tiếng ngồi trên máy bay để trở về Canada. Về tới Toronto, tôi thấy mệt mỏi rã rời.

Chúng tôi lên taxi về nhà. Con phố thân quen lọt vào tầm mắt. Chúng tôi đã đi du lịch nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tôi thấy con phố này thân thương đến thế.

Chúng tôi xuống xe trên đường Princess Avenue. Khu vườn với thảm cỏ xanh, mái nhà lợp ngói, đúng là nhà của chúng tôi rồi.

Lúc tới gần cánh cửa, tôi nhìn thấy một tờ giấy được dán trên đó. Trên tờ giấy trắng có dòng chữ được viết bằng bút dạ như sau:

Welcome home, Ted & Ann

Những con chữ nguệch ngoạc này hẳn là của bà lão Taniya rồi. Có lẽ, Grace đã gọi cho bà. Nhìn mảnh giấy, sức lực trên người tôi như bay biến hết. Tôi ngồi sụp xuống đó, còn Yukiko bật khóc. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!