KÝ ỨC 1.
Tôi có một cô bạn cùng lớp mang họ Morino, thi thoảng chúng tôi lại chuyện trò với nhau. Tên nàng là Yoru, gọi đầy đủ họ tên là Morino Yoru. Tóc và mắt nàng đều đen. Đồng phục trường tôi cũng màu đen và đôi giày Morino mang cũng vậy. Thứ duy nhất khác màu trên người nàng là tấm khăn quàng đỏ của bộ đồng phục.
Tôi cảm thấy cái tên Yoru - buổi đêm - rất hợp với một cô gái đen từ đầu đến chân như nàng. Sự ám ảnh của nàng với màu đen sâu sắc tới mức tôi tưởng tượng nếu bóng đêm có hình dạng con người thì nó sẽ nhìn y như nàng vậy.
Ngược lại gương mặt nàng trắng như mặt trăng không biết tới sự tồn tại của vầng thái dương. Gương mặt ấy không chút sinh khí, tựa như bằng sứ. Dưới mắt trái nàng có một nốt ruồi nhỏ, bao quanh nàng là khí chất bí ẩn của một thầy bói.
Tôi đã từng thấy trong phim một cô gái có khí chất tương tự Morino. Bộ phim đó mở đầu với cảnh cặp vợ chồng nhân vật chính chết đuối. Phần còn lại nói về việc họ khó khăn không làm quen được với thế giới sau khi chết. Hai vợ chồng nhân vật chính sau khi trở thành ma đã trở nên vô hình trong mắt mọi người. Tuy nhiên sau đó họ tình cờ quen biết một cô gái có thể nhìn thấy mình. Cô gái tên Lydia ấy là nữ chính trong phim.
“Vì dường như một nửa của tôi đã chết…”
Lydia đã trả lời vậy khi hai vợ chồng nọ hỏi vì sao cô có thể nhìn thấy người chết.
“Trái tim tôi là bóng tối.”
Cô gái nói ra câu ấy khoác lên mình trang phục màu đen và mang gương mặt xanh xao nhợt nhạt. Cô thích ở nhà đọc sách hơn ra đường chơi và nhìn không hề khỏe mạnh.
Những người như thế được gọi là GOTH. GOTH là một thứ văn hóa, một trào lưu thời trang hay một phong cách. Nếu tìm “GOTH” trên mạng thì sẽ ra rất nhiều kết quả. GOTH, đó là từ viết tắt của Gothic nhưng không liên quan mấy đến phong cách kiến trúc châu Âu này. Nó khởi nguồn từ những cuốn tiểu thuyết kinh dị theo phong cách Gothic như Frankenstein hay Dracula rất thịnh hành ở London thời Nữ hoàng Victoria.
Morino cũng có thể coi là một người Goth. Nàng thường tỏ ra rất hứng thú với những hình cụ và phương pháp tra tấn. Nàng cũng quan tâm đến mặt tối của con người, đấy là tính cách chung của dân Goth.
Morino hiếm khi nói chuyện với người khác, về cơ bản nàng chẳng có điểm gì chung với lũ bạn khỏe mạnh năng động trong lớp. Kể cả khi bạn cùng lớp mỉm cười bắt chuyện với nàng thì vẻ mặt lãnh đạm của nàng cũng không thay đổi, nàng nhìn chằm chằm vào đối phương rồi chỉ nói “Ồ! Vậy à?” Dù người bắt chuyện có chờ đợi thêm phản ứng của Morino cũng bằng thừa. Vậy nên hầu hết những người bắt chuyện với nàng đều cho rằng mình bị làm lơ. Trước kia, đám con gái trong lớp từng nói về chuyện bị nàng làm lơ và từ sau đó bọn nó bắt đầu nhìn nàng với ánh mắt khinh miệt.
Thái độ của những người xung quanh giúp nàng hình thành một rào chắn với người khác. Trong phòng học ồn ào tiếng cười, chỉ xung quanh chỗ nàng ngồi tĩnh lặng như thuộc về một chiều không gian khác. Chỉ riêng nơi đó tối tăm như có bóng đổ.
Tuy nhiên có vẻ Morino không hề định lờ đi những người bắt chuyện với mình. Kể từ khi nói chuyện với nàng tôi đã bắt đầu nghĩ như vậy. Nàng không có phản ứng gì không phải vì ác ý mà chỉ đơn thuần do nàng là kiểu người như thế. Nàng không ghét đối phương, bởi vì đối với ai nàng cũng lạnh lùng như nhau.
Sau khi quan sát nàng một thời gian, tôi cảm thấy nàng bị bối rối. Khi được bắt chuyện nàng không biết trả lời thế nào nên chỉ có thể nói “Ồ! Vậy à?”… Nàng không tìm được điểm kết nối giữa bản thân với người khác và không nghĩ ra được lời gì để nói… Tuy nhiên đó chỉ là những gì tôi tưởng tượng, còn nàng thật sự nghĩ như thế nào thì tôi không rõ. Hầu như chẳng bao giờ nàng bộc lộ cảm xúc nên rất khó đoán được nàng có cảm giác gì.
Kể từ lần đầu nói chuyện với nàng, có một dạo tôi cứ nghĩ nàng là thứ gì đó giống như búp bê. Sự tồn tại của nàng chỉ giống như một món đồ trang trí.
Vào một ngày thứ Tư tháng Mười, khi lá xanh bắt đầu chuyển đỏ. Sáng hôm đó khi Morino cúi đầu đi vào lớp, trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều yên lặng. Mái tóc đen dài xòa xuống che khuất gương mặt, nàng bước đi chậm chạp một cách đáng sợ về phía chỗ ngồi, trông như thể đang kéo lê đôi chân.
Chắc hầu hết đám học sinh trong lớp nghĩ nàng giống một con ma. Nhưng không khí xung quanh nàng thì nguy hiểm như một con thú bị thương.
Rào chắn bao quanh nàng thường ngày mang hình dạng quả cầu trong suốt giờ đã chuyển thành thứ tua tủa gai nhọn trên bề mặt, dường như nàng sẽ tấn công bất cứ ai tiến lại gần. Nàng không nói gì như mọi khi và cũng không ai nói gì với nàng. Tuy nhiên vẫn có thể thấy được sự khác biệt trong tâm trạng của nàng qua vẻ mặt căng thẳng của những người ngồi xung quanh.
Tôi không quá quan tâm đến bộ dạng đó của nàng. Có thể chỉ là nàng thấy khó ở. Hôm đó chúng tôi không có cơ hội nói chuyện với nhau nên tôi không biết lý do tại sao. Morino quyết không bao giờ đến gần khi tôi đang nói chuyện với những đứa bạn cùng lớp khác.
Tôi biết được nguyên do vào cuối buổi học hôm sau.
Sau giờ sinh hoạt, học sinh trong lớp đồng loạt đứng lên đi về. Phòng học mau chóng trở nên trống trải và tĩnh lặng đến mức sự ồn ào khi có người ở đây dường như chưa từng tồn tại. Tôi và Morino ngồi lại trong phòng học chỉ còn những dãy bàn ghế.
Một cơn gió mát thổi qua cửa sổ. Lớp học bên cạnh xem ra vẫn chưa tan. Tôi có thể nghe loáng thoáng tiếng giáo viên từ phía hành lang.
Morino ngồi ngả lưng trên ghế, hai tay buông thõng sang hai bên. Nhìn nàng vô cùng mệt mỏi.
“Dạo này tớ bị thiếu ngủ.” Nàng nói và ngáp. Có vết thâm đen dưới cặp mắt nàng nhắm hờ, nhìn về xa xăm.
Tôi đang ngồi ở bàn mình xếp đồ để chuẩn bị ra về. Chỗ nàng ngồi khá xa chỗ tôi, gần như ở phía bên kia lớp. Trong lớp không có ai nên tôi vẫn nghe rõ tiếng nàng mà không cần phải lại gần.
“Vậy nên từ hôm qua nhìn cậu mới lạ thế hả?”
“Thỉnh thoảng lại như thế đấy. Tớ muốn ngủ mà không ngủ được. Có thể tớ bị chứng mất ngủ.”
Nàng đứng dậy. Mặt vẫn ngái ngủ, nàng loạng choạng đi tới trước tấm bảng đen.
Trên tường treo bảng có một ổ điện, sợi dây điện dài của máy lau bảng được cắm vào đó. Morino đột nhiên rút dây ra. Đấy là loại dài chừng năm mét. Để nguyên đầu kia nối với máy lau bảng, nàng quấn cái dây vào cổ rồi đứng bất động một lúc.
“Không được rồi, không đúng.”
Nàng lắc đầu rồi thả cái dây xuống.
“Mỗi khi mất ngủ tớ lại lấy dây buộc quanh cổ, nhắm mắt tưởng tượng mình đang bị treo cổ đến chết. Và thế là tớ có thể ngủ được, như chìm xuống nước sâu vậy.”
Có vẻ nàng làm vậy không phải do ngái ngủ, tôi thấy hơi thất vọng.
“Nếu có cách đó thì tại sao trước khi bị mất ngủ cậu không làm thế?”
“Không phải cái dây nào cũng được.”
Morino còn kén chọn cả dây. Cái dây điện dài lúc nãy không hợp với cổ nàng. Có cả loại dây lý tưởng cho việc treo cổ sao?
“Cái dây tớ dùng lần mất ngủ trước đã mất rồi. Tớ đang tìm một cái khác hợp với cổ mình…”
Nàng ngáp, mệt mỏi nhìn xung quanh.
“Nhưng chính tớ cũng không biết phải tìm loại dây nào. Nếu biết thì tớ đã giải quyết được chứng mất ngủ rồi.”
“Cái dây lần trước cậu dùng là loại gì?”
“Tớ không biết. Tớ nhặt được nó. Khi hết mất ngủ là tớ vứt đi ngay nên không nhớ nữa.”
Nàng nhắm hai mắt lại, tay chà chà lên cổ.
“Nhưng tớ vẫn còn nhớ cái cảm giác ấy…”
Rồi nàng mở mắt, vẻ như nghĩ ra điều gì đó.
“Đúng rồi, mình đi mua dây đi! Cậu cũng nên mua lấy một cái cho tiện. Nếu cậu muốn tự sát sẽ rất cần đấy.”
Tiết học ở lớp bên cạnh đã kết thúc. Tôi nghe thấy tiếng ghế được kéo đồng loạt.
Ra khỏi trường, chúng tôi đến một cửa hàng bách hóa lớn ở ngoại ô. Tuy hơi xa nhưng nó nằm trên một con đường lớn với nhiều xe buýt chạy qua nên chúng tôi không mất nhiều thời gian để đến đó. Một nửa số ghế trên xe buýt đã có người ngồi, tôi đứng bám vào tay nắm nhìn xuống Morino đang ngồi. Nàng cúi mặt xuống như thường lệ và cố gắng ngủ. Nhưng dù xe chuyển động khá êm, cho tới khi chúng tôi đến nơi nàng vẫn chưa ngủ được.
Cửa hàng rộng rãi, xếp đầy những đồ nghề bằng gỗ và kim loại cùng đủ loại dụng cụ. Chúng tôi bước qua những kệ chứa đồ và xem xét các loại dây. Cửa hàng có đủ loại từ dây nối AV cho tivi và đầu video, dây phơi quần áo cho đến dây diều.
Morino cầm từng cái một lên, dùng đầu ngón tay thon sờ vào. Nàng cẩn thận như đang chọn quần áo cho mình vậy. Dường như nàng có suy nghĩ riêng về loại dây dùng khi treo cổ tự sát, nàng giải thích với vẻ mặt phờ phạc:
“Đầu tiên là không được chọn những loại dây mỏng dễ đứt. Dây điện thì chắc nhưng lại không được đẹp.”
“Dây nhựa thì sao?”
Ở tầng dưới kệ có một túm dây nhựa màu trắng được cuộn lại. Tôi chỉ hỏi vì vô tình nhìn thấy, vẻ mặt vẫn vô cảm, nàng lắc đầu.
“Nó sẽ dãn ra và làm hỏng hết việc. Tớ chán chỗ này rồi.”
Cửa hàng bày khá nhiều loại xích ở gian bán dụng cụ, từ loại dày hai phân cho đến loại mỏng chỉ vài milimét. Chúng được cuộn lại như giấy vệ sinh và đặt trên giá. Cạnh đó có dụng cụ để cắt xích theo độ dài tùy ý.
“Nhìn này, mỏng cỡ này mà viết là chịu được khoảng năm mươi cân đó.”
Nàng dùng ngón cái và ngón trỏ cầm một sợi xích mỏng màu bạc. Nàng rút nó ra ướm lên cổ. Sợi xích trên tay nàng phản chiếu ánh đèn, sáng lấp lánh.
“Màu cũng đẹp nữa. Cái xác bị treo cổ sẽ đẹp lắm… Nhưng khi treo lên thì xích có thể làm rách da cổ.”
Nàng bỏ sợi xích xuống. Xem ra nó không phải là loại lý tưởng trong mắt nàng.
Nàng chăm chăm tìm loại dây mà mình muốn dùng để tự sát. Tôi thì ngược lại. Tôi đi quanh cửa hàng để xem mình nên dùng loại dây nào treo cổ người khác lên.
“Tớ không thích cổ bị ngứa.”
Nàng nói khi tôi chỉ vào một bó dây thừng bện bằng rơm.
“Loại dây thừng cổ lỗ sĩ này, nhà cũ của tớ ở quê có nhiều lắm. Loại này hay dùng trong việc làm nông.”
Nàng sống ở nơi khác cho đến năm lớp Bốn. Chỗ đó nằm trên núi, cách nhà nàng bây giờ khoảng hai tiếng đi tàu.
“Đó là ngôi nhà mẹ tớ đã sinh ra và lớn lên. Ông bà tớ làm ruộng. Bố tớ lái xe một đoạn dài từ ngôi nhà đó để tới công ty.”
Nhưng sau đó họ đã chuyển đến ngôi nhà hiện tại để tiện đường hơn. Đây là lần đầu tiên tôi biết chuyện này.
“Nhưng mà nếu cậu tự sát thì tớ cứ nghĩ cậu sẽ cắt tay chứ không phải treo cổ.”
Nghe tôi nói nàng đưa tay ra.
“Cậu nói cái này hả?”
Trên cổ tay nàng có một đường màu trắng nhìn như bị giun đất bám vào. Da phồng lên một chút nên có thể nhận ra đó là vết dao cắt. Tôi chưa từng hỏi nàng về vết thương nên không biết tại sao nàng lại cắt tay mình.
“Đâu phải tớ làm thế để tự sát. Tớ chỉ bộc phát làm mình bị thương thôi.”
Nàng sống mỗi ngày với vẻ mặt vô cảm. Tuy nhiên có vẻ trong lòng nàng vẫn tồn tại những xúc cảm đủ khiến nàng hành động bộc phát như vậy. Sự vô cảm của nàng giống như mặt ngoài nguội ngắt của cái phích nước. Dù chứa gì bên trong cũng không để lộ ra ngoài.
Thế nhưng khi cảm xúc của con người tuôn trào thì họ cần phải làm gì đó. Có những người đi chơi hay hoạt động thể chất để giải tỏa cảm xúc, có những người cần đập phá thứ gì đó để bình tĩnh lại. Những người thuộc nhóm sau thường chỉ tìm lối thoát cho cảm xúc của mình bằng cách đập vỡ đồ đạc trong nhà nhưng Morino thì không hướng hành động đó ra ngoài mà hướng vào chính mình.
“Anh à?”
Đột nhiên vang lên một giọng quen thuộc gọi tôi. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy em gái mình, Sakura đang đứng cách đó không xa. Nó nghiêng đầu nhìn chúng tôi đang đứng giữa những kệ hàng. Hai tay nó ôm một cái túi to đựng thức ăn cho chó. Có vẻ nó tình cờ đi mua sắm ở chỗ này.
Bên cạnh tôi, Morino mặt ngái ngủ nhìn hình con chó in trên túi, đôi gò má đanh lại.
Sakura nói rằng gặp tôi ở đây quả là chuyện hiếm rồi quay sang nhìn Morino.
Morino nhìn lảng sang chỗ khác, nhưng không phải nàng muốn tránh ánh mắt của Sakura mà vì muốn tránh ánh mắt con chó in trên cái túi Sakura ôm. Nàng tuyệt đối không lại gần những kệ hàng có đề chữ “chó”.
“Chị gái xinh đẹp đây là…?” Sakura tò mò hỏi.
Tôi lịch sự giải thích nàng không phải là người mà nó đang tưởng tượng. Tuy nhiên xem ra nó không bị thuyết phục.
“Mà thôi được rồi. Em bị mẹ sai đi mua đồ. Đầu tiên là đi mua thức ăn cho chó rồi sau đó là lấy quần áo ở tiệm giặt…”
Sakura lấy tờ ghi chú ra đọc. Nó tốt hơn tôi nhiều. Trong lúc đang bận rộn ôn thi mà nó vẫn không từ chối được việc người khác nhờ.
“… Sau đó em phải đi mua đậu phụ và cam ở chỗ bà hàng xóm. Về đến nhà em sẽ phải dắt chó đi dạo.”
Sakura nói đến đó rồi đi mất. Nó vẫy tay chào Morino và mỉm cười. Morino bận tránh con chó trên cái túi em gái tôi bê nên không nhìn thấy. Nàng bám một tay lên kệ, cố hết sức quên đi cái hình con chó.
Sau khi không nhìn thấy bóng Sakura nữa, tôi nói với nàng:
“Cậu nhìn lên được rồi đấy.”
Nghe thấy thế, nàng lập tức duỗi thẳng người đứng đối diện với cái kệ như chưa từng có chuyện gì xảy ra và bắt đầu kiểm tra những bó dây thép.
“Đấy là em gái cậu à?”
Tôi gật đầu.
“Tớ cũng có em gái đấy. Em gái sinh đôi. Nhưng nó chết từ lâu lắm rồi.”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này.
“Tên nó là Yuu. Yuu ‘buổi chiều’ đấy…”
Nàng vừa nói vừa dùng đầu ngón tay sờ đoạn thép màu bạc sáng loáng. Đôi môi xanh tái của nàng cử động làm lộ ra hàm răng trắng. Từ sâu trong đó giọng nói trầm lắng vang ra.
Yuu đã treo cổ tự sát… Morino Yoru nói.
Nàng đã quấn thử kha khá dây trong cửa hàng bách hóa nhưng xem ra không tìm được thứ có thể chữa bệnh mất ngủ cho mình.
Chúng tôi rời khỏi cửa hàng mà không mua gì.
Chúng tôi băng qua bãi đỗ ô tô rộng của cửa hàng rồi đi về phía đường cái. Mắt thâm quầng, Morino bước đi loạng choạng, như thể sẽ ngã nhào nếu gió mạnh thổi qua.
Ngoại trừ cửa hàng bách hóa kềnh càng kia thì xung quanh đây gần như chẳng có gì. Giữa những cánh đồng và bãi đất hoang mọc đầy cỏ úa có một con đường lớn mới lát nhựa đen chạy xuyên qua. Khu này sẽ sớm được khai thác và trở nên sầm uất.
Bên vệ đường có một bến xe buýt với ghế băng. Morino ngồi xuống đó. Nàng sẽ bắt chuyến xe buýt chạy về gần nhà.
Nhà tôi ở hướng ngược lại, đi bộ về không xa lắm. Tôi không định bắt xe buýt nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Morino.
Mặt trời đang lặn dần. Trời vẫn xanh nhưng rìa dưới những đám mây đã hơi pha màu đỏ.
“Tớ hỏi về chuyện em gái cậu được không?” Tôi hỏi.
Nàng chăm chú nhìn tôi, yên lặng như thể ngập ngừng.
Không có nhiều xe qua lại trên con đường trước mặt chúng tôi. Thỉnh thoảng mới có xe chạy ngang qua, chỗ chúng tôi ngồi nhìn ra hàng rào chắn và bề mặt con đường nhựa, phía bên kia chỉ có bãi đất hoang mọc đầy cỏ úa trải rộng mà thôi. Phía xa xa có một tháp sắt nhìn nhỏ như cái hạt.
“… Ừ được.”
Một lúc sau, nàng nói vậy.
2.“Yuu chết khi chúng tớ học lớp Hai nên hình ảnh mà tớ nhớ về nó là một đứa trẻ chưa đầy tám tuổi… Lúc đó gia đình tớ sống ở vùng quê, chẳng có gì ngoài đồng ruộng…”
Nhà nàng nằm trên sườn núi. Sau nhà là rừng, có thể nghe rõ cả tiếng chim vỗ cánh.
“Tớ và Yuu ngủ bên nhau trong cùng một căn phòng. Khi trời tối, bọn tớ cố đi ngủ thì tiếng cú kêu từ trong rừng băng qua màn đêm đến tận phòng tớ.”
Đó là một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, sàn và cột đen bóng. Mái ngói mọc rêu xanh, trên nền đất xung quanh nhà đầy những mảng ngói vỡ rơi xuống. Bên trong nhà khá rộng, tất cả các phòng đều trải chiếu tatami, trừ gian bếp được xây thêm sau. Ở đó có hai chị em sinh đôi Yoru và Yuu cùng bố mẹ ông bà sinh sống.
Bố của Morino sáng nào cũng mất hai tiếng để đi đến công ty trong thành phố. Ông bà nàng thường ra ruộng kiểm tra nước tưới hoặc mang đồ từ nhà kho đi làm đồng. Cánh đồng chỉ cách nhà chừng năm phút đi bộ. Cải thảo và củ cải mà nhà ăn đều được lấy từ đó.
“Tuy nhiên củ cải nhà tớ trồng hình dáng không đẹp như loại được bán ở cửa hàng, màu cũng hơi vàng nữa.”
Trong vườn trồng rất nhiều cây. Bề mặt vườn hầu như là đất trơn nên khi mưa xuống sẽ tạo thành những vũng bùn. Sau cơn mưa nếu ra vườn thì đi lại rất khó vì chân bị dính vào mặt đất.
Có một nhà kho nhỏ dựng sát vách trái nhà chính. Nông cụ được cất ở đây. Mái nhà đã bị hỏng do bão nhưng họ không sửa lại mà chỉ trải một tấm bạt xanh lên trên. Thỉnh thoảng có mưa dột nhưng trong đó chỉ toàn nông cụ nên cũng không quan trọng lắm.
“Tớ thường chơi đùa với em gái.”
Khi vào tiểu học, họ thường nắm tay nhau đi học, tới một ngôi trường dưới chân núi. Con đường hẹp và quanh co. Một bên đường là sườn núi có rất nhiều cây cối che lối. Phía còn lại cũng có cây nhưng qua kẽ lá có thể nhìn thấy quang cảnh rộng khắp dưới chân núi. Đám lá rụng màu nâu chất đầy cả hai bên đường. Khi mưa xuống đường sẽ khá trơn. Được cành lá sum suê của những cây cao chắn nắng nên con đường lúc nào cũng tối và ẩm ướt.
“Đường đến trường đi xuống dốc nên khá thoải mái nhưng khi về lại phải leo dốc khá mệt.”
Chị em Yoru và Yuu có gương mặt và vị trí nốt ruồi giống hệt nhau. Cả hai cùng để tóc dài chấm thắt lưng và mặc quần áo giống nhau. Tôi tưởng tượng ra cảnh hai chị em giống nhau như hai giọt nước ấy chạy dọc con đường núi bị cây che phủ.
“… Chúng tớ giống nhau y đúc. Mẹ tớ cũng không phân biệt được nếu chỉ nhìn bên ngoài. Thỉnh thoảng trước khi đi tắm, bọn tớ lại cởi quần áo và đứng im một hồi.”
Khi ấy mẹ họ không phân biệt nổi đứa nào là chị đứa nào là em.
“… Nhưng biểu cảm và cách cư xử của bọn tớ khác nhau nên nói chuyện một lúc là cả nhà lại nhận ra ai là ai.”
Yuu còn nhỏ luôn phì cười khi thấy mẹ bối rối nhìn cả hai mà không cách nào phân biệt. Bà mẹ bấy giờ sẽ lấy tay chỉ và gọi tên từng đứa một.
“Đây là Yoru, còn đây là Yuu!”
Cô em gái Yuu dễ dàng bộc lộ cảm xúc hơn cô chị Yoru. Mỗi khi nói chuyện với bố mẹ, cô đều mỉm cười tươi tắn.
“Hồi đó những trò bọn tớ thích chơi là vẽ và đóng giả xác chết.”
Vào kỳ nghỉ hè, bể bơi của trường tiểu học vẫn mở và họ có thể bơi thỏa thích.
“Đó là một trường tiểu học nhỏ chỉ có khoảng một trăm học sinh. Số học sinh mỗi khối chưa đến hai mươi người nhưng vào kỳ nghỉ hè bể bơi lúc nào cũng đông.”
Trong ánh nắng mặt trời chói lóa, lũ trẻ chơi bắn nước tung tóe. Khi nổi trên mặt nước sẽ nghe thấy tiếng ve kêu inh ỏi từ ngọn núi trước mắt, giống như tiếng tường đổ vậy.
“Quanh bể bơi luôn có một, hai người lớn đứng canh để lũ trẻ không làm những trò nguy hiểm. Có lúc là giáo viên trong trường, có lúc lại là phụ huynh học sinh nào đấy. Hầu như không có chuyện gì xảy ra nên họ chỉ ngồi trên băng ghế dưới bóng râm và buôn chuyện.”
Một ngày nọ, hai chị em sinh đôi quyết định giả vờ chết đuối để dọa những người giám sát.
Họ úp mặt xuống nước, toàn thân thả lỏng, thi xem ai chịu được lâu hơn và nhìn giống xác chết hơn.
Giữa đám trẻ đang chơi đùa nghịch ngợm xung quanh, sự im ắng của hai chị em đang nổi trên mặt nước quả là dị thường. Tóc họ xõa ra như rong biển, chỉ có lưng trồi lên khỏi mặt nước, bất động cho đến khi vẫn còn nhịn thở được. Khi nhịn không nổi nữa thì họ ngẩng đầu lên hít một hơi rồi lại tiếp tục giả chết.
“… Chuyện diễn ra nghiêm trọng hơn tớ và Yuu dự tính.”
Giám sát bể bơi lúc đó là hai bà mẹ của bạn học cùng lớp với hai chị em. Khi nhìn thấy hai chị em sinh đôi nổi bất động, một người đứng bật dậy hét lớn. Tiếng hét đó làm tất cả lũ trẻ trong bể bơi quay lại nhìn băng ghế. Từ những đứa lớp dưới đang hưng phấn đùa nghịch tới những đứa lớp Sáu đang tập bơi, tất cả đều biết đã có chuyện gì đó xảy ra. Bà mẹ kia không hét lên, đứng dậy và chạy tới để cứu hai chị em… Tuy nhiên chạy trên thành bể bơi là việc rất nguy hiểm.
“Bà ấy ngã xuống bất tỉnh. Người ban nãy hét lên không nhìn thấy, đã rời khỏi bể bơi đi gọi xe cấp cứu. Khi tớ và Yuu không nhịn được nữa nổi lên để thở thì thấy xung quanh là một cảnh tượng hỗn loạn. Giống như là bức tranh vẽ địa ngục vậy. Đám học sinh lớp dưới không biết tại sao lại khóc. Một đứa con trai ngồi cạnh người phụ nữ bất tỉnh lay vai bà và gọi ‘Mẹ ơi!’ Đó là bạn cùng lớp của tớ và Yuu.”
Hai cô bé nhìn nhau rồi lẳng lặng đứng lên rời khỏi bể bơi, không thay quần áo cứ thế bỏ đi.
“Bọn tớ ôm túi đựng quần áo và khăn tắm rồi xách theo giày đi ra bằng cổng sau. Chúng tớ mặc đồ bơi chạy qua cánh đồng, rất nhiều xe cấp cứu lần lượt nối đuôi nhau trên con đường phía xa. Không biết đã nhìn thấy bao nhiêu người chết đuối mà bà mẹ hét lên kia gọi đến năm cái xe cấp cứu.”
Trường tiểu học nằm dưới chân núi, ở hướng ngược với núi là cánh đồng mênh mông trải dài khắp tầm mắt. Lúa xanh phủ kín mặt đất như một tấm thảm bằng phẳng. Hai cô bé vẫn mặc nguyên đồ bơi chạy qua bờ ruộng.
“Đầu những ngọn cỏ đâm vào chân bọn tớ.”
Họ không biết chuyện gì xảy ra sau khi xe cấp cứu tới trường. Nhưng họ không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy thẳng về nhà ăn đá bào và đi ngủ.
“Cũng có lần bọn tớ bôi xốt cà chua vào mặt nhau cho giống máu để đóng giả xác chết.”
Họ đứng trước tủ lạnh, lấy ngón tay nhúng vào xốt cà chua rồi quệt vào mặt đối phương. Làn da trắng của họ nhuốm đỏ.
“Khi xốt cà chua bắt đầu nhỏ giọt xuống bọn tớ phải thè lưỡi liếm đi. Dần dần bọn tớ cảm thấy chán vị xốt cà chua nên lấy xúc xích quệt vào ăn.”
Có lần hai chị em họ ra khỏi nhà, mang theo một lon nước xốt thịt.
Cách nhà họ không xa là một ngã rẽ từng xảy ra tai nạn giao thông. Một thằng bé học mẫu giáo đã bị xe ô tô đâm chết. Yuu nằm sấp xuống ở đúng chỗ đó và nhắm mắt.
“Nghe nó bảo làm đi, tớ đổ lon nước xốt thịt lên đầu Yuu. Nước sốt chảy khắp mặt nhìn như não đang trào ra, giống y như bọn tớ đã tưởng tượng. Tớ ra lệnh cho Yuu không được cử động dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Con bé nhắm tịt mắt để nước xốt không chảy vào mắt và gật đầu.”
Yoru nấp trong bụi rậm gần đó quan sát những người qua đường hét lên thảng thốt. Khi đám trẻ con nhìn thấy Yuu, chúng không hoảng hốt như người lớn mà cho đó là một trò chơi và ghé lại gần Yuu.
“Những người đã phát hoảng cũng mau chóng nhận ra đó là nước xốt thịt và bật cười, vẻ mặt họ kiểu đã biết bọn tớ lại làm trò. Bọn tớ vẫn luôn chơi những trò tương tự ở quanh vùng.”
“Không có xe chạy qua à?”
Nếu ở đó từng có tai nạn giao thông thì chắc chắn thỉnh thoảng phải có xe qua lại. Nếu thế thì Yuu nằm giữa lòng đường không phải là rất nguy hiểm sao?
Nghe tôi hỏi, nàng trả lời vẫn với vẻ vô cảm.
“Có xe chạy qua chứ. Yuu đang nhắm mắt nên không biết gì nhưng họ đã phanh gấp và dừng lại ngay sát người nó. Yuu nghe thấy tiếng liền nhổm dậy rồi lau nước xốt trên mặt, nhìn cái cản trước xe ngay trước mũi mình… Mặt nó phản chiếu trên khung cản xe màu bạc…”
“Cậu không gọi em gái cậu báo có nguy hiểm sao?”
“… Ừ. Tớ chỉ im lặng đứng nhìn. Tớ thấy thế hay mà.”
Tôi tìm kiếm chút cảm giác áy náy trong lời nói của nàng nhưng hoàn toàn không thấy. Có lẽ đó là phần khiếm khuyết trong tim nàng. Nàng cùng một loại với tôi.
Nàng tiếp tục kể.
“Bọn tớ là chị em sinh đôi nên bề ngoài giống hệt nhau. Suy nghĩ của bọn tớ cũng giống nhau. tuy nhiên tính cách thì có khác một chút. Em gái tớ khá yếu đuối…”
Có một chiếc xe buýt dừng trước băng ghế tôi và nàng đang ngồi. Chúng tôi vốn đang chờ nó nhưng Morino không lên xe mà để nó chạy mất. Sau đó chỉ còn lại mùi khói xe.
Mặt trời gần như đã chạm tới đường chân trời. Phía đông trời sẩm tối. Một cơn gió thổi qua làm rung đám cỏ khô phía dưới hàng rào chắn.
Morino ngồi tụt vào ghế, nắm chặt hai tay đặt lên đầu gối.
“Bọn tớ thường nghĩ về cái chết. Sau khi chết mình sẽ đi đâu? Và mình sẽ như thế nào? Bọn tớ bị chuyện đó cuốn hút. Tuy nhiên so với Yuu thì tớ biết nhiều hơn về cái chết và là đứa trẻ tàn nhẫn hơn.”
Morino vô cảm kể cho tôi nghe nàng đã ra lệnh cho Yuu làm rất nhiều chuyện.
“Hồi đó chúng tớ nuôi một con vật trong nhà kho. Nó có bốn chân, chảy dãi và hôi hám… Là loại đó đó.”
Chắc nàng đang nói về một con chó. Thật bất ngờ khi biết ngày xưa nàng từng nuôi chó.
“Tớ ra lệnh cho Yuu trộn thuốc tẩy vào trong đồ ăn của nó. Không phải là tớ muốn nhuộm trắng nó nên mới dùng thuốc tẩy đâu. Tớ chỉ muốn nhìn thấy nó đau đớn…”
Yuu đã xin nàng dừng lại.
“Nhưng tớ giả vờ không nghe và nắm tay Yuu đổ thuốc tẩy vào thức ăn. Nó không chịu tớ vẫn không tha.”
Dù uống phải thuốc tẩy, con chó vẫn không chết nhưng đau đớn mất hai ngày. Bố mẹ và ông bà nàng lo lắng chăm sóc cho nó. Con chó co giật và nàng nghe thấy từ nhà kho tiếng nó kêu gào đau đớn suốt đêm. Tiếng sủa của nó vang cao đến tận bầu trời trải rộng tới đỉnh núi.
Yoru quan sát tình trạng của nó còn Yuu thì sợ hãi ở trong nhà, bịt tai lại.
“Yuu đã khóc rất nhiều.”
Yoru quan sát em gái mình như quan sát con chó. Thay vì tự tay mình bắt con chó uống thuốc tẩy thì nàng đẩy hết tội lỗi cho Yuu. Yoru đã cùng lúc quan sát nỗi đau đớn của em gái và con chó.
Yoru và Yuu từng chơi trò treo cổ, nhưng chỉ một lần.
“Nói chính xác thì trò chơi của bọn tớ dừng lại đúng một bước trước khi tự treo cổ mình. Một ngày trời mưa, chúng tớ không ra ngoài được nên đã chơi trong nhà kho… Đó là vào khoảng một vài tháng trước khi Yuu chết.”
Hai chị em xếp hộp gỗ lần lượt thành hai tầng trên sàn nhà kho. Họ đứng lên chồng hộp, rồi chui đầu qua vòng dây buộc vào rầm nhà. Sau đó họ chỉ việc nhảy khỏi chồng hộp gỗ và chết.
“Tớ đã nói cả hai sẽ cùng đếm đến ba rồi nhảy nhưng chỉ là nói dối thôi. Tớ định sẽ không nhảy và nhìn Yuu tự treo cổ đến chết.”
Một, hai và ba. Tuy nhiên không có chuyện gì xảy ra. Cả hai đều không nhảy, trong nhà kho chỉ còn sự im lặng.
“Yuu đã nhận ra suy nghĩ của tớ. Thế nên nó mới không nhảy. Khi tớ mắng nó tại sao không nhảy xuống thì nó chỉ đứng im sợ hãi.”
Yuu không thể chỉ ra sự bất công, đứng im chịu trận những lời mắng nhiếc của Yoru.
“Yuu bị cậu bắt nạt à?”
“Có thể nói như thế. Nhưng mà hồi đó tớ không nhận thức được. Bình thường bọn tớ rất thân nhau. Yuu cũng làm những chuyện rất tồi tệ. Nó giỏi đóng giả xác chết và dọa mọi người hơn tớ.”
“Người nhà cậu có biết kiểu quan hệ của hai cậu không?”
“Không!”
Sau đó nàng yên lặng rồi nhìn chăm chăm con đường trước mặt. Một chiếc xe chạy ngang qua. Xung quanh chúng tôi trời bắt đầu tối nên xe đã bật đèn pha. Vì thế, có một khoảnh khắc đèn xe chiếu lên gương mặt nghiêng của nàng. Gió làm rối tóc nàng, có mấy sợi bám vào má.
“Yuu chết vào kỳ nghỉ hè năm lớp Hai. Buổi sáng hôm đó trời rất trong nhưng mây dần kéo đến. Tới trưa thì trời đổ mưa…”
Qua mười hai giờ trưa, mẹ nàng ra ngoài đi chợ. Bố nàng không có nhà còn ông bà cũng đã ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại hai chị em sinh đôi.
Ban đầu mưa khá nhỏ, chỉ có vài giọt rơi bám vào cửa sổ. Nhưng cơn mưa mau chóng nặng hạt dần, những giọt mưa ngoài cửa sổ chồng lên nhau tạo thành vô số đường nước chảy.
“Khoảng mười hai rưỡi tớ nhìn thấy Yuu đi vào nhà kho. Vì nó không gọi tớ nên tớ đoán nó định làm gì đó một mình và không đi theo.”
Yoru ngồi một mình đọc sách.
Khoảng một tiếng sau có người mở cổng. Nàng chạy ra ngoài thì gặp bà mình đang xách một túi lê đầy. Bà vừa cất ô vừa nói: “Chỗ lê này là của hàng xóm cho. Bà gọt cho cháu ăn nhé.”
“Tớ nói mình sẽ đi gọi Yuu rồi rời khỏi chỗ bà đi ra nhà kho.”
Nàng mở cửa nhà kho.
Nàng nhìn thấy điều đó và hét lên.
“Yuu đang bị treo vào trần nhà, có một sợi dây vòng quanh cổ nó. Tớ vội chạy về phía cổng. Bà tớ vẫn ôm túi lê ngạc nhiên nhìn tớ hoảng loạn.”
Nàng nói với bà là Yuu đã chết.
Yuu đã treo cổ tự sát nhưng đó là một sự cố.
Ngoài sợi dây treo cổ Yuu còn có một sợi thừng khác quấn quanh ngực, ngay phía dưới nách. Đó là loại thừng dùng cho việc đồng áng. Một đầu dây buộc quanh người Yuu, đầu còn lại rủ xuống dưới như cái đuôi.
Trên rầm nhà có buộc một sợi dây cùng loại với nó. Có lẽ vốn là một sợi nhưng bị đứt đôi.
“Em gái tớ không định chết. Nó chỉ định treo người bằng sợi dây nối với rầm nhà quấn ngang ngực rồi giả vờ chết để dọa mọi người. Thế nhưng khi nó nhảy xuống thì sợi dây bị đứt…”
Tang lễ của Yuu diễn ra trong lặng lẽ.
Câu chuyện của nàng kết thúc ở đó.
Tôi vẫn còn một câu hỏi nhưng không nói ra mà chỉ nhìn Morino thở dài mệt mỏi.
Mặt trời đã lặn. Đèn hai bên vệ đường đã sáng. Ánh đèn bên trong bến xe buýt chiếu sáng bảng giờ xe chạy. Chúng tôi ngồi trên ghế băng, dưới ánh sáng trắng lờ mờ của trạm chờ xe buýt.
Tôi nhìn thấy ánh đèn xe phía xa xa. Mặt trước xe hình chữ nhật lớn nên tôi biết đó là xe buýt. Có tiếng động cơ rền vang rồi xe dừng lại ở trước bến.
Morino đứng dậy, bước qua cánh cửa xe, tôi cũng rời khỏi ghế. Chúng tôi không chào tạm biệt cũng chẳng ngoái nhìn nhau.
3.Thứ Bảy, hai ngày sau khi tôi nghe Morino Yoru kể về cái chết của em gái, trời âm u từ sáng. Hôm đó là ngày nghỉ, tôi ra khỏi nhà sớm đến ga bắt tàu điện.
Tàu rời khỏi thành phố và đi về phía những vùng hoang vắng. Tàu lắc lư, lúc đầu thì đông nghẹt nhưng từng người khách xuống dần, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những cánh đồng tối màu thiếu ánh sáng lướt qua tôi.
Tôi xuống ở một ga tàu thưa thớt nhà dân, sau đó bắt xe buýt trước cửa nhà ga. Một lát sau xe đi lên con dốc thoai thoải, cây cối bắt đầu dày hơn. Chẳng rõ từ lúc nào xe đã lên đến độ cao có thể nhìn xuống thị trấn phía dưới. Con đường hẹp, chỉ vừa đủ cho xe buýt chạy. Cây cối hai bên đường mọc vượt qua cả hàng rào chắn, có tiếng cây đập vào cửa kính xe.
Tôi xuống ở một bến xe buýt trong rừng. Khi xe buýt đi mất, con đường hoàn toàn vắng bóng xe cộ. Tôi xem lại bảng giờ xe buýt, mỗi tiếng chỉ có một chiếc chạy qua. Tầm xế chiều không có xe buýt chiều ngược lại nên tôi phải quay về trước đó. Xung quanh bến xe chỉ toàn cây là cây, đi bộ thêm một lát thì tầm mắt của tôi thoáng hơn, có thể thấy lác đác mấy nóc nhà.
Đây chính là nơi Morino đã sinh ra và trải qua thời niên thiếu.
Tôi đứng lại và nhìn xung quanh. Nếu trời trong xanh thì núi sẽ đỏ rực sắc lá phong. Nhưng vì trời nhiều mây nên vẻ rực rỡ không còn.
Tôi bắt đầu đi về phía ngôi nhà Morino từng sống. Tôi vừa bước đi vừa nhớ lại cuộc nói chuyện với nàng trên trường hôm qua.
Vào giờ nghỉ trưa ngày thứ Sáu, phòng thư viện hầu như không có người. Tủ sách được xếp sát tường, khoảng không ở giữa toàn là bàn và ghế để ngồi đọc sách. Morino ngồi sâu trong góc. Nhìn thấy nàng, tôi lại gần bắt chuyện.
“Tớ muốn đến xem ngôi nhà của cậu.”
Nàng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách đang đọc, nhíu mày.
“Tại sao?”
“Cậu quên mất sở thích của tớ là đến xem những chỗ có người chết à?”
Morino quay đi nhìn quyển sách đang mở trên bàn. Tôi đứng đó chỉ thấy được phần gáy của nàng. Nàng cố làm lơ tôi, tập trung vào quyển sách.
Tôi hướng sự chú ý vào quyển sách nàng đang đọc. Ở góc trang sách có ghi “Chương Ba: Bạn không cô đơn… Cách để sống tích cực”. Tôi đọc to tiêu đề đó lên, thấy hơi sốc một chút. Nàng vẫn cúi đầu và trả lời để tôi khỏi hiểu lầm.
“Với nội dung trong sách này thì có thể tớ sẽ ngủ được.”
Nàng im lặng bối rối một hồi rồi ngẩng đầu lên.
“Tớ thấy hối hận vì đã kể về Yuu cho cậu. Nếu cậu muốn thì đến đó một mình đi.”
Theo lời nàng, cả căn nhà lẫn nhà kho đều chưa bị phá. Ông bà nàng vẫn sống ở đó và làm nông. Tôi hỏi tại sao nàng không muốn đến đó thì nàng trả lời do thiếu ngủ nên nàng thấy mệt.
Vì hôm sau là thứ Bảy được nghỉ học nên tôi quyết định sẽ đến nhà cũ của nàng một mình. Morino đã cho tôi biết địa chỉ và cách đi. Tôi có thể đến đó và về ngay trong ngày. Tôi đưa cho nàng cuốn sổ tay để nàng vẽ đường lên đó.
“Tự nhiên có một nam sinh lạ mặt đến nhà chắc họ ngạc nhiên lắm.”
Nghe tôi nói thế nàng gật đầu nói đã hiểu. Nàng bảo sẽ gọi điện cho họ báo rằng tôi sẽ đến. Chúng tôi quyết định nói lý do tôi đến đó là để chụp ảnh vùng nông thôn.
“Chỉ thế thôi đúng không?”
Nàng hỏi với vẻ vô cảm thường lệ. Tôi nhìn vào tấm bản đồ vẽ trong cuốn sổ tay.
“Bản đồ cậu vẽ lúc nào cũng làm tớ nổi da gà.”
Tôi nói thế rồi quay đi. Tôi cảm thấy nàng nhìn mình suốt đoạn đường ra đến cửa phòng thư viện. Cái nhìn chứa sự do dự, như thể nàng muốn nói gì đó mà lời lẽ nghẹn lại nơi cổ họng.
Có một con chim đen bay qua đám mây thấp màu tro. Tôi rời mắt khỏi nó, lấy quyển sổ ra nhìn tấm bản đồ Morino vẽ. Theo bản đồ, con đường này sẽ đâm qua một trường mẫu giáo. Chẳng có bố mẹ nào lại muốn gửi con mình vào một trường mẫu giáo như vậy cả.
Tôi vừa đọc bản đồ vừa đi về phía nhà cũ của nàng. Tôi đã hỏi số nhà và vài cột mốc rồi ghi chú lại nên dù không có bản đồ thì tôi vẫn có thể đến đó được.
Tôi vừa đi vừa ngẫm nghĩ về câu chuyện nàng kể ở bến xe buýt hai ngày trước. Câu chuyện về em gái song sinh của một cô gái có tâm hồn tàn nhẫn.
Yuu được phát hiện trong tình trạng chết do treo cổ. Tuy nhiên có một điểm không hợp lý trong câu chuyện của Morino. Đó là đoạn nàng phát hiện ra xác em gái.
Yoru đã mở cửa nhà kho và lập tức thét lên. Sau đó nàng chạy đến chỗ bà và nói rằng Yuu đã chết. Tại sao Yoru lại biết ngay là Yuu đã chết? Hai chị em họ thường xuyên chơi trò giả chết để dọa mọi người, vậy thì tại sao lúc đó nàng không hề nghĩ rằng em gái mình chỉ giả vờ thôi?
Việc hoảng hốt thét lên ngay khi nhìn thấy là phản ứng tự nhiên. Chắc hẳn xác chết thật thì dễ sợ hơn đồ giả. Tuy nhiên việc nàng không chút nghi ngờ đó là trò đùa mà lập tức kết luận em gái mình đã chết và chạy đến báo với bà là điểm tôi thấy thiếu tự nhiên.
Tôi đối chiếu con đường với bản đồ không biết bao nhiêu lần. Phía trước có một con suối sâu. Theo bản đồ thì chỗ đó là tiệm giặt là. Tôi nghĩ quần áo giặt rồi cũng sẽ bị ướt ngay thôi.
Tôi bước qua cầu và ngẩng đầu lên nhìn trời. Mây mù bao quanh đỉnh núi, cây cối trên núi nhìn đen sì.
Sau khi đi thêm một đoạn nữa thì tôi tìm thấy ngôi nhà nàng từng sống. Nó được núi bao quanh và là một ngôi nhà cũ kỹ, trên mái ngói rêu mọc xanh đúng như nàng mô tả. Quanh nhà chỉ có cây cối và đồng ruộng, đến đêm có lẽ sẽ rất tối tăm. Nhà không có cổng và hàng rào, tôi cứ đi một mạch vào đến sân.
Tôi đi về phía cửa và nhìn thấy một nhà kho nhỏ cũ kỹ ở bên vách trái. Chắc chắn đó là cái nhà kho nơi xác Yuu được phát hiện. Tường làm bằng ván gỗ khô màu trắng. Trên nóc nhà phủ tấm bạt màu xanh được cố định bằng dây nhựa. Không biết có phải do căn nhà quá cũ không mà tôi cảm giác nó nghiêng hẳn sang một bên.
Tôi đứng trước cửa, liếc nhìn cái nhà kho. Cửa làm bằng kính và có khung gỗ, là loại kéo trượt sang bên để mở. Tôi định ấn chuông thì nghe có người gọi tên mình từ phía sau.
“Cháu ** hả?”
Tôi quay lại và nhìn thấy một bà già lưng còng đang cầm cuốc. Bà mặc quần thụng, quấn khăn quanh cổ. Có lẽ đó là bà của Morino. Cái cuốc bà cầm đã dính bẩn. Bà đứng cách tôi một đoạn nhưng chỉ nhìn thôi tôi cũng cảm thấy được mùi đất ruộng rồi.
“Bà đã nghe Yoru gọi điện đến. Bà cứ lo là cháu không đến chứ.”
Khuôn mặt nhăn nheo đang mỉm cười khác xa hình dung của tôi về người thân của Morino. Morino thường ngày nhìn giống như đã chết, chẳng có điểm gì liên quan tới sức sống và nụ cười của bà nàng.
Tôi cúi chào và nói mình sẽ về ngay sau khi chụp được vài bức ảnh. Nhưng bà nàng không thèm nghe mà cứ ép tôi vào nhà.
Có một tủ để giày ở cửa trước. Trên tủ đặt một đống đồ có vẻ là quà lưu niệm. Phía chính diện là hành lang dài, có mùi nhà người lạ, giống như mùi nước xịt phòng.
“Chắc cháu đói rồi?”
“À… không ạ.”
Bà không để ý tới câu trả lời của tôi. Bà bắt tôi ngồi vào bàn trong bếp rồi đặt đĩa đồ ăn trước mặt. Sau đó ông Morino xuất hiện. Đó là một ông cụ cao lớn tóc trắng. Có vẻ hai người cho rằng tôi là vị hôn phu của Morino.
“Cháu phải lấy Yoru nhà ta đấy.”
Ông nàng nhìn tôi đang bị ép cầm đũa ăn cơm rồi đột nhiên cúi đầu. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, băn khoăn không biết mình có kịp nhìn ngó cái nhà kho trước khi trời mưa và bắt chuyến xe buýt cuối cùng không.
Trên giá để đồ nhà bếp có dán một tấm ảnh.
Đó là ảnh hai cô bé nhìn như búp bê. Cả hai đều có mái tóc đen dài suôn thẳng, nhìn thẳng vào máy ảnh nhưng không hề cười. Hai người mặc đồ đen và nắm tay nhau. Tấm ảnh có lẽ chụp ở trước nhà, tôi nhìn thấy cửa trước phía sau lưng họ.
“Đấy là Yoru với Yuu đó!”
Thấy tôi nhìn tấm ảnh, bà giải thích.
“Cháu có biết nó có một đứa em sinh đôi không?”
Tôi gật đầu.
“Ảnh này chụp năm hai đứa sáu tuổi.”
Ông Morino xen ngang. Sau đó hai người không nói thêm gì về bức ảnh nữa.
Sau bữa ăn, tôi chắp tay trước bàn thờ. Nếu tôi tỏ thái độ lễ nghĩa như thế thì nhiều chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.
Nhìn tấm ảnh Yuu trên bàn thờ, tôi cảm giác đối với ông bà cái chết của cô dường như mới xảy ra ngày hôm qua. Cô đã chết chín năm về trước. Với tôi và Morino thì chín năm là quá nửa quãng đời chúng tôi từng sống. Nhưng ở tuổi của ông bà cô, có lẽ chín năm trước cũng chỉ như một năm hay nửa năm thôi.
Đợi tôi vái trước bàn thờ xong, ông bà Morino dẫn tôi tới phòng khách ngồi và hỏi về cuộc sống ở trường của cô cháu gái. Nhưng trước khi tôi kịp trả lời thì họ đã bắt đầu kể về Morino hồi còn nhỏ. Chắc họ chẳng thèm quan tâm tôi sẽ nói gì.
“À, đúng rồi. Trong nhà vẫn còn tranh nó vẽ hồi cấp một đấy.”
Bà nàng vui vẻ nói và đứng dậy chạy vào buồng trong. Ông nàng nhìn theo bóng lưng bà rồi cúi đầu tỏ ý xin lỗi.
“Bà ấy lúc nào cũng rộn ràng như thế đấy, xin lỗi vì làm phiền cháu nhé.”
Tôi lắc đầu nói “Không đâu ạ!” theo phản ứng thông thường.
“… Yoru chưa bao giờ dẫn bạn về nhà. Vậy nên khi biết cháu đến bà ấy rất háo hức.”
Bà Morino quay lại mang theo một túi giấy rồi đặt lên bàn, lấy những thứ bên trong ra. Trong đó có một xấp giấy vẽ cũ, là tranh Morino vẽ bằng bút chì và chì màu hồi tiểu học. Tôi đã lờ mờ đoán ra từ những bản đồ nàng vẽ nhưng quả thật nàng không có năng khiếu hội họa.
Mặt sau giấy vẽ ghi tên và năm học.
Trong đó có lẫn cả tranh của Yuu. Tranh của họ được giữ cùng nhau. Những bức tranh đề tên Yoru có từ lớp Một đến lớp Sáu còn tranh của Yuu chỉ có lớp Một và lớp Hai. Sự thực này đã khẳng định sự tồn tại của cô bé có tên Yuu và việc cô không còn ở đây nữa.
Tôi so sánh những bức tranh hai người vẽ năm lớp Hai.
“Nhìn thì không hiểu nổi hai đứa nó đang vẽ cái gì nhỉ?” Bà nói, mỉm cười.
Trình độ vẽ tranh của hai chị em không khác gì nhau. Hơn nữa cả hai dường như cùng vẽ một thứ nên tranh nhìn khá giống nhau.
Tranh của cả hai đều vẽ mặt cắt sơ sài của một ngôi nhà, trong đó có hai cô gái tóc dài đứng cạnh nhau. Có lẽ họ đang vẽ chính mình.
“Bà cũng không biết thực ra bọn nó đang làm gì trong tranh nữa.”
Nghe bà nói, ông trả lời.
“Không phải là tranh vẽ bọn nó đang đứng trong nhà sao?”
“Ừ, đúng thế nhỉ?” Bà nói rồi cười.
Dù im lặng nhưng tôi biết chị em họ đang vẽ gì. Trên cổ hai người trong mỗi bức tranh đều có một đường đỏ cắt ngang nối với trần nhà. Những bức tranh này vẽ lại cảnh họ chơi trò treo cổ trong nhà kho.
“Mấy bức tranh này được bọn nó vẽ hồi nghỉ hè năm lớp Hai. Đó là bài tập về nhà. Đáng ra Yuu sẽ nộp mấy bức tranh khi đi học lại nhưng… Tranh vẽ chỉ vài ngày trước khi Yuu chết…” Bà nói, nheo mắt hồi tưởng.
Hai bức tranh không có nhiều khác biệt nhưng tranh của Yuu vẽ chi tiết hơn một chút. Trong tranh của cô, sợi dây đỏ quấn quanh cái rầm trên trần nhà, hộp gỗ xếp chồng lên nhau, phía trên ngôi nhà còn có mặt trời. Và hai người có đi giày.
Tranh của Yoru không vẽ những chi tiết đó, được tô màu đơn giản và nguệch ngoạc. Da chỉ có một màu cho tới tận ngón chân và không vẽ cả giày. Khung cảnh phía sau mang màu xám tối tăm.
Tôi chú ý đến hai đôi giày trong bức tranh Yuu vẽ. Một cô gái đi giày đen còn người kia đi giày trắng. Không biết nó có ý nghĩa gì nhưng tôi quyết định lưu ý chi tiết này.
Tôi đặt bức tranh đang xem lên bàn.
“Cháu đi chụp ảnh rừng đây ạ…”
Tôi dừng cuộc nói chuyện ở đấy rồi lôi máy ảnh kỹ thuật số ra.
Tôi mở cửa, thấy mọi thứ xung quanh trắng xóa. Ban đầu cứ ngỡ là sương nhưng hóa ra là một cơn mưa nhỏ. Những hạt mưa li ti giăng khắp ngọn núi. Mưa không nặng hạt đến mức phải che ô nên tôi đi loanh quanh chụp ảnh vu vơ.
Sau đó một lúc mưa dần to hơn. Tôi giả vờ ngẫu nhiên đi về phía nhà kho để trú mưa.
Cửa nhà kho thuộc loại cửa kéo bằng gỗ, cửa đang đóng nên tôi không nhìn được bên trong. Có thể nghe thấy tiếng hằng hà sa số những giọt mưa đập vào tấm bạt trải trên mái nhà. Tôi móc ngón tay vào cửa rồi kéo sang bên, nó hơi kẹt một chút nhưng vẫn mở ra.
Ánh sáng chiếu qua khe cửa làm bên trong sáng lờ mờ. Mùi cây khô sực lên.
Nhà kho cao chừng hai mét và rộng chừng ba mét vuông. Sàn kho nhìn như đất sét.
Sát trần nhà có một thanh rầm, tôi nhìn thấy mặt dưới của mái nhà đã hỏng. Tấm vải bạt màu xanh lộ ra qua mấy lỗ thủng trên mái. Có một cái đèn nhỏ treo toòng teng.
Theo lời Morino kể thì trong nhà kho có nuôi một con chó nhưng nó không còn nữa. Chắc nó chết rồi. Trên bức tường đối diện cửa có một lỗ ra vào hình vuông nhỏ xíu ở sát mặt đất. Vì đó là cửa cho chó nên tôi đoán con chó được buộc ở gần đấy. Tôi tiến thêm một bước vào bên trong. Không khí trong nhà kho làm tôi khẽ rùng mình. Hơi ẩm ướt và lạnh lẽo.
Yuu đã từng ở đây. Cô đã treo mình vào trần nhà. Nghĩ thế làm tôi có cảm giác cô gái bé nhỏ đã chết vẫn đang ở trong cái nhà kho này.
Có một công tắc gần cửa ra vào. Tôi bật công tắc, đèn treo trên trần nhà sáng lên. Ánh đèn yếu ớt vừa đủ chiếu sáng bên trong nhà kho.
Tôi nhớ lại những gì Morino kể với mình. Trên nền đất này, họ đã chồng hai cái hộp gỗ lên nhau để chơi trò treo cổ. Họ cũng trộn thuốc tẩy vào thức ăn của con chó nuôi trong nhà kho này.
Tôi nghi ngờ Yoru về cái chết của Yuu.
Yoru đã biết em gái mình chết trước khi mở cửa nhà kho, nhưng đã đóng kịch với cả nhà đó là lần đầu tiên nhìn thấy xác em gái. Tại sao nàng phải làm như thế? Điều gì khiến nàng muốn giấu chuyện đó? Càng nghĩ tôi càng thấy Yoru có liên quan sâu sắc đến cái chết của em gái mình.
“Yuu đã được tìm thấy ở đây…”
Tôi quay lại và nhìn thấy bà Morino đứng ở cửa. Bà hơi nhìn lên khoảng không bên trên nhà kho với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cháu nghe nói cô ấy chết khi định dọa mọi người.”
Tôi nhìn theo ánh mắt bà. Có lẽ đó là chỗ mà Yuu đã chết.
Có vẻ trời đang mưa rất to. Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi xuống mặt đất. Nhưng khi ở trong nhà kho, dường như có một tấm màng che phủ mọi âm thanh bên ngoài. Cả tiếng mưa rơi lộp độp xuống tấm bạt trên mái nhà hay tiếng gió thổi đều nghẹt lại.
Từ mái nhà vẫn chưa được sửa sang kể từ hồi bị hỏng vì bão, nước mưa nhỏ xuống. Nhưng trong nhà kho hầu như không để đồ đạc gì nên chẳng sợ hư hại. Ở góc nhà có đặt cày và cuốc dùng cho việc đồng áng. Mấy thứ như liềm thì treo trên tường. Ngoài ra còn có cả kéo tỉa cây và dây thừng bện bằng rơm được cuộn lại nữa.
Ở gần lỗ chó chui có treo vài loại dây, có lẽ là dây để buộc chó. Dù con chó đã chết rồi nhưng dây vẫn còn ở đó. Có nhiều màu khác nhau nhưng sợi dây màu đỏ đặc biệt khiến tôi chú ý.
“Bà vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm ấy…” Bà Morino nói với giọng trầm lắng. “Bà từ nhà hàng xóm về và gấp ô lại, Yoru đang đứng ngay ở cửa…”
Chuyện của bà giống những gì Morino kể cho tôi đến từng chi tiết. Nàng nhìn túi lê bà cầm rồi nói sẽ đi gọi em gái và mở cửa nhà kho. Sau đó nàng hét lên. Chỉ có một điểm trong câu chuyện của bà Morino mà tôi thấy khó hiểu. Tôi đang tính hỏi lại thì có cảm giác là lạ dưới chân.
Không biết từ lúc nào đế giày của tôi đã dính chặt xuống đất. Thứ đất trên nền nhà kho giống như đất sét nên mưa dột xuống từ trần nhà sẽ làm nó mềm ra và dễ dính. Tôi nhấc chân lên, cảm thấy đế giày tách ra khỏi mặt đất. Trên nền nhà vẫn còn lưu lại dấu giày của tôi.
Ngày Yuu chết trời cũng đổ mưa. Nền nhà hôm đó chắc cũng như thế này. Tuy nhiên dấu giày của tôi để lại khá mờ. Một cô bé như Yoru lúc đó hẳn sẽ nhẹ hơn tôi bây giờ. Với cân nặng đó liệu nàng có để lại dấu chân không?
Tôi nhìn ra bên ngoài cánh cửa mở. Mưa vẫn đang rơi. Nếu nền nhà kho hôm đó ngấm nhiều nước mưa và mềm hơn ngày hôm nay thì có thể sẽ có dấu chân lưu lại.
Trong ngày Yuu chết mưa bắt đầu rơi từ giữa trưa. Sau đó Yuu đi vào nhà kho còn Yoru thì ở suốt trong nhà. Yoru nói khi phát hiện ra xác chết nàng cũng chỉ đứng ở cửa nhìn vào.
Nếu như bà Morino nhìn thấy dấu chân của Yoru trong nhà kho ngày hôm ấy thì chuyện nàng kể ở bến xe buýt là dối trá. Nếu dấu chân Yoru còn lưu lại thì đó sẽ là chứng cứ cho thấy nàng đã ở trong nhà kho trước khi xác chết được phát hiện.
“Khi bà nhìn thấy bạn Yuu thì có dấu chân trên mặt đất không ạ?”
Tôi nghĩ bà cụ sẽ khó mà nhớ được những chi tiết vụn vặt như thế nhưng cứ hỏi thử.
“Có dấu chân của Yuu đó.”
Bà của Morino trả lời. Cái hộp gỗ cô đứng lên bị đạp ra một bên, khi dọn dẹp nó bà đã nhìn thấy dấu chân trẻ con trên nền nhà.
Tiếc thật, tôi nghĩ. Nếu là dấu chân Yuu để lại trong nhà kho thì cũng không có gì lạ.
“Bà chỉ nhìn cũng biết ngay đó là dấu chân của Yuu ạ?”
“Hai đứa nó bề ngoài giống hệt nhau nên phải phân biệt bằng giày. Yoru đi giày đen còn Yuu đi giày trắng. Dấu giày của hai đứa cũng khác nhau, trên nền nhà kho lúc ấy chắc chắn chỉ có dấu giày của Yuu thôi.”
Tôi nhớ lại bức tranh Yuu vẽ và thấy có lý. Chắc chắn đó là dấu giày của Yuu rồi. Hôm đó Yuu đã xếp đôi giày trắng trên nền đất, để chân trần treo cổ từ trần nhà. Nghe nói nhiều người tự tử thường xếp giày ngay ngắn như thế.
“Không có dấu giày của Yoru đúng không ạ?”
Tôi hỏi lại lần nữa cho chắc. Bà Morino gật đầu, vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu vì sao tôi lại hỏi thế. Sau khi phát hiện ra xác chết, Yoru không bước vào nhà kho nên không để lại dấu giày. Trong nhà kho chỉ có dấu giày của một đứa trẻ thôi.
Tôi xem xét cái lỗ chó chui. Nó được làm đơn giản bằng một tấm ván gỗ gắn vào tường nhờ bản lề. Chỉ cần đẩy tấm ván thì có thể mở từ cả bên ngoài và bên trong. Nền nhà chỗ đó khá khô. Có lẽ vì thấy tội nghiệp con chó nên họ để nó ở chỗ lúc trời mưa nền nhà không bị ướt. Nếu chui từ lỗ đó ra ngoài thì sẽ không để lại dấu chân.
“Cái dây quàng dưới nách Yuu vẫn còn chứ ạ?”
Bà Morino lắc đầu. Xem ra bà đã quên mất nó là cái nào rồi.
“Mà tối nay cháu nên ngủ lại đây đi. Bên ngoài mưa to lắm.”
Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Chúng tôi rời khỏi nhà kho và quay vào nhà. Bà Morino chỉ cho tôi những địa điểm có vẻ sẽ chụp được ảnh đẹp và mở cửa nhà.
“Hy vọng ngày mai trời đẹp.”
Khi tháo giày chỗ sàn đất, tôi nhìn thấy một món đồ chơi nhỏ bằng nhựa nằm lẫn giữa đống quà lưu niệm xếp trên tủ để giày. Tôi cầm lên và nhận ra một cái cài áo nhỏ hình hoa giống như quà tặng kèm khi mua bánh kẹo. Màu sắc và thiết kế của nó khá rẻ tiền.
Không biết cái cài áo là của ai? Nhìn nó, tôi lại một lần nữa ý thức rõ việc hai chị em họ đã từng sống ở đây khi còn nhỏ. Để yên nó trên lòng bàn tay, tôi nhìn về hành lang từ cửa chạy ra. Bà của Morino đã đi vào phòng, khuất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi đứng đó và tưởng tượng.
Hai chị em sinh đôi nhìn như búp bê trong tấm ảnh đang sánh vai bên nhau trên hành lang trước mắt. Họ đang thầm thì bí mật với vẻ nghi