← Quay lại trang sách

Chương 9

MỘT TRONG NHỮNG người vô môn phái đốt một đống lửa để hâm nóng đồ ăn. Những ai muốn ăn thì ngồi thành một vòng tròn xung quay một cái tô kim loại lớn có lửa cháy bên trong, trước hâm nóng cái lon, sau chuyền nhau mấy cái muỗng với nĩa, rồi chuyền mấy cái lon vòng vòng để ai cũng ăn được một miếng của tất cả mọi thứ. Tôi cố không nghĩ tới số lượng bệnh tật có thể lây lan qua con đường này khi nhúng muỗng vào lon súp.

Edward ngồi phịch xuống bên cạnh tôi và nhận lon súp từ tay tôi.

“Vậy ra cậu là Abnegation nguyên con hử?” Nó tọng vài cọng mì và một miếng cà rốt vô họng rồi chuyền cái lon cho người phụ nữ ngồi cạnh.

“Tụi mình,” tôi nói. “Nhưng rõ là Tobias và mình đã nhảy phái, và...” Đột nhiên tôi hiểu là mình không nên hé răng với bất cứ ai chuyện anh Caleb đã gia nhập Erudite cả. “Caleb và Susan vẫn là Abnegation.”

“Và đó là anh cậu. Caleb,” nó nói. “Cậu bỏ cả gia đình mình để trở thành một Dauntless sao?”

“Cậu nghe y như một Candor vậy,” tôi khó chịu.

“Có phiền giữ mấy cái phán xét đó trong đầu cậu thôi không?”

Therese nghiêng tới. “Cậu ấy thiệt ra là gốc Erudite đó. Không phải Candor.”

“Ừ, em biết,” tôi nói, “Em...”

Chị ta ngắt lời tôi. “Tôi cũng vậy. Mà buộc phải rời đi.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi không đủ thông tuệ.” Chị ta nhún vai và cầm cái lon từ tay Edward, nhúng muỗng vô trong. “Không đạt đủ điểm trong bài kiểm tra trí tuệ của kỳ nhập môn. Thế là họ nói, ‘Hoặc là cô dành cả đời để lau chùi phòng thí nghiệm, hoặc cuốn xéo. ’ Vậy là tôi vọt lẹ.”

Chị ta nhìn xuống và liếm sạch cái muỗng. Tôi nhận từ tay chị ta cái lon đậu và chuyền qua cho Tobias, anh đang nhìn chằm chằm vô đống lửa.

“Có nhiều người các vị xuất thân từ Erudite không?”

Therese lắc đầu. “Thiệt ra phần lớn là từ Dauntless.”

Chị ta hất đầu về phía Edward, nó đang mặt cau mày có.

“Rồi tới Erudite, tới Candor, rồi tới một nhúm Amity. Dù vậy không ai trượt kỳ nhập môn của phái Abnegation cả, nên tụi này có ít mấy người đó lắm, trừ một ít sống sót sau vụ tấn công và tìm tới đây tị nạn.”

“Em đoán là không nên ngạc nhiên vì những Dauntless,” tôi nói.

“Chà, cũng đúng. Mấy người sở hữu một trong những kỳ nhập môn kinh hoàng nhất mà, và còn cái vụ tuổi tác nữa chứ.”

“Vụ tuổi tác?” tôi hỏi. Tôi liếc nhìn Tobias. Anh đang lắng nghe, và trông anh gần như đã bình thường trở lại, ánh mắt đầy tâm trạng và tối lại trong ánh lửa.

“Khi một Dauntless chạm đến ngưỡng suy giảm thể chất nhất định,” anh giải thích, “họ được yêu cầu rời đi.

Bằng cách này hay cách khác.”

“Cách khác là cách gì?” Tim tôi đập mạnh, như thể nó đã biết trước câu trả lời mà tôi không tài nào đối mặt được nếu không có ai giúp đỡ.

“Cứ cho là,” Tobias nói, “với vài người thì cái chết vẫn khả quan hơn là bị vô môn phái.”

“Mấy người đó ngu chưa từng thấy,” Edward lên tiếng.

“Tôi thà bị vô môn phái còn hơn làm một Dauntless.”

“Thật may mắn làm sao là cậu cuối cùng cũng được ở nơi cậu muốn rồi,” Tobias lạnh lùng.

“May mắn?” Edward khịt mũi. “Đúng thế. Tôi thật là may mắn trời ban, độc nhãn tướng quân và mọi thứ.”

“Tôi bỗng nhớ là hình như có nghe tin đồn rằng chính cậu là người khiêu khích để vụ tấn công đó xảy ra thì phải,” Tobias nói.

“Anh đang nói cái gì vậy?” tôi nói. “Cậu ấy đang thắng thế, chỉ có vậy thôi, và Peter thấy ghen tị, nên nó chỉ...”

Tôi thấy Edward nhếch mép lên và im bặt. Có thể tôi không biết hết về những điều đã xảy ra trong suốt quá trình nhập môn.

“Có một vụ việc mang tính kích động,” Edward nói.

“Là: Peter không phải là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Nhưng tôi dĩ nhiên là không cấp phép cho một con dao cắt bơ đâm lòi mắt mình rồi.”

“Không có ý tranh cãi gì ở đây,” Tobias nói. “Nếu nó làm cậu thấy khá hơn, thì thằng đó đã bị bắn vô tay từ cách tận mấy mét trong cuộc tấn công đó.”

Và quả thật chuyện đó làm Edward thấy khá hơn, vì nụ cười của nó còn toe toét hơn khi nãy.

“Ai bắn nó vậy?” nó hỏi. “Anh hả?”

Tobias lắc đầu. “Tris đó.”

“Giỏi lắm.” Edward nói.

Tôi gật đầu, nhưng cảm thấy hơi muốn bệnh vì được ca ngợi kiểu này.

Chà, cũng không bệnh tới mức đó. Dù gì thì đó cũng là Peter mà.

Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang liếm quanh mảnh gỗ dùng làm củi. Chúng di chuyển liên tục, giống như suy nghĩ của tôi. Tôi nhớ lại lần đầu tiên mình nhận ra là chưa từng bao giờ thấy một Dauntless cao tuổi nào.

Và lần tôi nhận ra ba tôi quá lớn tuổi để leo lên mấy con đường trong Hố Bẫy. Giờ thì tôi đã hiểu về chuyện đó nhiều hơn mong muốn.

“Cậu có biết tình hình đang như thế nào không?”

Tobias hỏi Edward. “Toàn bộ phái Dauntless đã về phái Erudite rồi hay sao? Phái Candor có động tĩnh gì chưa?”

“Phái Dauntless đang bị xẻ làm đôi,” Edward vừa đáp vừa nhai nhồm nhoàm. “Một nửa ở tổng hành dinh của phái Erudite, một nửa ở tổng hành dinh phái Candor.

Những Abnegation còn sống sót ở với tụi này. Chưa có gì nhiều cả. Ngoại trừ chuyện của các anh, tôi đoán vậy.”

Tobias gật đầu. Tôi hơi nhẹ nhõm khi biết rằng ít ra còn một nửa phái Dauntless không phải là những kẻ phản trắc.

Tôi đút vô miệng hết muỗng này đến muỗng khác cho tới khi bụng no cành. Rồi Tobias xoay được cho chúng tôi mấy cái ổ rơm với mấy cái mền, rồi tôi tìm được một góc trống cho chúng tôi nằm xuống. Khi anh cúi xuống tháo dây giày, tôi nhìn thấy một mẩu biểu tượng của phái Amity trên lưng anh, những nhánh cây cong cong phía trên xương sống anh. Khi anh thẳng người dậy, tôi bước qua cái mền và vòng tay ôm anh, ngón tay xoa xoa lên cái hình xăm.

Tobias nhắm nghiền mắt lại. Tôi nhờ ngọn lửa đang tàn che chắn cho mình khi lần tay lên dọc lưng anh, chạm vào từng hình xăm một mà không cần nhìn chúng.

Tôi hình dung ra con mắt mở lớn của Erudite, chiếc cân của Candor, đôi bàn tay khum khum của Abnegation và ngọn lửa của Dauntless. Tay kia của tôi tìm thấy lưỡi lửa xăm trên xương sườn anh. Tôi cảm giác thấy hơi thở gấp của anh trên má tôi.

“Ước gì chúng ta chỉ có một mình,” anh nói.

“Em hầu như lúc nào cũng ước ao như vậy,” tôi đáp.

Tôi thiếp ngủ, bên tai còn văng vẳng nghe tiếng người nói chuyện. Dạo gần đây tôi thấy dễ ngủ hơn khi xung quanh ồn ào náo nhiệt. Tôi có thể tập trung vào những âm thanh đó thay vì bất cứ ý nghĩ quỷ quái gì cứ len vào đầu óc tôi khi xung quanh im lặng. Tiếng ồn và hoạt động là nơi cho tôi ẩn náu khỏi nỗi đau thương vì cái chết và cảm giác tội lỗi.

Lúc tôi tỉnh giấc thì đám lửa chỉ còn là một đốm sáng, và chỉ còn có vài người vô môn phái là còn thức. Mất vài giây tôi mới biết cái gì đã đánh thức mình: tôi nghe tiếng bà Evelyn và Tobias nói chuyện, cách tôi vài mét. Tôi nằm im và hy vọng họ không biết tôi đang thức.

“Mẹ phải nói cho tôi biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây nếu còn trông mong tôi cân nhắc tới chuyện giúp đỡ mẹ,” anh nói. “Dù tôi vẫn không chắc tại sao mẹ lại cần đến tôi?”

Tôi thấy bóng bà Evelyn in lên tường, bập bùng theo ánh lửa. Vóc người bà gầy và khỏe mạnh, giống y như Tobias. Bà vừa nói vừa lấy tay quấn quấn tóc.

“Chính xác thì con muốn biết gì?”

“Nói cho tôi nghe về cái biểu đồ. Và tấm bản đồ.”

“Bạn của con đã chính xác khi nghĩ rằng tấm bản đồ và cái biểu đồ liệt kê ra các ngôi nhà an toàn của chúng ta,” bà trả lời. “Thằng bé đã sai về các điểm dân số... đại loại vậy. Các con số đó không ghi lại toàn bộ dân số vô môn phái — chỉ một số người nhất định thôi. Và mẹ cá là con có thể đoán được họ là những ai.”

“Tôi không có tâm trạng chơi trò phán đoán.”

Bà thở dài. “Những pergent. Chúng ta đang ghi chép lại thông tin về những pergent.”

“Làm sao biết được là họ?”

“Trước cuộc tấn công, một phần trong những nỗ lực giúp đỡ của phái Abnegation có liên quan đến việc kiểm tra những người vô môn phái để tìm kiếm một loại đột biến gen nào đó,” bà nói. “Thỉnh thoảng những cuộc kiểm tra đó liên quan tới việc thực hiện lại bài kiểm tra tư cách. Thỉnh thoảng phức tạp hơn. Nhưng họ giải thích với bọn ta rằng họ nghĩ chúng ta có dân số pergent đông nhất so với bất kỳ nhóm nào trong thành phố.”

“Tôi không hiểu. Tại sao...”

“Tại sao bộ phận vô môn phái lại có số pergent đông nhất chứ gì?” Nghe như bà đang cười chế giễu.

“Rõ ràng là những người không thể tự gò mình vào một lề lối suy nghĩ nhất định nào đó thì có xu hướng rời khỏi phái hay rớt khỏi kỳ nhập môn nhất còn gì, đúng không?”

“Đó không phải là điều tôi định hỏi,” anh nói. “Tôi muốn biết tại sao mẹ lại quan tâm đến việc có bao nhiêu pergent tồn tại?”

“Phái Erudite đang cần nguồn nhân lực. Bọn chúng đã tạm thời tìm thấy nó trong phái Dauntless. Bây giờ chúng sẽ tìm kiếm nhiều hơn nữa, và chúng ta là nơi không phải bàn cãi, trừ khi chúng phát hiện ra rằng chúng ta có trong tay nhiều pergent hơn bất kỳ nhóm hội nào. Trong trường hợp chúng không biết, mẹ vẫn muốn biết bọn mẹ có bao nhiêu người có thể chống lại được trình mô phỏng.”

“Cứ cho là vậy đi,” anh lên tiếng, “nhưng tại sao phái Abnegation lại quan tâm đến việc tìm kiếm những pergent? Đâu phải để giúp cho ả Jeanine đúng không?”

“Dĩ nhiên là không,” bà trả lời. “Nhưng mẹ e là mẹ cũng không rõ. Phái Abnegation đã không sẵn lòng cung cấp những thông tin chỉ để thỏa mãn trí tò mò. Họ chỉ nói với bọn ta những gì họ tin là bọn ta nên biết thôi.”

“Lạ thật,” anh lầm bầm.

“Có lẽ con nên hỏi ba con về việc này,” bà nói. “Chính ông ta là người kể với mẹ về con.”

“Về tôi,” Tobias nói. “Cái gì về tôi?”

“Rằng ông ấy nghi ngờ con là một pergent,” bà nói.

“Ông ta đã luôn quan sát con. Chú ý đến cách cư xử của con. Ông rất lưu tâm đến con. Đó là lý do... Đó là lý do mẹ nghĩ con sẽ an toàn hơn nếu ở lại với ông ta hơn là với mẹ.”

Tobias không nói gì.

“Bây giờ mẹ biết mình đã lầm.”

Anh vẫn ngậm tăm.

“Mẹ ước gì...” bà bắt đầu nói.

“Bà còn dám mở miệng xin lỗi tôi.” Giọng anh run run. “Đây không phải là chuyện có thể lấp liếm cho qua chỉ bằng một hai câu rồi ôm ấp các thứ là xong xuôi hết.”

“Được rồi,” bà nói. “Được rồi. Mẹ sẽ không làm thế.”

“Những người vô môn phái tập hợp lại nhằm mục đích gì?” anh hỏi tiếp. “Các người đang âm mưu gì?”

“Bọn ta muốn lật đổ phái Erudite,” bà đáp. “Một khi giải quyết xong bọn chúng rồi thì không còn nhiều thứ ngăn không cho bọn ta tự mình kiểm soát chính phủ cả.”

“Vậy ra đó là cái mẹ mong tôi sẽ giúp một tay. Lật đổ một chính quyền đang sụp đổ và thay nó bằng một dạng chính quyền chuyên chế của những kẻ vô môn phái.”

Anh khịt mũi. “Đừng hòng.”

“Bọn ta không muốn làm một chính quyền chuyên chế,” bà nói. “Bọn ta muốn gây dựng một xã hội mới.

Một xã hội không tồn tại các môn phái.”

Miệng tôi khô khốc. Không môn phái? Một thế giới mà không ai biết mình là ai và mình thuộc về nơi nào ư? Tôi thậm chí còn không hình dung được. Tôi tưởng tượng ắt phải chỉ có hỗn loạn và cô lập trong cái thế giới đó mà thôi.

Tobias bật cười. “Đúng thế. Và làm cách nào mà các người lật đổ được phái Erudite?”

“Đôi lúc những thay đổi lớn đòi hỏi phải có những tính toán lớn.” Cái bóng của bà Evelyn nhún vai. “Mẹ hình dung nó sẽ liên quan tới một mức độ tàn phá rất lớn.”

Tôi rùng mình khi nghe thấy hai từ “tàn phá.” Đâu đó trong phần tối tăm của con người mình, tôi khao khát được tàn phá, nhất là sự hủy diệt của phái Erudite.

Nhưng hai tiếng đó đã mang một ý nghĩa khác với tôi, khi bây giờ tôi đã biết được nó trông như thế nào rồi: những cái xác mặc áo xám nằm vắt vẻo trên lề đường và rải rác dưới đất, những thủ lĩnh Abnegation bị bắn ngay trước bãi cỏ nhà mình, kế bên thùng thư. Tôi úp mặt xuống ổ rơm của mình, mạnh tới nỗi làm trán tôi bị đau, chỉ để cố xua ký ức đó ra khỏi đầu, đi ra, đi ra.

“Còn về lý do chúng ta cần con,” bà Evelyn nói. “Để làm được điều đó, chúng ta cần tới sự giúp đỡ của phái Dauntless. Họ có vũ khí và kinh nghiệm chiến đấu. Con có thể làm cầu nối giữa họ và bọn ta.”

“Mẹ nghĩ tôi quan trọng với phái Dauntless lắm sao?

Vì không phải vậy đâu. Tôi chỉ là một người coi trời bằng vung thôi.”

“Cái mẹ đang đề nghị,” bà ta nói, “là con sẽ trở nên quan trọng.” Bà đứng dậy, bóng kéo dài từ trần xuống tận sàn nhà. “Mẹ chắc con sẽ có cách. Hãy nghĩ về chuyện đó đi.”

Bà vén mái tóc xoăn ra sau và cột lại. “Cánh cửa luôn rộng mở.”

Vài phút sau, anh lại nằm xuống cạnh tôi. Tôi không muốn thú nhận là mình đã nghe lóm, nhưng tôi muốn nói với anh là tôi không tin tưởng bà Evelyn, hay những người vô môn phái, hay bất kỳ ai có thể nói về việc hủy diệt cả một môn phái mà lại điềm tĩnh đến thế.

Trước khi tôi thu được đủ can đảm để lên tiếng thì hơi thở anh đã đều đều, và anh ngủ mất tiêu.