← Quay lại trang sách

Chương 10

TÔI CỌ TAY lên gáy để gỡ mấy sợi tóc dính bết vì mồ hôi. Cả người tôi mỏi nhừ, nhất là hai cái chân đang xụi lơ vì acid lactic(1 ) ngay cả khi tôi chẳng hề động đậy. Và người tôi không hề thơm tho chút nào. Tôi cần phải tắm.

Tôi lang thang dọc theo hành lang đi tìm phòng tắm.

Tôi không phải là người duy nhất có nhu cầu thanh tẩy cơ thể — một nhóm phụ nữ đang tụ tập quanh mấy cái bồn nước, phân nửa trần như nhộng, nửa còn lại thì hoàn toàn chẳng lấy đó làm vấn đề. Tôi tìm thấy một cái bồn và chìa đầu ra dưới vòi nước, để nước tràn luôn qua lỗ tai.

“Xin chào,” giọng Susan. Tôi nghiêng đầu qua bên.

Nước tràn xuống mặt và chui tọt vô lỗ mũi tôi. Con nhỏ mang theo hai cái khăn tắm: một màu trắng, một màu xám, cả hai đều sờn rách.

[1] Acid lactic: một trong những nguyên nhân chính dẫn đến đau mỏi cơ sau khi vận động quá sức.

“Chào,” tôi nói.

“Mình có ý này,” nhỏ nói. Nó quay lưng lại và giơ một cái khăn lên, che tôi khỏi phần còn lại của phòng tắm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Riêng tư. Nhiều nhất có thể.

Tôi vội vàng trút bỏ quần áo và vớ lấy cục xà phòng kế bên cái bồn nước.

“Bồ thấy sao rồi?” con nhỏ hỏi.

“Mình ổn.” Tôi biết nó chỉ hỏi vì luật của phái buộc như vậy. Tôi ước gì nó cứ nói chuyện thoải mái với tôi cho rồi. “Bồ ổn không Susan?”

“Khá hơn rồi. Therese nói có một nhóm Abnegation rất đông đang tị nạn ở một trong những ngôi nhà an toàn của những người vô môn phái,” Susan nói trong khi tôi chà cục xà phòng lên tóc.

“Vậy hả?” tôi đáp. Tôi chúi đầu xuống cái vòi nước lần nữa, lần này dùng tay trái chà lên da đầu để rửa sạch xà phòng. “Bồ có tới đó không?”

“Có,” Susan nói. “Trừ khi bồ cần mình giúp gì.”

“Cảm ơn bồ đã đề nghị, nhưng mình nghĩ phái của bồ cần bồ hơn,” tôi tắt vòi nước. Tôi ước gì không phải xỏ quần áo vô lại. Trời quá nóng để mặc quần jeans. Nhưng cuối cùng tôi cũng đành phải nhặt cái khăn tắm trên sàn và lật đật lau khô người.

Tôi mặc lại cái áo đỏ đã mặc trước đó. Tôi không muốn tròng vô người cái thứ dơ như hủi đó nữa nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác.

“Mình nghĩ là có vài người phụ nữ vô môn phái có một ít quần áo dư đó,” Susan nói.

“Chắc bồ nói đúng. Được rồi, tới lượt bồ.”

Tôi đứng giương cái khăn cho Susan tắm rửa. Sau một lúc tay tôi đã bắt đầu thấy mỏi, nhưng con nhỏ đã không màng tới cơn mỏi vì tôi, nên tôi cũng sẽ làm vậy vì nó.

Nước bắn lên mắt cá chân tôi khi con nhỏ gội đầu.

“Chưa bao giờ mình nghĩ tụi mình lại ở trong hoàn cảnh này cùng nhau,” một lúc sau tôi lên tiếng. “Tắm táp trong một cái bồn tắm của một căn nhà hoang, trốn chui trốn nhủi khỏi phái Erudite.”

“Mình cứ nghĩ tụi mình sẽ sống gần nhau chứ,” Susan nói. “Cùng nhau tới dự các sự kiện xã hội. Con cái chúng ta sẽ cùng nhau đi đến trạm xe buýt nữa.”

Tôi cắn môi. Lỗi của tôi, dĩ nhiên, rằng chuyện đó chưa bao giờ là một khả năng khả dĩ, bởi vì tôi đã lựa chọn một phái khác.

“Xin lỗi, mình không định khơi lên chuyện này,” con nhỏ nói. “Mình chỉ tiếc là mình đã không để ý hơn. Nếu có thì hẳn mình đã biết là bồ sẽ ra đi rồi. Mình đã cư xử thật ích kỷ.”

Tôi khẽ cười. “Susan, cách bồ cư xử chẳng có gì sai trái cả.”

“Mình xong rồi,” nó nói. “Bồ đưa giúp mình cái khăn được không?”

Tôi nhắm mắt và quay đi để con nhỏ có thể lấy được cái khăn từ tay tôi. Khi Therese bước vô phòng tắm, vừa đi vừa tết tóc thành bím thì Susan chớp cơ hội hỏi xin chị ta một ít quần áo.

Khi chúng tôi rời phòng tắm, tôi đã diện trên người một cái quần jeans và một cái áo thun đen cổ rộng rinh cứ chực tuột xuống vai, và Susan thì mặc một cái quần jeans thụng cùng với một cái áo thun Candor màu trắng có cổ. Con nhỏ cài nút kín tới tận cổ. Một Abnegation mẫu mực ngay cả trong hoàn cảnh bất tiện tới đỉnh điểm như thế này.

Khi tôi bước vào căn phòng lớn, một số người vô môn phái đang ra ngoài, cầm theo mấy cái thùng sơn và chổi sơn. Tôi dõi theo cho đến khi cánh cửa khép lại sau lưng họ.

“Họ đi viết một tin nhắn để gửi tới những ngôi nhà an toàn khác,” tiếng bà Evelyn vang lên từ đằng sau tôi.

“Trên một tấm bảng quảng cáo ngoài trời. Mật mã chế từ các thông tin cá nhân — màu sắc ưa thích, tên của con vật cưng nuôi lúc nhỏ.”

Tôi không hiểu sao bà ấy lại chọn tôi để thuyết trình về mật mã của người vô môn phái cho đến khi tôi quay lại. Tôi bắt gặp một tia nhìn quen thuộc trong mắt bà — giống hệt như tia nhìn của Jeanine khi mụ ta nói với Tobias rằng mụ đã chế ra một loại huyết thanh có thể chế ngự được anh: kiêu hãnh.

“Rất hay,” tôi nói. “Sáng kiến của cô đó hả?”

“Thật ra là đúng vậy.” Bà ta nhún vai, nhưng tôi không dễ bị lừa. Bà ấy không phải là loại người thờ ơ. “Tôi từng là một Erudite trước khi là Abnegation.”

“Ồ,” tôi thốt lên. “Vậy hẳn là cô đã không thể theo kịp được cuộc sống học thuật đúng không?”

Bà ta không mắc câu. “Đại loại là vậy, đúng thế.” Bà ngừng lại. “Tôi cho rằng ba của cháu cũng rời đi vì lý do tương tự.”

Suýt nữa tôi đã quay đi để chấm dứt cuộc đối thoại, nhưng những lời đó đã tạo ra một hiệu ứng như trời giáng, như thể bà ấy đang bóp nghẹt bộ não tôi giữa hai bàn tay. Tôi tròn mắt.

“Cháu không biết ư?” Bà ta cau mày. “Tôi xin lỗi. Tôi quên mất là các thành viên thường hiếm khi nói chuyện về phái cũ.”

“Cái gì ạ?” giọng tôi run run.

“Ba của cháu sinh ra tại Erudite,” cô ta nói. “Ba mẹ của anh ấy là bạn của ba mẹ Jeanine Matthews, trước khi họ qua đời. Ba cháu và Jeanine đã trải qua thời thơ ấu cùng nhau. Tôi từng thấy hai người họ chuyền sách vở qua lại với nhau ở trường.”

Tôi tưởng tượng ra cảnh ba tôi, một người đàn ông trưởng thành, đang ngồi kế mụ Jeanine, một người phụ nữ trưởng thành, tại bàn ăn trong cái căn tin cũ của tôi, ở giữa họ có một quyển sách. Ý tưởng đó kỳ cục tới nỗi tôi khịt mũi, suýt cười phì. Không thể như thế được.

Trừ khi.

Trừ khi: Ba chưa bao giờ kể với gia đình về tuổi thơ của mình.

Trừ khi: Ba không hề có cái thái độ điềm tĩnh của một người lớn lên trong phái Abnegation.

Trừ khi: Sự căm ghét của ba đối với phái Erudite dữ dội tới mức nó hẳn phải mang tính cá nhân.

“Tôi xin lỗi, Beatrice,” bà Evelyn nói. “Tôi không có ý khơi lại vết thương đã lành da.”

Tôi cau mày. “Có, cô có cố ý đó.”

“Ý cháu là sao...”

“Cô hãy nghe kỹ đây,” tôi thấp giọng. Tôi ngó sau lưng cô ta tìm Tobias, để chắc là anh đang không nghe thấy.

Tất cả những gì tôi thấy là anh Caleb và Susan đang ngồi bệt ở góc phòng, chuyền nhau một lọ bơ đậu phộng.

Không thấy bóng dáng Tobias đâu.

“Tôi không phải con ngốc,” tôi nói. “Tôi biết cô đang lợi dụng anh ấy. Và tôi sẽ nói với anh ấy như thế, đó là nếu như Tobias đã không biết tỏng rồi.”

“Cháu yêu à,” cô ta nói. “Tôi là gia đình của nó. Tôi là vĩnh cửu. Cháu chỉ là nhất thời mà thôi.”

“Vâng,” tôi nói. “Mẹ thì bỏ rơi, và ba thì đánh đập.

Làm sao mà lòng trung thành của anh ấy lại không dành cho máu mủ ruột rà của mình, cho một gia đình tuyệt vời đến thế cơ chứ?”

Tôi bỏ đi, tay run bần bật và ngồi xuống sàn cạnh anh Caleb. Susan giờ đang ở bên kia căn phòng, giúp một người vô môn phái lau dọn. Anh đưa cho tôi lọ bơ đậu phộng. Tôi nhớ tới những hàng cây đậu phộng trong những ngôi nhà kính của phái Amity. Họ trồng đậu phộng vì chúng có hàm lượng đạm và chất béo cao, những chất đặc biệt quan trọng với những người vô môn phái. Tôi lấy ngón tay vét một cục bơ đậu phộng ra khỏi lọ rồi bắt đầu ăn.

Có nên kể cho anh nghe những gì bà Evelyn mới nói với tôi không? Tôi không muốn khiến anh nghĩ rằng có một phần Erudite đang chảy trong máu anh. Tôi không muốn anh có bất cứ lý do gì để quay lại với bọn chúng.

Tôi quyết định tạm thời cứ giữ bí mật chuyện này.

“Anh có chuyện này muốn nói với em,” anh Caleb nói.

Tôi gật đầu, vẫn đang cố làm tan bơ trong miệng.

“Susan muốn đi gặp những Abnegation,” anh nói.

“Và anh cũng vậy. Anh cũng muốn chắc rằng cô ấy ổn.

Nhưng anh không muốn bỏ em lại đây.”

“Được mà anh,” tôi nói.

“Sao em không đi cùng với bọn anh đi?” anh đề nghị. “Phái Abnegation sẽ chào mừng em trở lại. Anh chắc đó.”

Tôi cũng chắc — phái Abnegation không nuôi ác cảm với ai. Nhưng tôi đang chơi bập bênh trên miệng của con quái vật mang tên đau thương, và nếu tôi quay trở lại phái cũ của ba mẹ, nó sẽ nuốt chửng lấy tôi.

Tôi lắc đầu. “Em phải đến tổng hành dinh của phái Candor để tìm hiểu coi chuyện gì đang xảy ra,” tôi nói.

“Mù mịt thông tin như thế này đang làm em muốn khùng rồi đây.” Tôi cố nặn ra một nụ cười. “Nhưng anh thì nên đi đi. Susan cần anh. Con nhỏ có vẻ khá hơn rồi, nhưng vẫn cần anh.”

“Được.” Anh Caleb gật đầu. “Chà, anh sẽ nhập bọn lại với mấy đứa sớm. Dù gì cũng cẩn thận nhé.”

“Lúc nào em chẳng thế?”

“Không, anh nghĩ từ thích hợp để miêu tả tình trạng thường trực của em là ‘liều mạng. ’”

Anh Caleb siết nhẹ bên vai lành lặn của tôi. Tôi xơi thêm một ngón tay đầy bơ đậu phộng nữa.

Vài phút sau, Tobias lò dò đi ra từ phòng tắm nam, chiếc áo màu đỏ của Amity đã được thay bằng một cái áo màu đen, mái tóc ngắn của anh lấp lánh nước. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và tôi biết đã đến lúc phải đi.

Tổng hành dinh của phái Candor đủ chỗ chứa cả thế giới. Hay ít ra với tôi là thế.

Đó là một tòa nhà xi măng rộng rãi nhìn ra nơi trước đây từng là con sông. Biển hiệu ghi TRUNG TÂM ÁN UÔN—nó từng đọc là “trung tâm bán buôn”, nhưng hầu hết người ta đều đọc nó là Trung Tâm Ác Ôn, vì phái Candor khá tàn nhẫn, nhưng chân thật. Họ cũng có vẻ khoái cái biệt danh đó.

Tôi không biết nên trông chờ cái gì, vì chưa bao giờ tôi được vô trong đó. Tobias và tôi dừng lại trên bậc cửa và đưa mắt nhìn nhau.

“Đến rồi đây,” anh nói.

Tôi không thấy gì bên kia hình ảnh phản chiếu của chính tôi trong cánh cửa bằng kính. Nhìn tôi uể oải và dơ bẩn. Lần đầu tiên, tôi chợt nhận ra là chúng tôi không bắt buộc phải làm cái gì hết. Hai đứa tôi có thể cứ ẩn náu chung với những người vô môn phái và để mấy người bọn họ giải quyết cái mớ lộn xộn này. Chúng tôi có thể chỉ là những người vô hình, an toàn, sát cánh bên nhau.

Anh vẫn chưa kể với tôi về cuộc nói chuyện với mẹ anh tối hôm qua, và tôi không nghĩ anh sẽ kể. Anh có vẻ cương quyết tiếp cận với tổng hành dinh Candor quá, tới mức tôi ngờ là anh đang âm mưu chuyện gì khác mà không có tôi.

Tôi không biết tại sao mình lại bước qua ngưỡng cửa.

Có lẽ tôi đã quyết định là đã lỡ tới bước này rồi thì thôi cũng nên biết chuyện gì đang diễn ra. Nhưng tôi ngờ rằng phần nhiều là do tôi nhận thức được điều gì đúng điều gì không. Tôi là một pergent, không phải người vô hình, không có thứ gì gọi là “an toàn,” và trong đầu tôi còn chứa nhiều thứ khác hơn là ở trong nhà chơi với Tobias. Và rõ ràng là anh cũng thế.

Hành lang rộng rãi và sáng sủa, sàn nhà lát đá hoa cương màu đen suốt tới bên ngoài thang máy. Một vòng tròn bằng đá màu trắng ở trung tâm căn phòng xếp thành biểu tượng của phái Candor: một cán cân lệch biểu tượng cho sự đối lập giữa sự thật và dối trá. Căn phòng đầy ắp lính vũ trang Dauntless.

Một tên lính Dauntless một tay bị bó bột tiến về phía chúng tôi, súng chĩa ra, nòng nhắm ngay vào Tobias.

“Hãy khai báo danh tính,” cô ta nói. Cô ta trẻ tuổi, nhưng không đủ trẻ để biết Tobias.

Những người khác tập trung sau lưng cô ta. Vài người nhìn chúng tôi ngờ vực, những người còn lại tò mò, nhưng lạ lùng hơn hết là tia sáng tôi thấy trong mắt vài người họ. Họ nhận ra. Họ có thể biết Tobias, nhưng làm thế quái nào mà họ nhận ra tôi được cơ chứ?

“Số Bốn,” anh đáp. Anh hất đầu về phía tôi. “Và đây là Tris. Chúng tôi là Dauntless.”

Mắt người lính Dauntless mở lớn, nhưng cô ta không hạ súng.

“Cần trợ giúp ở đây,” cô ta lên tiếng. Vài tên Dauntless bước lên trước, nhưng họ hết sức cẩn trọng, như thể chúng tôi rất nguy hiểm vậy.

“Có vấn đề gì sao?” Tobias hỏi.

“Ngươi có vũ khí không?”

“Dĩ nhiên tôi có vũ khí. Chẳng phải tôi là một Dauntless sao?”

“Đứng im và để tay sau đầu.” Cô ta ra lệnh dè chừng, như thể tin chắc chúng tôi sẽ từ chối. Tôi liếc nhìn Tobias. Tại sao mọi người lại làm như thể chúng tôi sắp sửa tấn công họ vậy?

“Chúng tôi đi vào bằng cửa chính,” tôi chậm rãi nói.

“Các người nghĩ liệu chúng tôi có dại dột như vậy không nếu chúng tôi muốn tấn công các người?”

Tobias không nhìn lại tôi. Anh chỉ vòng tay ra sau đầu. Sau một lúc tôi cũng bắt chước theo. Những người lính Dauntless bao vây chúng tôi. Một người đá Tobias quỳ xuống trong khi người khác tước lấy khẩu súng giắt trong lưng quần anh. Một người khác, một tên con trai mặt tròn vành vạnh có cặp má hồng hào nhìn tôi áy náy.

“Tôi có một con dao dắt trong túi sau,” tôi nói. “Động một ngón tay lên người tôi, và tôi sẽ làm cho anh hối không kịp đó.”

Tên đó lầm bầm xin lỗi. Nó nhón lấy cán dao bằng đầu ngón tay, cẩn thận để không đụng phải tôi.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Tobias hỏi.

Người lính đầu tiên trao đổi những cái nhìn với những người khác.

“Tôi xin lỗi,” cô ta nói. “Nhưng chúng tôi được lệnh phải bắt giữ hai người.”