← Quay lại trang sách

Chương 16

TÔI NHÍCH TAY ra sau, từng phân từng phân một để tên lính đang gí súng vô gáy tôi không để ý. Cửa thang máy lại mở ra, mang đến nhiều pergent hơn và nhiều kẻ phản phé Dauntless hơn. Người phụ nữ Candor bên phải tôi khẽ rên lên. Mấy lọn tóc đang vướng trong miệng cô ta, ướt nhẹp vì nước miếng hay nước mắt tôi không biết nữa.

Tay tôi đã với được tới góc của cái túi quần sau. Tôi cố giữ nó đứng yên, ngón tay tôi đang run cầm cập vì điều sắp sửa xảy ra. Tôi phải đợi đến khi thời cơ chín muồi, khi Eric đến gần.

Tôi tập trung vào những hơi thở của mình, tưởng tượng không khí tràn vào lấp đi từng bộ phận của phổi khi tôi hít vô, rồi ghi nhớ cái cách mà máu tôi, có chứa oxy và không chứa oxy, chảy đi và về cùng một trái tim như thế nào khi tôi thở ra.

Nghĩ về sinh học như thế dễ dàng hơn nhiều so với nghĩ tới cái hàng pergent đang ngồi trong chiếu nghỉ giữa mấy cái thang máy. Một thằng bé Candor chắc chưa tới mười một tuổi ngồi bên trái tôi. Thằng bé kiên cường hơn người phụ nữ bên phải tôi nhiều — nó giương mắt nhìn tên lính Dauntless trước mặt nó, không hề sợ sệt.

Hít vào, thở ra. Máu đã lưu thông đến điểm xa nhất trên người tôi — trái tim là một loại cơ bắp mạnh mẽ, cơ bắp khỏe nhất trong cơ thể trên phương diện thời gian hoạt động. Có nhiều tên Dauntless nữa tới, báo cáo về các đợt càng quét thành công trên những tầng cụ thể của Trung Tâm Ác Ôn. Hàng trăm người đang nằm bất tỉnh trên sàn, bị bắn với thứ gì đó không phải đạn, và tôi hoàn toàn không biết đó là thứ gì.

Nhưng tôi đang nghĩ về trái tim. Không phải trái tim tôi nữa, mà là trái tim của Eric, và âm thanh trống rỗng sẽ vang trong lồng ngực hắn khi tim hắn không còn đập nữa. Dù tôi căm ghét hắn tới cỡ nào đi nữa, tôi cũng không thật sự muốn giết hắn, bét ra không phải bằng một con dao, gần nơi tôi có thể thấy sự sống đang từ bỏ hắn. Nhưng tôi chỉ còn một cơ hội duy nhất để làm điều gì đó hữu ích, và tôi muốn đánh vào ngay điểm yếu của phái Erudite, tôi phải lấy đi cái mạng của một trong những thủ lĩnh của bọn chúng.

Tôi để ý thấy không có ai áp giải cô bé Candor mà tôi đã cảnh báo, nghĩa là cô bé đã trốn thoát được rồi. Tốt.

Eric vỗ vỗ tay lên lưng hắn và bắt đầu diễu tới diễu lui trước mặt hàng pergent.

“Ta được lệnh chỉ cần đem hai người trong số các người về tổng hành dinh Erudite phục vụ thí nghiệm mà thôi,” Eric nói. “Những người còn lại sẽ bị xử tử. Có vài cách để quyết định xem ai trong số các người ít hữu dụng nhất với chúng ta đây.”

Bước chân của hắn chậm lại khi hắn tiến đến bên cạnh tôi. Ngón tay tôi căng lên, chuẩn bị nắm lấy cán dao, nhưng hắn chưa tới đủ gần. Hắn tiếp tục rảo bước và dừng lại trước mặt thằng bé bên trái tôi.

“Bộ não dừng phát triển ở tuổi hai mươi lăm,” Eric nói. “Do đó pergent-tính của người vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh.”

Hắn nhấc súng lên và bóp cò.

Tiếng thét nghẹn ngào thoát ra khỏi người tôi khi thân thể thằng bé đổ ập xuống sàn, và tôi nhắm tịt mắt lại. Mọi thớ thịt trong người tôi đòi lao về phía thằng bé, nhưng tôi kìm lại. Đợi đã, đợi đã, đợi đã. Tôi không được nghĩ tới thằng bé. Đợi đã. Tôi buộc mình mở mắt ra và nuốt nước mắt vô trong.

Tiếng hét của tôi đã giúp đạt được hai điều: Eric đã đứng trước mặt tôi, mỉm cười. Tôi bắt được sự chú ý của hắn.

“Mày cũng còn hơi nhỏ,” hắn nói. “Chẳng có gì cho thấy đã phát triển hoàn chỉnh cả.”

Hắn tiến thêm một bước tới gần tôi. Ngón tay tôi chỉ còn cách cái cán dao có vài phân.

“Hầu hết những tên pergent nhận được hai kết quả trong bài kiểm tra tư cách. Vài đứa chỉ nhận được một.

Chưa có ai nhận được ba, không phải vì tư cách mà đơn giản là vì để có được kết quả đó thì người phải từ chối chọn lựa cái gì đó,” hắn nói, tiến tới gần hơn. Tôi nghiêng đầu ra sau để nhìn hắn, nhìn những mẩu kim loại sáng lóe trên mặt hắn, nhìn cặp mắt trống rỗng của hắn.

“Cấp trên của tao nghi ngờ là mày nhận được hai, Tris à,” hắn nói. “Họ không nghĩ mày phức tạp tới vậy — chỉ là một hỗn hợp cân bằng giữa Abnegation và Dauntless — vô kỉ tới mức ngu độn. Hay có khi là can đảm tới mức thậm ngu không chừng?”

Tôi siết mấy ngón tay quanh cán dao. Hắn ta rướn tới sát hơn.

“Chỉ giữa mày với tao thôi nhé... Tao nghĩ mày có thể nhận được tới ba kết quả, bởi vì mày là cái loại đầu bò không chịu chọn lựa cái gì đơn giản chỉ bởi vì được bảo hãy làm thế đi,” hắn ta nói. “Hiểu tao nói gì chứ?”

Tôi nhào tới trước, rút tay ra khỏi túi. Tôi nhắm nghiền mắt khi đâm con dao vô người hắn. Tôi không muốn nhìn thấy máu của hắn ta.

Tôi cảm giác được con dao xuyên vô trong và rồi giựt nó ra lại. Tim tôi đập muốn rớt ra ngoài. Gáy rịn mồ hôi. Tôi mở mắt ra khi Eric sụm xuống đất, và rồi sau đó — hỗn loạn.

Những tên phản phé Dauntless không mang theo những khẩu súng sát thương, chỉ những khẩu để bắn ra cái thứ khỉ gì đó mà chúng bắn chúng tôi lúc nãy, thành ra bọn chúng đều quýnh quáng tìm súng thật của chúng mà rút ra. Trong lúc đó, Uriah xô cả người nó vô một tên và thụi cho hắn một cú chí tử lên hàm. Sự sống lập tức biến mất trong mắt tên lính và hắn ta ngã xuống, đo sàn.

Uriah lượm khẩu súng của tên lính và bắt đầu nã súng vào những tên Dauntless ở gần chúng tôi nhất.

Tôi với tay chộp lấy khẩu súng của Eric, phát hoảng tới mức hầu như chẳng nhìn thấy gì, và khi tôi ngẩng lên, thề luôn là số lính Dauntless trong phòng đã tăng phải gấp đôi rồi. Tiếng súng nổ đì đùng, và tôi hụp xuống sàn trong khi mọi người bắt đầu chạy. Ngón tay tôi quẹt trúng nòng súng, và tôi rùng mình. Tay tôi yếu tới mức thậm chí còn không nắm nó được.

Một cánh tay hơi nặng quàng qua vai tôi và đẩy tôi vô tường. Vai phải tôi muốn rụng ra vì đau, và tôi nhìn thấy biểu tượng Candor xăm trên một cái gáy. Tobias quay người lại, khom người xuống che cho tôi khỏi làn đạn và bắn trả.

“Cảnh giới phía sau!” anh nói.

Tôi nhìn ra sau lưng anh, tay nắm áo anh mà siết thành nắm đấm.

Trong phòng có nhiều Dauntless hơn nữa, những Dauntless không đeo băng tay màu xanh — những Dauntless trung thành. Phái của tôi. Phái của tôi đã đến cứu chúng tôi. Làm sao mà họ tỉnh lại được vậy?

Những tên Dauntless phản phé phóng ra khỏi khoảng nghỉ thang máy và bỏ chạy. Chúng đã không chuẩn bị cho một cuộc tấn công, không phải từ mọi phía như thế này. Vài tên chống trả, nhưng phần lớn bỏ chạy về phía cầu thang. Tobias bắn hết phát này tới phát khác cho đến khi súng anh hết nhẵn đạn, và cò súng kêu một cái cạch.

Mắt tôi nhòe đi vì nước mắt, và tay tôi bây giờ vô dụng với súng ống. Tôi hét lên qua hai hàm răng nghiến chặt, bực bội. Tôi không giúp đỡ được lấy một chút. Tôi thật vô dụng.

Trên sàn, Eric đang rên rỉ. Vẫn còn sống, tạm thời.

Tiếng súng thưa dần rồi dừng hẳn. Tay tôi ướt nhẹp.

Liếc một cái là thấy nó dính toàn máu là máu — máu của Eric. Tôi chùi nó lên quần và cố chớp chớp mắt cho nước mắt không rơi xuống. Tai tôi ù lên.

“Tris,” Tobias nhắc. “Bỏ dao xuống được rồi em.”