Chương 18
XIN MỌI NGƯỜI IM LẶNG!”
Ông Jack Kang giơ tay lên, và đám đông lập tức im lặng. Đó là một biệt tài.
Tôi đứng giữa những Dauntless đến trễ, khi chỉ còn hai chỗ ngồi. Tôi thấy một tia sáng lóe lên — sét. Đây không phải là thời điểm hội họp tốt nhất khi trên tường lỗ chỗ toàn lỗ là lỗ thay vì cửa sổ, nhưng đây là căn phòng lớn nhất họ có.
“Tôi hiểu rất nhiều người đang bối rối và bàng hoàng vì sự việc xảy ra hôm qua,” ông Jack nói. “Tôi đã nghe nhiều báo cáo từ nhiều phương diện khác nhau, và nắm được chuyện gì minh bạch, chuyện gì cần điều tra thêm.”
Tôi vén mấy cọng tóc ướt nhẹp ra sau tai. Tôi đã thức dậy chỉ mười phút trước cuộc họp và tắm như ăn cướp.
Mặc dù vẫn còn kiệt sức nhưng tôi đã thấy tỉnh táo hơn.
“Chuyện đòi hỏi điều tra sâu thêm,” ông Jack nói, “là pergent.”
Nhìn ông ta có vẻ mệt mỏi — mắt thâm quầng, và cái đầu tóc ngắn chĩa ra lung tung, như thể ông ta đã dành cả đêm để vò đầu bứt tai. Bất chấp không khí ngột ngạt trong phòng, ông ta vẫn mặc một cái áo dài tay cài nút tới tận cổ tay — sáng nay lúc mặc đồ chắc ông ta đã để tâm trí đi du lịch đâu đó rồi.
“Ai trong số các vị là pergent, vui lòng bước lên trước để chúng tôi có thể lắng nghe câu chuyện của các vị.”
Tôi nhìn sang Uriah. Việc này có vẻ nguy hiểm. Danh tính pergent là thứ nên che giấu. Thừa nhận là chết.
Nhưng bây giờ giấu giếm chẳng có nghĩa lý gì nữa —
bọn họ đã biết tỏng tôi rồi.
Tobias là người đầu tiên di chuyển. Anh bắt đầu len giữa đám đông, trước tiên lách qua mọi người, rồi khi họ lùi lại nhường đường cho anh, anh tiến thẳng tới ông Jack Kang, ngực ưỡn thẳng.
Tôi cũng di chuyển, lầm bầm “Xin lỗi” với những người chắn trước mặt tôi. Họ lập tức lùi lại như thể tôi mới đe dọa sẽ phun thuốc độc vô người họ không bằng.
Vài người nữa cũng bước lên, trong trang phục trắng đen của Candor, nhưng không nhiều. Một trong số đó là cô bé tôi đã giúp.
Mặc cho tai tiếng hiện tại của Tobias trong nội bộ nhóm Dauntless, và danh hiệu mới Cô Gái Đâm Lòi Ruột Eric của tôi, chúng tôi không phải là tâm điểm chú ý thật sự của tất thảy mọi người. Mà là ông Marcus.
“Anh ư, Marcus?” Ông Jack thốt lên khi ông Marcus đến chính giữa căn phòng và đứng ngay trên đỉnh của cái cân trên sàn.
“Đúng thế,” ông Marcus nói. “Tôi biết anh lo lắng — tất cả các vị đều lo lắng. Mới một tuần trước các vị còn chưa từng nghe nói đến pergent, và bây giờ tất cả những gì các vị biết là họ miễn nhiễm với thứ có tác dụng rất tốt trên các vị, và đó là một điều đáng sợ. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng về phần chúng tôi, không có gì phải sợ cả.”
Trong lúc ông ta nói, đầu ông nghiêng qua một bên, lông mày nhướn lên một cách đầy cảm thông, và tôi hiểu ngay tại sao vài người lại khoái ông ta. Ông khiến người ta có cảm giác nếu cứ đặt mọi thứ vào tay ông thì ông ấy sẽ lo hết mọi chuyện.
“Tôi nhận thấy rất rõ,” ông Jack nói, “là chúng ta đã bị phái Erudite tấn công nhằm truy lùng những pergent.
Anh có biết lý do tại sao không?”
“Không, tôi không biết,” ông Marcus nói. “Có lẽ ý định của họ đơn thuần chỉ để nhận dạng chúng tôi. Đó có vẻ là một thông tin hữu ích, nếu bọn chúng có ý định sử dụng những trình mô phỏng một lần nữa.”
“Đó không phải là ý định của chúng.” Mấy từ đó vuột khỏi miệng tôi trước khi tôi quyết định phát biểu. Giọng tôi vang lên hơi chói và yếu so với giọng ông Marcus và ông Jack, nhưng đã quá trễ để dừng lại. “Chúng muốn giết chúng tôi. Chúng đã giết chóc chúng tôi từ trước khi những chuyện này xảy ra rồi.”
Lông mày ông Jack nhíu lại. Tôi nghe thấy hàng trăm âm thanh tí tách, những hạt nước mưa đang quất lên mái nhà. Căn phòng tối lại, như thể bị điều tôi vừa nói bao trùm.
“Điều cô vừa nói nghe có vẻ như một âm mưu,” ông Jack nói. “Lý do gì khiến phái Erudite phải ra tay giết các vị?”
Mẹ tôi nói người ta sợ những pergent vì chúng tôi không thể bị kiểm soát. Điều đó có thể đúng, nhưng sợ hãi những kẻ bất khả kiểm soát không phải là một lý do đủ chắc chắn để ông Jack Kang hiểu được tại sao phái Erudite lại muốn chúng tôi chết. Tim tôi đập nhanh khi tôi nhận ra mình không thể trả lời được câu hỏi của ông ta.
“Tôi...” tôi mở miệng. Tobias ngắt lời tôi.
“Hiển nhiên chúng tôi không biết,” anh nói, “nhưng đã có ghi nhận về gần một tá cái chết bí hiểm trong phái Dauntless trong suốt sáu năm qua, và có một mối liên hệ giữa những người này và các kết quả kiểm tra tư cách hay kết quả kỳ nhập môn không bình thường.”
Một tia sét nháng lên, làm cả căn phòng rực sáng. Ông Jack lắc đầu. “Mặc dù điều đó gây tò mò nhưng mối liên hệ đó không cấu thành bằng chứng.”
“Một thủ lĩnh Dauntless đã nã đạn vô đầu một đứa trẻ Candor,” tôi đớp lại. “Không ai báo cáo ông về việc đó à?
Nó có đáng để ‘điều tra sâu thêm’ không?”
“Thực tế tôi đã điều tra rồi,” ông ta nói. “Và việc lạnh lùng bắn một đứa trẻ là một tội ác không thể nào bỏ qua mà không bị trừng phạt. May mắn thay, thủ phạm đã bị bắt giữ và sẽ được xét xử thích đáng. Tuy nhiên, chúng ta phải ghi nhớ rằng những người lính Dauntless đã không cho thấy bằng chứng nào về việc muốn hãm hại phần đông chúng tôi, nếu không họ đã giết chúng tôi khi chúng tôi đang bất tỉnh rồi.”
Xung quanh tôi vang lên những tiếng rì rầm tức tối.
“Cuộc xâm nhập vô hại của họ cho tôi thấy có khả năng thương thuyết về một hiệp ước hòa bình với phái Erudite và những Dauntless khác,” ông ta tiếp tục. “Vậy nên tôi sẽ sắp xếp một cuộc họp với Jeanine Matthews để thảo luận về khả năng đó sớm nhất có thể.”
“Cuộc xâm nhập của bọn chúng không hề vô hại, ” tôi nói. Từ chỗ của mình tôi có thể nhìn thấy khóe miệng của Tobias, và anh đang mỉm cười. Tôi hít một hơi sâu và bắt đầu lại. “Chỉ vì bọn chúng không nã đạn vào đầu tất cả các người không có nghĩa là ý định của chúng lại đáng kính trọng. Sao ông không nghĩ tại sao chúng lại đến đây? Chỉ để chạy lên chạy xuống hành lang, hạ các người chết giấc rồi bỏ đi thôi sao?”
“Tôi cho rằng họ đến đây vì những người như cô,” ông Jack đáp. “Và mặc dù tôi quan tâm đến sự an toàn của các vị, tôi không nghĩ chúng tôi có thể tấn công họ chỉ vì họ muốn giết một phần nhỏ dân số của chúng tôi.”
“Giết các người không phải là điều tồi tệ nhất bọn chúng có thể làm,” tôi nói. “Mà là điều khiển các người.”
Môi ông Jack cong lên chế giễu. “Vậy sao? Và làm cách nào mà họ làm được điều đó?”
“Bọn chúng đã bắn vô người các vị những mũi kim,”
Tobias tiếp lời. “Những mũi kim chứa đầy các bộ chuyển phát tín hiệu cho trình mô phỏng. Các trình mô phỏng điều khiển các vị. Đó là cách đấy.”
“Chúng tôi biết các trình mô phỏng hoạt động như thế nào,” ông Jack nói. “Bộ chuyển phát tín hiệu không phải là một mô cấy vĩnh viễn. Nếu bọn họ có mưu đồ kiểm soát chúng tôi thì họ đã làm ngay tức khắc rồi.”
“Nhưng...” tôi mở miệng.
Ông ta ngắt lời tôi. “Tôi biết cô đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực, Tris ạ,” ông ta lặng lẽ nói, “và rằng cô đã làm được một việc rất vĩ đại cho phái của cô và phái Abnegation. Nhưng tôi nghĩ những trải nghiệm đau thương có thể đã ảnh hưởng tới khả năng nhận xét hoàn toàn khách quan của cô. Tôi không thể phát động một cuộc tấn công dựa trên những suy đoán của một cô bé con được.”
Tôi đứng im như phỗng, không thể tin được rằng ông ta lại có thể ngu ngốc tới vậy. Mặt tôi nóng lên.
Cô bé con, ông ta gọi tôi vậy đấy. Một cô bé con bị căng thẳng tới độ hoang tưởng. Đó không phải là tôi, nhưng ngay bây giờ, đó là người mà phái Candor đang nhìn thấy.
“Ông không ra quyết định thay cho chúng tôi được đâu, Kang,” Tobias nói.
Khắp xung quanh tôi, những Dauntless hò reo tán thành. Ai đó còn hét lên, “Ông không phải là thủ lĩnh của chúng tôi!”
Ông Jack đợi cho đến khi tiếng hò hét lắng xuống rồi mới lên tiếng, “Đúng vậy. Nếu muốn, các vị cứ thoải mái tự xông vào khu Erudite. Nhưng các vị sẽ không có được sự ủng hộ của chúng tôi, và xin được phép nhắc nhở rằng các vị bị áp đảo về số lượng và không được chuẩn bị đầy đủ.”
Ông ta nói đúng. Chúng tôi không thể tấn công những tên Dauntless phản phé và lũ Erudite mà không có quân số của Candor. Sẽ là một cuộc tắm máu nếu chúng tôi liều thử. Ông Jack Kang nắm trong tay mọi quyền lực.
Và chúng tôi đều biết thế.
“Tôi biết điều đó,” ông ta nói đầy tự mãn. “Rất tốt. Tôi sẽ liên lạc với Jeanine Matthews và xem liệu chúng tôi có thể thương thảo một hiệp ước hòa bình không. Có ý kiến phản đối nào không?”
Chúng tôi không thể tấn công mà không có phái Candor, tôi nghĩ, trừ khi chúng tôi có những kẻ vô môn phái.