← Quay lại trang sách

Chương 19

CHIỀU HÔM ĐÓ tôi tham gia với một nhóm Candor và Dauntless dọn dẹp mấy cái cửa sổ bị bể trong sảnh lớn.

Tôi tập trung lia chổi, dán mắt lên đám bụi đất lẫn giữa những mảnh kính vỡ. Các cơ bắp của tôi ghi nhớ những chuyển động trước khi phần còn lại của cơ thể nhớ ra, nhưng khi tôi nhìn xuống, thay vì những phiến đá lát màu đen, tôi lại thấy gạch màu trắng và chân một bức tường màu xám nhạt; tôi nhìn thấy những lọn tóc vàng mà mẹ tôi đã cắt, và tấm gương được giấu an toàn sau cánh cửa trượt trên tường.

Cả người tôi đột nhiêu yếu xìu đi, và tôi phải dựa lên cán chổi để đứng vững.

Một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi giật mình né ra. Nhưng đó chỉ là một cô bé Candor — một đứa nhỏ. Nó ngước lên nhìn tôi, mắt tròn xoe.

“Chị có sao không?” cô bé hỏi, giọng cao chót vót và phát âm không rõ.

“Không sao,” tôi nói. Hơi quá cụt lủn. Tôi lật đật sửa lại. “Chị chỉ hơi mệt chút thôi. Cảm ơn em.”

“Em nghĩ chị đang nói xạo,” cô bé nói.

Tôi để ý thấy một miếng băng gạc thòi ra từ tay áo cô bé, chắc để đắp lên vết kim đâm. Cái ý tưởng rằng một đứa bé nhỏ xíu như vậy bị rơi vào trình mô phỏng làm tôi buồn nôn. Tôi còn không thể nhìn con bé nữa. Tôi quay người đi.

Và tôi thấy họ: bên ngoài, một tên Dauntless phản phé, đang dìu một người phụ nữ chân đang chảy máu đầm đìa. Tôi nhìn thấy những mảng màu xám trên tóc người phụ nữ đó, cái mũi khoằm của người nam và cái băng tay màu xanh của một tên phản phé dưới vai họ, và nhận ra cả hai. Cô Tori và anh Zeke.

Cô Tori đang cố bước đi, nhưng một chân của cô kéo lê đằng sau, không dùng được nữa. Một miếng vải ướt đẫm, tối màu băng gần hết đùi cô ấy.

Những Candor dừng quét dọn và nhìn họ chằm chằm.

Mấy người lính gác Dauntless đứng gần thang máy lật đật chạy về phía lối ra, súng lăm lăm trong tay. Những người đang quét dọn chung với tôi liền lùi lại nhường đường, nhưng tôi cứ đứng nguyên tại chỗ, người nóng bừng lên trong lúc anh Zeke và cô Tori đang tiến tới gần.

“Bọn họ có vũ khí không vậy?” ai đó hỏi.

Cô Tori và anh Zeke đến chỗ trước đây từng là cái cửa, và anh ta giơ một tay lên khi thấy một hàng Dauntless đang chĩa súng vô người anh. Tay kia vẫn choàng quanh eo cô Tori.

“Cô ấy cần được chăm sóc y tế,” anh Zeke nói. “Ngay lập tức.”

“Tại sao chúng tôi nên chăm sóc y tế cho một tên phản phé chứ?” một người đàn ông Dauntless với mái tóc dài màu vàng và hai cái khuyên xỏ trên môi vừa giương súng vừa hỏi. Một vệt mực xanh quệt trên trán ông ta.

Cô Tori rên lên, và tôi lách qua hai Dauntless để bước đến bên cô ấy. Cô đặt bàn tay nhớp nháp máu lên tay tôi. Anh Zeke khẽ rên lên và hạ cô Tori xuống đất.

“Tris,” cô ấy gọi, như bị mê sảng.

“Lùi lại đi, cô bé,” người đàn ông Dauntless tóc vàng gọi.

“Không,” tôi nói. “Chú bỏ súng xuống đi.”

“Đã nói là mấy pergent bị điên mà,” một Dauntless có vũ trang khác lầm bầm với người phụ nữ đứng kế bên.

“Tôi không quan tâm nếu mấy người muốn đem cô ấy lên lầu rồi trói vô giường để ngăn không cho cô ấy đi bắn loạn bắn xạ!” Anh Zeke quắc mắt. “Đừng để cô ta chảy máu tới chết ngay tại sảnh của tổng hành dinh Candor chứ!”

Cuối cùng, vài Dauntless cũng đến đỡ cô Tori dậy.

“Nên đưa cô ta... tới đâu đây?” một người hỏi.

“Hãy tìm Helena,” anh Zeke nói. “Y tá Dauntless”.

Người kia gật đầu và dìu cô Tori đến thang máy. Anh Zeke và tôi nhìn nhau.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” tôi hỏi anh.

“Những tên phản phé Dauntless đã phát giác ra là tụi anh đang ăn cắp thông tin từ bọn chúng,” anh kể. “ Cô Tori đã cố bỏ trốn, nhưng đang chạy thì bị bọn chúng bắn trúng. Anh giúp cô ấy đến đây.”

“Một câu chuyện hay đấy,” cái ông Dauntless tóc vàng nói. “Có muốn kể lại nó dưới tác dụng của chân dược huyết thanh không?”

Anh Zeke nhún vai. “Được thôi.” Anh làm bộ chụm cổ tay lại trước mặt ông ta. “Bắt tôi đi nè, nếu ông chú nhất quyết muốn vậy.”

Đột nhiên ánh mắt anh tập trung vào cái gì đó phía sau tôi, và anh bước tới. Tôi quay lại và thấy Uriah đang lững thững đi đến từ chỗ khoảng nghỉ thang máy. Nó đang nhăn răng.

“Nghe giang hồ đồn ông anh là một tên phản phé ti tiện thì phải,” Uriah lên tiếng.

“Ờ, sao cũng được,” anh Zeke nói.

Hai người họ đâm sầm vô nhau trong một cái ôm mà theo tôi thấy thì có vẻ hơi đau đớn, vỗ lưng nhau đồm độp, phá ra cười với hai nắm tay đập vô nhau.

+ + +

“Không thể tin được là anh lại giấu nhẹm tụi này,” Lynn lắc đầu. Con nhỏ ngồi phía bên kia bàn, đối diện tôi, hay tay khoanh lại, chân vắt chữ ngũ.

“Ôi đừng có bực bội chuyện đó chứ,” anh Zeke nói.

“Anh còn không được nói với Shauna và Uriah nữa kìa.

Nếu mà cứ đi bô lô ba la với tất cả mọi người thì còn gì là làm gián điệp nữa.”

Chúng tôi đang ngồi trong một căn phòng ở tổng hành dinh phái Candor có tên Hội Điểm, cái tên mà những Dauntless tranh thủ mọi cơ hội để móc xỉa.

Nó là một căn phòng lớn và luôn mở cửa, tường treo toàn vải màu đen và trắng, và một vòng tròn những khán đài ngay chính giữa căn phòng. Quanh mấy cái khán đài đó là những cái bàn tròn lớn. Lynn nói với tôi họ tổ chức những buổi tranh luận ở đây hàng tháng, để giải trí, và cũng tổ chức những sự kiện tín ngưỡng mỗi tuần một lần. Nhưng ngay cả khi không có sự kiện nào diễn ra thì căn phòng vẫn luôn đầy nhóc người.

Anh Zeke đã được phái Candor kiểm tra một tiếng trước, trong một cuộc thẩm vấn ngắn trên tầng mười tám. Đó không phải là một cuộc thẩm vấn u ám như của tôi và Tobias, một phần bởi vì không có đoạn băng ghi hình nào cho thấy anh Zeke đã phạm tội, và phần nữa là do anh ấy rất hài hước ngay cả khi bị tiêm chân dược huyết thanh. Có lẽ đặc biệt là vì vậy cũng nên. Đằng nào đi nữa thì chúng tôi cũng tới Hội Điểm để dự bữa tiệc mừng “Ê, anh không phải một tên phản phé hèn hạ,” theo cách gọi của Uriah.

“Đúng, nhưng mà bọn này đã dành biết bao nhiêu thời gian để sỉ nhục anh kể từ cuộc tấn công mô phỏng,”

Lynn nói. “Và giờ em thấy mình như con dở hơi vậy đó.”

Anh Zeke vòng tay ôm chị Shauna. “Thì cô em mày đúng là một đứa dở hơi còn gì. Đó là một phần sự quyến rũ của em mà.”

Lynn phóng cái ly nhựa vô mặt anh Zeke, anh gạt đi như không. Nước đổ tung tóe lên bàn, bắn cả vào mắt anh ấy.

“Mà như anh đang nói,” anh Zeke vừa nói vừa chùi mắt, “Tụi anh chủ yếu giúp những người tị nạn Erudite thoát ra an toàn. Đó là lý do tại sao có một nhóm lớn bọn họ đang ở đây, và một nhóm nhỏ ở tổng hành dinh Amity. Nhưng Tori... anh không biết cô ta đang làm cái gì. Cô ấy cứ lẩn đi đâu mất mỗi lần mấy tiếng đồng hồ, và lúc nào cô ấy luẩn quẩn xung quanh cũng như thể cô ấy sắp sửa nổ tung tới nơi. Chẳng trách cô ta làm bọn anh bị lộ.”

“Sao anh lại được giao nhiệm vụ đó?” Lynn hỏi. “Anh đâu có đặc biệt tới mức đó đâu.”

“Chủ yếu là do chỗ anh ở sau cuộc tấn công mô phỏng. Kẹt cứng giữa một đám phản phé Dauntless.

Anh quyết định theo lao luôn,” anh Zeke kể. “Còn cô Tori thì không biết.”

“Cô ấy nhảy phái từ Erudite,” tôi lên tiếng.

Điều tôi không nói, vì tôi biết chắc cô ấy sẽ không muốn mọi người biết, là Tori có vẻ muốn nổ tung trong tổng hành dinh Erudite có lẽ là vì bọn chúng đã sát hại anh trai cô vì anh ấy là pergent.

Có lần cô ấy đã nói với tôi là cô ấy đang chờ đợi một cơ hội để trả thù.

“Ồ,” anh Zeke nói. “Sao em biết?”

“Chà, tất cả những kẻ nhảy phái đều có một hội kín,”

tôi dựa lên thành ghế. “Bọn em gặp nhau vào ngày thứ năm của tuần thứ ba hàng tháng mà.”

Anh Zeke khịt mũi.

“Số Bốn đâu rồi?” Uriah hỏi, nhìn đồng hồ. “Chúng ta có nên đi mà không có anh ấy không?”

“Không được,” anh Zeke nói. “Cậu ấy đang đi lấy Thông Tin.”

Uriah gật đầu như biết nó có nghĩa là gì. Rồi nó khựng lại và nói, “Mà thông tin gì cơ?”

“Thông tin về cuộc họp trị an nho nhỏ của lão Kang với mụ Jeanine,” anh Zeke nói. “Rõ rồi còn gì.”

Bên kia căn phòng, tôi nhìn thấy Christina đang ngồi với em nó. Hai người họ đều đang đọc cái gì đó.

Cả người tôi căng lên. Chị Cara, chị của Wil, đang đi ngang căn phòng đến chỗ Christina. Tôi cúi gằm mặt xuống.

“Sao vậy?” Uriah hỏi, ngoái nhìn ra sau. Tôi những muốn đấm cho nó một phát.

“Thôi đi!” tôi nói. “Bạn có lộ liễu hơn vậy được không?” tôi vươn người tới trước, khoanh hai tay trên bàn. “Chị của Will đang ở bên kia.”

“Ừ, anh từng nói chuyện với cô ta về việc trốn khỏi Erudite hồi anh còn ở đó,” anh Zeke nói. “Cô ấy nói từng thấy một người phụ nữ Abnegation bị giết khi cô ấy đang làm nhiệm vụ cho Jeanine và từ đó không tiêu hóa nổi chuyện đó nữa.”

“Có chắc là chị ta không phải là một gián điệp Erudite không?” Lynn hỏi.

“Lynn, cô ấy đã cứu phân nửa phái tụi mình khỏi cái này đó,” Marlene nói, vỗ lên miếng băng trên tay con nhỏ nơi bị những tên phản phé Dauntless bắn trúng.

“Chà, một nửa của một nửa của phái tụi mình.”

“Trong mấy cái vòng tròn thì người ta gọi là một phần tư, Mar à,” Lynn nói.

“Đằng nào đi nữa thì ai mà thèm quan tâm coi cô ta có phải là một tên phản phé không cơ chứ?” Anh Zeke phát biểu. “Mình đang chẳng có kế hoạch nào để cô ta báo lại được cho bọn chúng cả. Mà nếu có đi chăng nữa thì chắc chắn là chẳng đời nào mình gộp cô ả vô trong đó.”

“Có cả đống thông tin cho chị ta thu thập ở đây đấy chứ,” Lynn nói. “Chúng ta có bao nhiêu người chẳng hạn, hoặc chúng ta có bao nhiêu người không bị nối vào trình mô phỏng?”

“Mấy đứa không thấy cô ấy lúc nói với anh lý do tại sao cô ấy đi đâu,” anh Zeke nói. “Anh tin cô ta.”

Chị Cara và Christina đã đứng dậy, và bước ra khỏi phòng.

“Mình sẽ quay lại ngay,” tôi nói. “Mình phải vô phòng tắm chút.”

Tôi đợi đến khi chị Cara và Christina đã đi qua cửa, rồi nửa đi nửa chạy về hướng đó. Tôi chầm chậm mở một cánh cửa để không phát ra tiếng động, rồi chầm chậm đóng nó lại sau lưng. Tôi đang đứng trong một cái hành lang sáng lờ mờ có mùi như cái thùng rác — đây chắc là nơi đổ rác của phái Candor.

Tôi nghe hai giọng con gái ở ngay góc quẹo và lỉnh tới cuối hành lang để nghe cho rõ hơn.

“... không thể nào chịu được khi thấy nó quanh quẩn ở đây,” một giọng nấc lên. Christina. “Em không thể không hình dung ra chuyện đó được... chuyện nó đã làm... em không hiểu sao nó lại làm điều đó được cơ chứ!”

Tiếng khóc của Christina khiến tôi muốn vỡ vụn.

Chị Cara từ tốn trả lời.

“Chà, chị thì hiểu,” chị ấy nói.

“Gì cơ?” Christina nấc cục.

“Em phải hiểu thế này; bọn chị được huấn luyện để nhìn mọi việc càng logic càng tốt,” chị Cara nói. “Thế nên đừng nghĩ chị vô tâm. Nhưng con bé đó đã quá hoảng sợ, lúc đó dĩ nhiên sẽ chẳng thể nào mà suy xét tình huống cho tỉnh táo được, mà đã có bao giờ tỉnh táo gì cho cam đâu.”

Mắt tôi trợn lên. Thật là — tôi liền điểm qua một danh sách những câu rủa sả trong đầu trước khi nghe chị ta nói tiếp.

“Và trình mô phỏng khiến con bé không thể nói lý do lý trấu gì với nó, cho nên khi nó đe đọa tới tính mạng con bé, con bé đã phản ứng lại theo đúng như cái cách phái Dauntless đã huấn luyện nó phản ứng lại: Bắn để giết.”

“Vậy ý chị là gì?” Christina cay đắng hỏi. “Chúng ta chỉ đơn giản là quên đi hết bởi vì nó hoàn toàn hợp lý hả?”

“Dĩ nhiên là không,” chị Cara nói. Giọng chị ấy hơi run run, và chị phải lặp lại, lần này lặng lẽ hơn. “Dĩ nhiên là không.”

Chị ta hắng giọng. “Chỉ là em phải ở gần nó, và chị muốn em thấy dễ dàng hơn mà thôi. Em không cần phải tha thứ cho con bé. Thật ra chị không hiểu sao ngay từ đầu em lại làm bạn với nó nữa; lúc nào chị cũng thấy nó hơi bất ổn.”

Tôi thấy căng thẳng khi chờ Christina đồng ý với chị ta, nhưng ngạc nhiên thay — và nhẹ nhõm thay — nó không nói gì.

Chị Cara tiếp tục. “Thế này nhé. Em không cần phải tha thứ cho nó, nhưng em nên cố hiểu rằng việc nó đã gây ra không phải bắt nguồn từ một tâm địa ác độc; đó là do hoảng sợ mà ra. Bằng cách đó, em có thể nhìn nó mà không muốn đấm một phát vô cái mũi dài vô tiền khoáng hậu của nó.”

Tay tôi tự động rờ lên mũi. Christina khẽ cười, nghe như bị chọc vô xương sườn vậy. Tôi lùi lại phía cánh cửa để trở lại Hội Điểm.

Mặc dù chị Cara thô lỗ — và nhận xét về cái mũi như tát nước vô mặt — tôi rất biết ơn về những điều chị ta vừa nói.

+ + +

Tobias xuất hiện từ một cánh cửa ẩn phía sau một tấm vải trắng dài. Anh khó chịu gạt tấm vải qua một bên trước khi tiến về phía chúng tôi và ngồi xuống bên cạnh tôi ở cái bàn trong Hội Điểm.

“Lão Kang sẽ đi gặp một đại diện của Jeanine Matthews vào bảy giờ sáng mai,” anh thông báo.

“Một đại diện hả?” Anh Zeke hỏi. “Mụ ta không tự đến ư?”

“Đúng, và đứng phè ra giữa thanh thiên bạch nhật nơi một đám người đang nổi đóa có thể nhắm súng vô đầu á hả?” Uriah khẽ nhếch mép. “Cũng muốn coi mụ ta thử làm vậy lắm. Không, thiệt đó, muốn coi thiệt mà.”

“Thế bét ra Ngài Kang Thông Thái phải đem theo một người hộ tống Dauntless chứ nhỉ?” Lynn hỏi.

“Đúng thế,” Tobias nói. “Một số thành viên lớn tuổi hơn đã tình nguyện. Nhưng ông ta nói sẽ nghe ngóng kỹ càng và báo lại cho chúng ta.”

Tôi cau mày nhìn anh. Làm sao anh biết được hết thảy những thông tin này? Và tại sao, sau hai năm trời tránh né việc trở thành một thủ lĩnh Dauntless bằng mọi giá, anh lại đột nhiên cư xử như một thủ lĩnh thực thụ vậy?

“Vậy tôi đoán câu hỏi thật sự là,” anh Zeke lên tiếng, khoanh tay lên bàn, “nếu là một Erudite, mọi người sẽ nói gì tại cuộc gặp?”

Tất cả chĩa ánh mắt vào tôi. Đầy trông đợi.

“Sao chứ?” tôi nói.

“Em là pergent,” anh Zeke trả lời.

“Tobias cũng vậy mà.”

“Đúng vậy, nhưng cậu ta không có kết quả tư cách là Erudite.”

“Và sao anh biết là em có?”

Anh Zeke nhún vai. “Có vẻ là thế. Không phải giống quá sao?”

Uriah và Lynn gật đầu. Miệng Tobias cong lên như đang cười, nhưng nếu là vậy thì anh cũng nén nó lại được. Tôi cảm thấy giống như một tảng đá mới rơi tọt vô bụng.

“Lần cuối cùng tôi coi thì bộ não mấy người vẫn hoạt động bình thường mà,” tôi nói. “Mấy người cũng nghĩ được như Erudite vậy.”

“Nhưng tụi mình không có bộ não đặc biệt của pergent!” Marlene nói. Con nhỏ đụng mấy đầu ngón tay lên đỉnh đầu tôi và chọc nhẹ. “Thôi nào, hãy làm phép đi.”

“Chẳng có cái gì gọi là phép thuật pergent cả, Mar à,” Lynn nói.

“Và nếu có, chúng ta cũng không nên nhờ nó làm cố vấn,” chị Shauna nói. Đó là câu đầu tiên chị ta nói kể từ lúc chúng tôi ngồi xuống. Chị nói mà không buồn nhìn qua tôi lấy một cái; chỉ chăm chú nhìn cô em của mình.

“Shauna...” Anh Zeke bắt đầu.

“Đừng có ‘Shauna’ tôi!” chị ấy nạt, chuyển sang quắc mắt với anh. “Bộ mấy người không nghĩ là cái người với tư cách đa môn phái sẽ có vấn đề về lòng trung thành hả? Nếu con nhỏ này có tư cách của một Erudite, sao chúng ta chắc được nó đang không làm việc cho phái Erudite chứ?”

“Đừng có vớ vẩn,” Tobias nói, hạ giọng.

“Tôi không hề vớ vẩn.” Chị ta đập bàn. “Tôi biết mình thuộc về Dauntless vì tất cả những gì tôi làm trong cái bài kiểm tra tư cách đều nói với tôi như thế. Tôi trung thành với phái của mình vì lý do đó — vì tôi không thể ở nơi nào khác. Nhưng còn con bé này thì sao? Còn cậu?”

Chị ta lắc đầu. “Tôi không mảy may biết lòng trung thành của hai người nằm ở đâu. Và tôi sẽ không giả vờ như mọi chuyện đều ổn thỏa cả.”

Chị ta đứng dậy, và khi anh Zeke giơ tay định chạm vô người chị, chị ta gạt tay anh qua một bên, hầm hầm tiến về một trong những cánh cửa. Tôi dõi theo chị ấy đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng và tấm vải đen treo trước nó thôi không phất phơ nữa.

Tôi cảm thấy khó chịu, muốn hét lên, chỉ là chị Shauna không ở đây cho tôi hét vô mặt.

“Nó không phải phép thuật, ” tôi nóng nảy. “Bồ chỉ phải hỏi bản thân bồ xem câu trả lời logic nhất cho một tình huống cụ thể là gì.”

Đáp lại tôi là những ánh mắt trống rỗng.

“Một cách nghiêm túc,” tôi nói. “Nếu mình ở trong tình huống đang đối mặt với một nhóm bảo vệ Dauntless và ông Jack Kang, có khả năng mình sẽ không xài tới bạo lực, đúng chứ?”

“Chà, có thể chứ, nếu như em cũng có riêng một toán bảo vệ Dauntless. Và tất cả những gì cần là một phát súng — đùng, ông ta tiêu đời, và phái Erudite cũng hết thời luôn,” anh Zeke nói.

“Bất kể bọn chúng gửi ai đi nói chuyện với ông Jack Kang thì cũng không phải là một đứa con nít Erudite bất kỳ nào đó đâu; phải là một ai đó quan trọng,” tôi nói. “Sẽ là một động thái ngu ngốc nếu bắn lão Jack Kang và mạo hiểm để mất bất kỳ kẻ nào mà chúng cử làm đại diện của mụ Jeanine.”

“Thấy chưa? Đây là lý do tụi này cần em để phân tích tình hình,” anh Zeke nói. “Nếu là anh thì anh sẽ giết quách ông ta đi; cũng đáng để mạo hiểm đó chứ.”

Tôi bóp hai cánh mũi. Chưa gì đã thấy đau đầu rồi.

“Tốt thôi.”

Tôi cố đặt mình vào vị trí mụ Jeanine Matthews. Tôi đã biết mụ ta sẽ không thương thảo gì với ông Jack Kang. Sao mụ ta lại cần vậy chứ? Ông ta không có gì để trao cho mụ. Mụ ta sẽ lợi dụng tình hình để làm lợi cho mình.

“Em nghĩ,” tôi nói, “rằng mụ Jeanine Matthews sẽ điều khiển ông ta. Và ông ta sẽ làm bất cứ thứ gì để bảo vệ phái của mình, ngay cả nếu nó đồng nghĩa với việc hy sinh những pergent.” Tôi dừng một lúc, nhớ lại cách ông ta đưa ra tầm ảnh hưởng của phái mình để nắm đầu chúng tôi trong cuộc họp. “Hoặc hy sinh những Dauntless. Thế nên chúng ta cần phải nghe được bọn họ nói gì trong cuộc gặp.”

Uriah và anh Zeke nhìn nhau. Lynn mỉm cười, nhưng không phải nụ cười thông thường của con nhỏ. Nó không lan tới mắt, đôi mắt có màu vàng đậm hơn bao giờ hết, đôi mắt lạnh lẽo.

“Vậy thì đi nghe thôi,” nó chốt hạ.