Chương 20
TÔI KIỂM TRA đồng hồ. Đã bảy giờ tối. Chỉ còn mười hai tiếng nữa là đến lúc chúng tôi đi nghe lén mụ Jeanine nói gì với ông Jack Kang. Nửa tiếng vừa rồi tôi coi đồng hồ ít nhất phải đến một tá lần, cứ như làm vậy thì thời gian trôi qua nhanh hơn không bằng ấy. Tôi đang nóng ruột muốn làm một cái gì đó — bất cứ cái gì ngoại trừ ngồi một đống trong căn tin với Lynn, Tobias và chị Lauren, nhâm nhi bữa tối và len lén nhìn Christina, nhỏ đang ngồi ở bàn khác với gia đình Candor của mình.
“Không biết khi tất cả chuyện này đã kết thúc rồi thì chúng ta có trở lại như cũ được không nhỉ,” chị Lauren lên tiếng. Chị ấy và Tobias đã bàn luận về các phương pháp huấn luyện những kẻ khai tâm Dauntless suốt ít nhất là năm phút rồi. Đó hình như là điểm chung duy nhất của hai người họ.
“Nếu còn có phái nào sót lại sau mớ hổ lốn này,”
Lynn nói, đắp đắp món khoai tây nghiền của nó lên cái bánh cuốn.
“Đừng nói mình là bồ định ăn một cái bánh kẹp khoai tây nghiền đó nghe,” tôi nói với nó.
“Thì sao chứ?”
Một nhóm Dauntless bước đến giữa bàn chúng tôi và bàn kế bên. Họ lớn hơn Tobias, nhưng không nhiều lắm. Một chị con gái có mái tóc tới năm màu, hai tay phủ kín hình xăm tới nỗi tôi không thấy một phân da trống nào. Một tên con trai ghé sát vô Tobias, anh đang quay lưng lại với họ, và thì thầm, “Đồ hèn,” khi đi ngang qua.
Vài người khác cũng làm y hệt vậy, rít lên hai từ “đồ hèn” vô tai Tobias rồi đi tiếp. Anh bất động với con dao cắm sâu vào miếng bánh mì, một mẩu bơ chưa kịp trét, và dán mắt lên bàn.
Tôi chờ đợi, trong căng thẳng, giây phút anh tức nước vỡ bờ.
“Đúng là lũ ngu,” Lauren thốt lên. “Cả mấy tên Candor nữa, đem chuyện đời tư của người ta mà phơi ra cho cả bàn dân thiên hạ... bọn họ cũng ngu không chịu được.”
Tobias không trả lời. Anh đặt dao với miếng bánh mì xuống, rồi ngồi lùi lại. Anh ngước mắt lên và tập trung vô cái gì đó bên kia căn phòng.
“Chuyện này cần phải chấm dứt,” anh nói một cách xa xăm, và đã bắt đầu hướng về cái thứ lúc nãy anh đang nhìn trước khi tôi phát giác ra nó là cái gì. Không hay rồi.
Anh lách qua bàn ghế và qua người ta giống như anh là chất lỏng chứ không phải ở thể rắn nữa, và tôi vấp váp đuổi theo anh, lầm bầm xin lỗi khi xô người ta qua hai bên.
Và rồi tôi nhìn thấy chính xác người Tobias đang hướng đến. Marcus. Ông ta đang ngồi với một vài Candor lớn tuổi.
Tobias tới bên và chụp lấy cổ ông ta, vật ông té khỏi ghế. Ông Marcus há miệng tính nói, và đó là sai lầm của ông ấy, vì Tobias đã giáng một cú thật mạnh vô hàm răng ông. Ai đó la lên, nhưng không ai đến giúp ông ta cả. Sau cùng thì chúng tôi cũng đang ở trong một căn phòng toàn Dauntless mà.
Tobias xô ông Marcus đến giữa phòng, nơi khoảng trống giữa mấy cái bàn để lộ biểu tượng của phái Candor.
Ông Marcus té sấp ngửa ngay phía trên một trong hai cái cân, tay che mặt nên tôi không thấy được tổn hại mà Tobias đã gây ra.
Tobias lại đẩy ông ta xuống đất và nhấn gót giày lên cổ họng ba của anh. Ông Marcus đánh vô chân Tobias, miệng rỉ máu, nhưng ngay cả nếu như ông ta đã vận hết sức thì cũng không thể nào khỏe bằng con trai của ông ta được. Tobias tháo khóa dây nịt ra và kéo nó ra khỏi mấy con đỉa quần.
Anh nhấc chân khỏi cổ họng ông Marcus và thu dây lại.
“Tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi,” anh nói.
Câu đó, tôi nhớ, là câu ông Marcus, và một đống phân thân của ông ta, đã luôn miệng nói với Tobias trong bối cảnh kinh hoàng của anh.
Rồi cái thắt lưng vung lên trời và quất lên cánh tay ông Marcus. Mặt ông ta đỏ lên, và ông ta phải ôm đầu khi nhát tiếp theo quất xuống, nhát này quất lên lưng. Xung quanh tôi rộ lên những tiếng cười, phát ra từ những cái bàn Dauntless, nhưng tôi không cười. Tôi không thể cười với chuyện này được.
Cuối cùng tôi cũng sực tỉnh. Tôi chạy về phía Tobias và chụp lấy vai anh.
“Dừng lại đi!” tôi kêu lên. “Tobias, dừng lại ngay!”
Tôi tưởng sẽ thấy một ánh nhìn kích động từ anh, nhưng khi anh nhìn tôi thì không phải vậy. Máu không hề dồn lên mặt, hơi thở đều đặn. Đây tuyệt nhiên không phải hành động do bị kích động mà ra.
Đó là một hành động có tính toán.
Anh hạ cái dây thắt lưng xuống và lần tay vô túi. Anh lôi ra một sợi dây xích nhỏ bằng bạc có treo toòng teng một cái nhẫn. Ông Marcus nằm nghiêng một bên, thở dốc. Tobias thả cái nhẫn xuống đất kế bên mặt của ba anh. Nó làm bằng kim loại đã bị xỉn đen, một cái đai đám cưới của phái Abnegation.
“Mẹ tôi,” Tobias nói, “gửi lời chào.”
Tobias bỏ đi, và mất mấy giây tôi mới thở lại được. Tôi bỏ ông Marcus co rúm trên sàn và chạy đuổi theo anh.
Phải chạy tới hành lang tôi mới bắt kịp anh.
“Vậy là sao?” tôi hỏi.
Tobias ấn nút XUỐNG trên thang máy và không nhìn sang tôi.
“Điều đó là cần thiết,” anh đáp.
“Cần thiết cho cái gì?” tôi nói.
“Mà sao, giờ em thấy tội nghiệp ông ta à?” Tobias nói, quay lại quắc mắt nhìn tôi. “Em có biết ông ta đã làm như vậy với tôi biết bao nhiêu lần không? Em nghĩ tôi học mấy động tác đó ở đâu chứ?”
Tôi thấy mong manh, như thể bản thân có thể vỡ tan. Quả thật nó có vẻ như đã được tập dợt, như thể Tobias đã ôn đi ôn lại các bước trong đầu anh, đọc thuộc lòng những câu những chữ đó trước gương.
Anh thuộc nó nằm lòng; chỉ là lần này anh đã đóng một vai khác mà thôi.
“Không,” tôi lặng lẽ nói. “Không, em không thấy tội nghiệp cho ông ta, không một mảy may.”
“Vậy thì cái gì hả Tris?” Giọng anh cộc cằn; đó có thể là thứ làm tôi vỡ tan. “Suốt một tuần rồi em đâu có thèm quan tâm coi tôi làm hay nói gì đâu; sao bây giờ để ý làm chi?”
Tôi gần như sợ anh. Tôi không biết phải nói gì hay làm gì khi anh đang không bình thường, và nó đây, phập phồng ngay dưới bề mặt của những điều anh làm, giống y như phần người tàn nhẫn trong tôi. Chiến tranh tiềm ẩn trong người của cả hai đứa. Đôi lúc nó giữ cho chúng tôi sống sót. Đôi lúc nó đe dọa hủy hoại chúng tôi.
“Không có gì,” tôi nói.
Thang máy kêu “bíp” báo hiệu đã đến nơi. Anh bước vô trong, ấn nút ĐÓNG và cánh cửa đóng lại giữa chúng tôi. Tôi nhìn chăm chăm vào tấm kim loại và cố nghĩ cho thông suốt chuyện của mười phút vừa rồi.
“Chuyện này cần phải chấm dứt,” anh đã nói thế.
“Chuyện này” chính là sự nhạo báng, kết quả của cuộc thẩm vấn, nơi anh đã thừa nhận rằng anh gia nhập vào Dauntless chỉ để trốn khỏi ba anh. Và rồi anh đánh ba anh — ở một nơi công khai, nơi những Dauntless có thể chứng kiến.
Tại sao? Để cứu vãn danh tiếng ư? Không thể nào.
Hành động này có dụng ý nhiều hơn mục đích đó rất nhiều.
Trên đường trở về căn tin, tôi thấy một ông Candor dìu ông Marcus vô nhà vệ sinh. Ông ta bước chậm chạp, nhưng không khom người, chứng tỏ Tobias đã không gây cho ông ta thương tích gì nghiêm trọng lắm. Tôi nhìn cánh cửa đóng lại sau lưng ông ta.
Tôi vẫn không quên những gì đã nghe được trong khu Amity, về cái thông tin mà vì nó ba tôi đã liều cả mạng sống của ông. Giả sử vậy, tôi tự nhắc mình. Có thể rất thiếu khôn ngoan nếu đặt lòng tin vào ông Marcus. Và tôi đã tự hứa với mình sẽ không hỏi ông ta chuyện đó một lần nào nữa.
Tôi cứ lượn qua lượn lại bên ngoài nhà vệ sinh cho đến khi cái ông Candor bước ra, rồi lỉnh vô trong trước khi cánh cửa có cơ hội đóng lại. Ông Marcus đang ngồi bệt trên sàn bên cạnh cái bồn nước với một nùi khăn giấy đắp lên miệng. Ông ta không có vẻ gì là vui mừng khi thấy tôi.
“Sao, đến để cười vô mặt tôi sao?” ông ta hỏi.
“Biến đi.”
“Không,” tôi nói.
Chính xác thì tại sao tôi lại ở đây vậy nhỉ? Ông ta nhìn tôi đầy trông đợi. “Vậy thì sao?”
“Tôi nghĩ ông cần được nhắc nhở,” tôi nói. “Bất kể ông muốn lấy lại thứ gì từ mụ Jeanine, ông sẽ không thể làm điều đó một mình, và ông sẽ không thể làm điều đó chỉ với sự giúp đỡ của phái Abnegation mà thôi.”
“Tôi nghĩ chúng ta đã nói chuyện này rồi.” Giọng ông nghẹt nghẹt vì đống giấy. “Cứ nghĩ tới chuyện cô có thể giúp...”
“Tôi không biết ông lấy đâu ra cái ảo giác rằng tôi là một đứa vô dụng, nhưng tình hình là vậy đó,” tôi nạt lại. “Và tôi không hứng thú gì ngồi nghe ông lải nhải về chuyện đó. Tất cả những gì tôi muốn nói là khi ông thôi ảo tưởng đi và bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng vì quá bơ vơ không tự mình làm được công lên chuyện xuống gì thì ông biết phải tìm đến ai rồi đó.”
Tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh vừa đúng lúc ông Candor kia quay lại với một cái túi chườm đá.