← Quay lại trang sách

Chương 21

TÔI ĐỨNG TRƯỚC mấy cái bồn nước trong phòng tắm nữ trên một tầng nhà mới được cấp theo yêu cầu riêng cho phái Dauntless, một khẩu súng nằm trong lòng bàn tay. Lynn mới đặt nó ở đó mấy phút trước; con nhỏ hơi bối rối vì không thấy tôi cầm nó mà cứ để nó đại đâu đó, trong bao súng hoặc dưới lưng quần tôi. Tôi cứ để nó ở đó, và vô phòng tắm trước khi bắt đầu phát hoảng lên.

Đừng có ngu như vậy chứ. Tôi không thể bắt tay vào việc mình đang làm mà không có khẩu súng nào trong tay được. Chuyện đó sẽ điên rồ biết bao. Vậy nên tôi phải giải quyết cho được vấn đề kinh niên này của mình trong vòng năm phút tiếp theo.

Tôi vòng ngón tay út qua báng súng trước, sau đó đến ngón áp út, rồi mới tới những ngón khác. Trọng lượng này có vẻ quen thuộc. Ngón trỏ tôi trượt quanh cò súng.

Tôi thở hắt ra.

Tôi bắt đầu nhấc nó lên, tay trái chập vào tay phải để giữ nó yên vị. Tôi giơ súng ra xa khỏi người, tay giữ thẳng, như Số Bốn đã dạy tôi, khi đó là cái tên duy nhất của anh. Tôi đã dùng một khẩu súng giống thế này để bảo vệ ba và anh tôi khỏi những Dauntless bị chìm đắm trong trình mô phỏng. Tôi đã dùng nó để ngăn không cho Eric bắn vô đầu Tobias. Nó vốn dĩ không tai hại. Nó chỉ là một công cụ mà thôi.

Tôi thoáng thấy một cử động nhỏ trong gương, và trước khi có thể ngăn mình lại, tôi đã nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Cậu ấy đã nhìn thấy mình như thế này đây, tôi nghĩ. Khi bắn cậu ấy trông mình như thế này đây.

Rên lên như một con thú bị thương, tôi để mặc khẩu súng trôi tuột khỏi tay mình và lấy hai tay ôm bụng. Tôi muốn nấc lên vì tôi biết làm vậy sẽ giúp tôi thấy dễ chịu hơn, nhưng tôi không thể nặn ra được giọt nước mắt nào. Tôi chỉ quỳ sụp xuống sàn, nhìn trân trối lên những viên gạch trắng toát. Tôi không làm được. Tôi không mang khẩu súng theo mình được.

Thậm chí tôi còn không nên đi; nhưng tôi vẫn sẽ đi.

“Tris?” Ai đó gõ cửa. Tôi đứng dậy, thả tay ra khi cánh cửa cót két mở ra vài phân. Tobias bước vào trong phòng.

“Zeke và Uriah nói anh, mấy đứa định đi nghe trộm ông Jack,” anh nói.

“Ờ.”

“Em có đi không?”

“Tại sao em phải nói cho anh biết? Anh có thèm nói với em kế hoạch của anh đâu.”

Hàng lông mày thẳng tắp của anh cau lại. “Em đang nói gì vậy?”

“Em đang nói về việc anh tẩn ông Marcus nhừ tử trước mặt tất cả những Dauntless chẳng vì lý do gì cả.” Tôi sấn tới trước. “Nhưng có lý do gì đó, đúng không? Bởi vì đâu phải anh mất tự chủ đâu; ông ta cũng không làm gì khiêu khích anh, vậy nên chắc chắn phải có lý do!”

“Anh cần phải chứng minh với những Dauntless anh không phải là một kẻ hèn nhát,” anh nói. “Chỉ vậy thôi.

Tất cả chỉ có vậy thôi.”

“Sao anh lại cần phải...” tôi bắt đầu.

Tại sao Tobias lại cần chứng tỏ mình cho những Dauntless? Chỉ khi anh muốn họ coi trọng anh. Chỉ khi anh muốn trở thành một thủ lĩnh Dauntless. Tôi còn nhớ giọng nói của bà Evelyn, vang lên trong bóng tối trong căn nhà an toàn của những kẻ vô môn phái: “Cái mẹ đang đề nghị là con sẽ trở nên quan trọng.”

Anh muốn phái Dauntless liên minh với những kẻ vô môn phái, và anh biết cách duy nhất để điều đó xảy ra là tự mình khiến nó xảy ra.

Lý do anh không thấy cần thiết chia sẻ kế hoạch này với tôi lại là một điều thần bí khác. Trước khi tôi kịp hỏi han gì thì anh đã nói, “Vậy em có định đi nghe trộm hay không vậy?”

“Nó thì quan trọng gì với anh?”

“Em lại đang vô duyên vô cớ dấn thân vô nguy hiểm đó,” anh nói. “Giống y như khi em xông lên tấn công bọn Erudite chỉ với một... một con dao bỏ túi để tự vệ vậy.”

“Có một lý do. Một lý do chính đáng. Chúng ta sẽ không biết được chuyện gì đang xảy ra nếu không nghe lỏm được, và chúng ta cần phải biết chuyện gì đang xảy ra.”

Anh khoanh tay lại. Anh không to con theo cái kiểu của mấy tay Dauntless. Và vài đứa con gái có thể tập trung vào cái cánh tai anh chĩa ra ngoài, hay cái cánh mũi anh khoằm xuống, nhưng với tôi...

Tôi cố nuốt trôi phần còn lại của ý nghĩ đó. Anh đang ở đây la hét vô mặt tôi. Anh đã luôn giấu giếm tôi đủ thứ chuyện. Tôi không thể nuông chiều những ý nghĩ rằng anh thật hấp dẫn. Nó chỉ gây thêm khó khăn cho tôi để làm những gì cần làm. Và ngay bây giờ, đó là việc nghe xem ông Jack Kang nói gì với phái Erudite.

“Anh không còn cắt tóc như thành viên Abnegation nữa,” tôi nói. “Vì anh muốn nhìn có vẻ Dauntless hơn hả?”

“Đừng đánh trống lảng,” anh nói. “Đã có bốn người đi do thám rồi. Em đâu cần phải đi nữa.”

“Sao anh lại cương quyết bắt em ở nhà vậy?” Tôi tăng âm lượng. “Em không phải là loại người cứ lùi lại rồi để cho người khác mạo hiểm thay phần mình!”

“Lúc nào em còn là một người không biết quý cái mạng của chính mình... một người còn không cầm được một khẩu súng và bóp cò nữa...” Anh nghiêng người tới trước tôi. “Thì em nên lùi lại và để người khác mạo hiểm thay cho phần em đi.”

Giọng nói lặng như nước của anh đập thình thịch quanh tôi như nhịp tim thứ hai. Tôi cứ nghe thấy mấy tiếng “không biết quý cái mạng của chính mình” vang đi vang lại mãi trong tai.

“Anh định làm gì?” tôi nói. “Nhốt tôi trong phòng tắm ư? Vì đó là cách duy nhất để anh ngăn được tôi không đi đấy.”

Anh vỗ trán và để tay trượt xuống một bên mặt. Chưa bao giờ tôi thấy mặt anh xệ xuống như vậy.

“Anh không muốn ngăn cản em. Anh chỉ muốn em ngăn chính bản thân mình lại thôi,” anh nói. “Nhưng nếu em khinh suất nhường vậy thì không cản anh đi theo được đâu.”

Trời vẫn còn tối, nhưng chỉ hơi hơi thôi, khi chúng tôi đến chỗ cây cầu. Cây cầu có hai tầng, mỗi góc được chống bằng vài cái trụ bằng đá. Chúng tôi men xuống những bậc thang kế bên mấy cái trụ đá và rón rén đi trên cái tầng ngang mặt sông. Những vũng nước đọng lớn lấp lánh dưới những tia nắng đầu tiên. Mặt trời đang mọc; chúng tôi đã vào vị trí.

Uriah và anh Zeke đang nấp trong mấy tòa nhà hai bên phía cây cầu để có góc nhìn tốt hơn và yểm trợ được cho chúng tôi từ xa. Hai người họ có tầm ngắm tốt hơn Lynn hay chị Shauna, chị ấy chỉ đi theo vì được Lynn yêu cầu, mặc cho đã lên cơn lúc ở Hội Điểm.

Lynn đi trước, lưng nó ép sát vô đá khi con nhỏ nhích từng phân một dọc theo môi dưới của mấy cái nhịp cầu.

Tôi theo sau nó, chị Shauna và Tobias ở ngay sau lưng tôi. Cây cầu được chống đỡ bằng bốn kết cấu cong tròn bằng kim loại gắn nó vào bức tường đá, và bằng một rừng rầm cầu mỏng ngay phía dưới cái tầng dưới. Lynn nêm người dưới một trong mấy cái kết cấu kim loại đó và nhanh chóng leo lên, đạp lên những cái rầm cầu để tìm đường trèo lên tới giữa cây cầu.

Tôi để chị Shauna đi trước tôi vì tôi không leo nhanh được. Tay trái tôi run lẩy bẩy lúc cố giữ thăng bằng trên đỉnh cái cấu trúc kim loại. Tôi cảm thấy bàn tay mát lạnh của Tobias đặt trên eo tôi, giữ tôi đứng vững.

Tôi cúi thấp người để nêm vừa người vô khoảng trống giữa gầm cầu và những cái rầm cầu bên dưới tôi. Đi được không bao nhiêu thì tôi đã phải dừng lại, chân đặt trên một cái rầm cầu còn tay trái thì đặt trên một cái gầm cầu khác. Và tôi còn phải giữ đúng tư thế đó kha khá lâu nữa.

Tobias trượt dọc theo một cái rầm cầu và đặt chân ngay dưới chân tôi. Chân anh đủ dài để vươn qua dưới tôi đến cái rầm cầu thứ hai. Tôi thở phào và mỉm cười với anh như một kiểu cảm ơn. Đây là lần đầu tiên chúng tôi chấp nhận lẫn nhau kể từ lúc rời khỏi Trung Tâm Ác Ôn.

Anh cười lại, nhưng hơi quá dứt khoát.

Chúng tôi chờ đợi trong im lặng. Tôi thở bằng miệng và cố kiểm soát tứ chi đang run lẩy bẩy. Chị Shauna và Lynn dường như giao tiếp được với nhau mà không cần mở miệng nói chuyện. Họ trao nhau những nét mặt mà tôi không hiểu được, rồi gật đầu và nhe răng cười với nhau khi cùng hiểu ra cái gì đó. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có một người chị em gái thì sẽ như thế nào. Liệu anh Caleb với tôi có gần gũi hơn không nếu anh ấy là con gái?

Thành phố buổi sáng yên lặng tới nỗi tiếng chân bọn họ vang vọng khắp nơi khi họ tiến đến cây cầu. Âm thanh đến từ phía sau tôi, tức là ông Jack và những người hộ tống Dauntless của ông ta đã đến, không phải bọn Erudite. Những Dauntless biết chúng tôi đang ở đây, dù tự ông Jack Kang thì không biết. Nếu ông ta chịu khó nhìn xuống dưới một chút thì có thể nhìn thấy chúng tôi xuyên qua những kẽ hở kim loại dưới chân. Tôi cố hít thở nhẹ nhàng hết sức có thể.

Tobias coi đồng hồ, và chìa tay ra cho tôi coi giờ. Bảy giờ đúng.

Tôi liếc lên và nhìn chăm chú xuyên qua cái lưới thép trên đầu. Những bàn chân bước ngang qua đầu tôi. Và rồi tôi nghe tiếng hắn ta.

“Xin chào Jack,” hắn nói.

Đó là ông Max, kẻ đã chỉ định Eric làm thủ lĩnh Dauntless theo chỉ thị của mụ Jeanine, kẻ đã thi hành nhiều chính sách tàn bạo và hung ác trong giai đoạn nhập môn ở Dauntless. Tôi chưa bao giờ trực tiếp nói chuyện với lão nhưng giọng nói của lão làm tôi rùng mình.

“Max,” ông Jack nói. “Jeanine đâu? Tôi tưởng ít ra cô ta cũng theo phép lịch sự mà tự dẫn thân đến đây chứ.”

“Jeanine và tôi phân chia trách nhiệm dựa theo ưu điểm của mỗi người,” lão nói. “Điều đó có nghĩa là tôi ra toàn bộ các quyết định về mặt quân sự. Tôi tin rằng điều đó bao gồm việc chúng ta đang làm ở đây hôm nay.”

Tôi cau mày. Tôi chưa nghe lão Max nói nhiều, nhưng có cái gì đó trong câu chữ lão dùng, và nhịp điệu của chúng nghe có vẻ... bất lực.

“Được thôi,” ông Jack đáp. “Tôi đến để...”

“Tôi nên thông báo cho anh biết rằng đây sẽ không phải là một cuộc thương lượng,” Max nói. “Để thương lượng, anh phải có vị thế ngang bằng, và anh, Jack, anh không có.”

“Ý anh là sao?”

“Ý tôi là các vị chỉ là một phái có cũng được, không có cũng chẳng sao. Phái Candor không đem lại cho chúng tôi sự bảo vệ, phương tiện sinh sống hay đổi mới công nghệ nào. Vì thế với chúng tôi các vị có thể là con tốt thí. Và các vị cũng không làm được gì nhiều để được lòng các vị khách Dauntless của mình,” lão Max nói tiếp, “nên thành ra các vị hoàn toàn yếu thế và vô dụng. Vì thế nên tôi gợi ý là các vị nên tuân theo chính xác những gì tôi nói.”

“Đồ cặn bã,” ông Jack nghiến răng. “Sao ngươi dám...”

“Đừng giận hờn như thế chứ,” lão Max nói. Tôi cắn môi. Tôi nên tin vào bản năng của mình, và bản năng của tôi mách bảo rằng có điều gì đó rất không ổn ở đây.

Không có một người đàn ông Dauntless tự trọng nào lại thốt ra hai từ “giận hờn” cả. Cũng không phản ứng lại hết sức bình tĩnh trước một lời nhục mạ như thế. Lão ta đang nói chuyện giống một người khác. Lão ta đang nói chuyện giống mụ Jeanine.

Gáy tôi nhột nhột. Mọi thứ đều khớp. Mụ Jeanine không tin tưởng một ai, nhất là đó lại là một tên Dauntless không kiên định, để thay mặt mụ ta phát ngôn. Giải pháp tốt nhất là gắn cho lão Max một cái tai nghe. Và tín hiệu từ cái tai nghe đó có thể phát xa trong phạm vi nhiều nhất là bốn trăm mét.

Tôi bắt gặp ánh mắt Tobias, và chầm chậm chỉ tay vô tai mình. Rồi tôi chỉ lên đầu, ráng ước lượng tốt nhất nơi lão Max đang đứng.

Tobias cau mày một tích tắc, rồi gật đầu, nhưng tôi không chắc liệu anh có hiểu ý tôi hay không.

“Tôi có ba yêu cầu,” lão Max nói. “Thứ nhất, các người phải giao nộp nguyên vẹn vị thủ lĩnh Dauntless mà các người hiện đang giam giữ. Thứ hai, anh phải để lính của chúng tôi lục soát khu nhà của các người để trục xuất những tên pergent; và thứ ba, anh cung cấp cho chúng tôi tên của những người chưa bị tiêm huyết thanh mô phỏng.”

“Tại sao?” Ông Jack hỏi cay đắng. “Các người đang tìm kiếm điều gì? Và tại sao lại cần những cái tên đó?

Các người định làm gì bọn họ?”

“Mục đích của cuộc lục soát là để định vị và di dời tất cả những pergent ra khỏi những khu dân cư. Còn những cái tên thì không phải chuyện của anh.”

“Không phải chuyện của tôi!” Tôi nghe tiếng bước chân kêu cót két trên đầu và liếc lên để nhìn qua mắt lưới. Theo tôi thấy thì ông Jack đang tóm lấy cổ áo lão Max.

“Thả tôi ra,” lão Max nói. “Nếu không tôi sẽ ra lệnh cho bảo vệ nổ súng.”

Tôi cau mày. Nếu mụ Jeanine đang nói chuyện thông qua gã Max, mụ ta phải nhìn thấy mới biết được lão ta đang bị nắm cổ chứ. Tôi nghiêng người tới trước để nhìn những tòa nhà bên kia cây cầu. Bên trái tôi, dòng sông cong xuống, để lộ một ngôi nhà thấp bằng kính đứng ngay bên bờ. Chắc chắn mụ ta đang ở trong đó.

Tôi bắt đầu trèo lùi lại, nhắm tới cái cấu trúc kim loại đang đỡ cây cầu, hướng về những bậc thang sẽ dẫn tôi tới đường Wacker Drive. Tobias lập tức theo sau, và chị Shauna vỗ lên vai Lynn. Nhưng Lynn lại đang bận làm chuyện gì đó khác.

Tôi đã quá bận nghĩ ngợi về mụ Jeanine. Tôi không hề để ý Lynn đã rút súng ra tự hồi nào và bắt đầu leo lên thành cầu. Miệng chị Shauna há hốc, mắt trợn tròn khi Lynn cứ đu người lên, tay nắm gờ rìa cây cầu rồi vắt cả cánh tay lên trên. Ngón tay nó siết cò súng.

Lão Max thở dốc, đập tay lên ngực và loạng choạng lùi lại. Khi lão rút tay ra, nó đã thấm đẫm màu máu.

Tôi không còn bận tâm tới chuyện leo trèo nữa. Tôi nhảy xuống đống bùn, Tobias theo sát đằng sau, rồi tới Lynn và chị Shauna. Cẳng chân tôi lún sâu vào trong bùn và bàn chân phát ra những tiếng nhớp nháp khi tôi nhấc lên. Giày tôi tuột ra nhưng tôi cứ đi tiếp cho tới khi chạm được khối bê tông. Súng nổ và đạn găm xuống vũng bùn kế bên tôi. Tôi lao người dựa vô vách dưới cây cầu để chúng không ngắm được tới tôi.

Tobias áp sát vào vách tường ngay phía sau tôi, gần tới nổi cằm anh cứ sượt qua đầu tôi và tôi có thể cảm thấy ngực anh đang đụng vô vai tôi. Che chắn cho tôi.

Tôi có thể chạy ngược về lại tổng hành dinh Candor, và về phía an toàn nhất thời. Hoặc tôi có thể truy tìm mụ Jeanine khi mụ ta đang ở trong trạng thái có thể nói là sơ hở nhất từ nay tới về sau.

Nó thậm chí không phải là một chọn lựa nữa.

“Đi thôi!” Tôi nói. Tôi phóng vèo lên mấy bậc thang, mấy người kia theo sát gót. Trên nhịp cầu thấp hơn, những Dauntless của chúng tôi đang nhả đạn vào những tên phản phé Dauntless. Ông Jack không sao, đang còng rạp người, một Dauntless khác đang quàng tay qua lưng đỡ ông ta. Tôi tăng tốc. Tôi chạy ngang qua cầu mà không buồn nhìn ra sau lưng. Tôi đã nghe thấy tiếng chân Tobias rồi. Anh là người duy nhất có thể bắt kịp được tôi.

Tòa nhà kính đã trong tầm mắt. Và rồi tôi nghe thấy nhiều tiếng chân hơn, nhiều tiếng súng hơn. Tôi vừa chạy vừa lạng hết từ bên này sang bên khác để những tên phản phé Dauntless khó bắn trúng tôi hơn.

Tôi đã đến gần tòa nhà rồi. Chỉ còn cách mấy mét thôi. Tôi nghiến răng và cố chạy nhanh hơn nữa. Chân tôi đã bắt đầu mất cảm giác; tôi hầu như không còn cảm thấy mặt đất dưới chân nữa. Nhưng trước khi chạm tới được cánh cửa, tôi bỗng thấy một chuyển động trong con hẻm phía bên phải. Tôi đổi hướng và bám theo nó.

Ba hình thù đang chạy dọc con hẻm. Một tóc vàng.

Một cao lớn. Và một là Peter.

Tôi vấp chân, suýt té nhào.

“Peter!” tôi hét lên. Nó giơ súng lên, và phía sau tôi, Tobias cũng giơ súng của anh lên, và chúng tôi chỉ đứng cách nhau có vài mét, im như tượng. Phía sau nó, người phụ nữ tóc vàng — mụ Jeanine, có lẽ thế — và tên Dauntless cao lớn đã rẽ qua bên góc. Mặc dù trong tay tôi đang không một tấc sắt, và tôi không có một kế hoạch nào, tôi vẫn muốn đuổi theo bọn chúng, và đáng lẽ tôi đã làm rồi nếu Tobias không đặt tay lên vai tôi và giữ tôi lại.

“Đồ phản bội,” tôi hét vô mặt Peter. “Tao biết mà. Tao biết mà.”

Một tiếng thét xé toạc không khí. Nó chất chứa đau đớn và là tiếng của phụ nữ.

“Có vẻ như bạn của mày cần mày đó,” Peter khẽ nhếch mép cười — hoặc chỉ là nhe răng thôi, tôi không biết. Nó vẫn cầm chắc khẩu súng. “Mày được quyền chọn lựa.

Mày để bọn tao đi, hoặc cứ cố đuổi theo rồi bỏ mạng.”

Suýt nữa là tôi đã hét lên. Chúng tôi đều biết tôi sẽ làm gì.

“Tao mong cho mày chết đi,” tôi nói.

Tôi lùi lại và va phải Tobias, anh cũng đang lùi lại với tôi, cho đến khi chúng tôi ra khỏi con hẻm, rồi quay người lại và chạy thục mạng.