← Quay lại trang sách

Chương 22

CHỊ SHAUNA NẰM trên mặt đất, úp mặt, máu thấm đỏ áo. Lynn quỳ bên cạnh chị. Nhìn trân trối. Bất động.

“Là lỗi của em,” Lynn lắp bắp. “Em không nên bắn hắn. Em không nên...”

Tôi nhìn vết máu. Một viên đạn đã găm vô lưng chị ấy. Tôi không biết chị còn thở hay không. Tobias đặt hai ngón tay lên một bên cổ của chị và gật đầu.

“Chúng ta phải đi khỏi đây,” anh nói. “Lynn, nhìn tôi này. Tôi sẽ vác cô ấy đi, và cô ấy sẽ đau lắm nhưng đó là lựa chọn duy nhất của chúng ta.”

Lynn gật đầu. Tobias khom người xuống chị Shauna và đặt bàn tay dưới cánh tay chị ấy. Anh nhấc chị dậy, và chị rên lên. Tôi vội đến giúp anh đỡ thân hình mềm oặt của chị Shauna lên vai anh. Cổ họng tôi thắt lại, phải ho ra mấy tiếng để tống bớt áp lực đi.

Tobias “hự” lên một tiếng gắng sức rồi đứng lên, và chúng tôi cùng nhau hướng về Trung Tâm Ác Ôn —

Lynn đi trước, súng lăm lăm trong tay, tôi đi sau cùng.

Tôi đi giật lùi để cảnh giác phía sau, nhưng tôi không thấy ai. Tôi nghĩ bọn Dauntless phản phé đã rút quân rồi. Nhưng tôi cần phải biết chắc.

“Ê!” ai đó gọi. Là Uriah, đang đi về phía chúng tôi.

“Zeke phải giúp bọn họ đưa Jack... ôi không.” Nó dừng phắt lạ. “Ôi không. Chị Shauna hả?”

“Giờ không phải lúc,” Tobias đanh giọng. “Chạy về Trung Tâm Ác Ôn và kiếm một bác sĩ đi.”

Nhưng Uriah chỉ đứng đó nhìn trân trối.

“Uriah! Đi đi, ngay lập tức!” Tiếng la vang lên, không có thứ gì trên đường làm dịu nó lại. Uriah cuối cùng cũng quay đi và phóng về hướng Trung Tâm Ác Ôn.

Chỉ còn nửa dặm nữa là về tới nơi, nhưng với tiếng lầm bầm của Tobias, tiếng thở hổn hển của Lynn và cái sự thật là chị Shauna đang mất máu tới chết, đoạn đường dường như dài vô tận. Tôi nhìn những cơ bắp trên lưng Tobias nở ra và thu lại theo mỗi nhịp thở nặng nhọc, và tôi không còn nghe tiếng bước chân của chúng tôi nữa. Tôi chỉ còn nghe tim mình đập mà thôi.

Khi cuối cùng chúng tôi cũng về tới chỗ những cánh cửa, tôi có cảm giác như sắp ói tới nơi, hay xỉu đi, hay hét lên hết cỡ.

Uriah, một người đàn ông Erudite với một vài cọng tóc vắt ngang qua cái đầu hói sọi, và chị Cara gặp chúng tôi ngay ngưỡng lối ra vào. Họ trải một tấm nệm cho chị Shauna nằm lên. Tobias hạ chị ấy xuống, và người bác sĩ lập tức bắt tay vào việc, cắt lưng áo chị Shauna ra. Tôi quay đi. Tôi không muốn nhìn thấy vết đạn bắn.

Tobias đứng phía trước tôi, mặt anh đỏ ửng vì cố sức.

Tôi muốn anh lại ôm lấy tôi trong tay, như hồi sau khi vụ tấn công gần nhất xảy ra, nhưng anh không làm vậy, và tôi biết tốt hơn là không khơi cái chủ đề đó lên.

“Anh sẽ không giả đò mình biết chuyện quái gì đang diễn ra trong đầu em,” anh nói. “Nhưng nếu em lại điên khùng mà đi liều cái mạng mình nữa...”

“Em không phải điên khùng mà đi liều cái mạng mình. Em đang cố hy sinh, như ba mẹ em, như...”

“Em không phải là ba mẹ em. Em chỉ là một cô gái mười sáu tuổi...”

Tôi nghiến răng. “Sao anh dám...”

“... ai không hiểu rằng giá trị của sự hy sinh nằm ở tính cần thiết của nó, chớ không phải là cứ liều thí cái mạng mình đi! Và nếu em còn làm điều đó một lần nữa, anh và em coi như chấm dứt.”

Tôi đã không mong đợi nghe anh nói điều này.

“Anh đang ra tối hậu thư cho em đó ư?” tôi cố giữ giọng nhỏ để những người khác không nghe thấy.

Anh lắc đầu. “Không, anh đang nói với em một sự thật.” Môi anh mím lại thành một đường thẳng. “Nếu em lại lao đầu vô nguy hiểm không vì lý do gì cả một lần nữa, lúc đó em sẽ chẳng là gì khác ngoài một tên Dauntless nghiện adrenaline đang tìm kiếm một cú ăn thành công, và anh sẽ không giúp em làm điều đó.”

Anh thốt ra những lời đó đầy cay đắng. “Anh yêu Tris pergent, người ra quyết định không phụ thuộc vào lòng trung thành với môn phái, người không phải là một hình mẫu chuẩn mực nào đó của một môn phái thông thường. Nhưng không phải là Tris, người đang cố hết sức để hủy hoại bản thân... Anh không thể yêu con người đó.”

Tôi muốn hét lên. Nhưng không phải vì giận dữ mà là vì tôi sợ rằng anh nói đúng. Tay tôi run lên và tôi phải níu lấy ve áo để giữ yên nó.

Anh chạm trán anh vào trán tôi và nhắm mắt lại. “Anh tin rằng em vẫn còn trong đó,” anh thì thầm trên môi tôi.

“Hãy trở lại đi.”

Anh nhẹ nhàng hôn tôi, và tôi sửng sốt tới mức quên cả ngăn anh lại.

Anh quay lại bên cạnh chị Shauna, và tôi đứng lại ngay trên một trong hai cái cán cân Candor trong sảnh, hoang mang.

“Lâu rồi mới gặp.”

Tôi ngồi phịch xuống cái giường đối diện cô Tori. Cô ngồi dậy, chân gác lên một chồng gối.

“Vâng, lâu quá rồi,” tôi nói. “Cô thấy sao rồi?”

“Giống như bị bắn thôi.” Một nụ cười thoảng qua môi cô. “Nghe nói em đã quá quen với cảm giác này rồi mà.”

“Đúng thế. Tuyệt cú mèo luôn, đúng không?” Tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là viên đạn trong lưng chị Shauna. Ít ra cô Tori và tôi còn hồi phục được sau vết thương.

“Em có phát hiện ra điều gì thú vị trong cuộc gặp của Jack không?” CôTori hỏi.

“Cũng có vài thứ. Cô có biết làm sao chúng ta có thể tổ chức một cuộc họp Dauntless không?”

“Tôi có thể làm được điều đó. Một lợi ích của một nghệ sĩ xăm mình ở Dauntless là... em quen biết khá là nhiều người.”

“Đúng ha,” tôi nói. “Cô còn có thanh thế của một cựu gián điệp nữa.”

Miệng cô trề ra. “Tí nữa thì quên.”

“Cô có phát hiện ra điều gì thú vị không? Ý em là lúc còn là gián điệp ấy.”

“Nhiệm vụ của tôi chủ yếu tập trung vào Jeanine Matthews.” Cô ấy nhìn xuống hai bàn tay. “Hàng ngày mụ ta làm gì. Và quan trọng hơn, mụ ta làm nó ở đâu.”

“Không phải ở trong văn phòng của mụ ta sao?”

Cô Tori không trả lời ngay.

“Tôi đoán là có thể tin em, pergent ạ.” Cô nhìn tôi bằng khóe mắt. “Mụ ta có một phòng thí nghiệm riêng trên tầng thượng. Được bảo vệ bằng những biện pháp an ninh kinh khủng. Tôi bị bọn chúng phát hiện ra khi đang cố tìm cách lên trên đó.”

“Cô đang cố lên trên đó,” tôi lặp lại. Mắt cô Tori chuyển hướng khác, không nhìn tôi nữa. “Không phải để do thám, em cho là vậy.”

“Tôi nghĩ sẽ... thiết thực hơn nhiều nếu mụ Jeanine Matthews không còn tồn tại trên cõi đời này thêm một giây nào nữa.”

Tôi nhận thấy một sự khao khát trong cách biểu đạt của cô, giống như cái lần cô kể với tôi về anh trai mình trong căn phòng hậu của tiệm xăm. Trước khi cuộc tấn công mô phỏng xảy ra, tôi có thể gọi nó là khát khao công lý, hay thậm chí là trả thù, nhưng giờ tôi có thể định hình được nó chính là sự khát máu. Và mặc dù nó làm tôi thấy sợ, nhưng tôi hiểu được.

Điều đó còn làm tôi thấy sợ hãi hơn.

Cô Tori nói, “Tôi sẽ mở cuộc họp đó.”

Những Dauntless tập trung lại khoảng trống giữa những hàng giường và những cánh cửa, tất cả đều được lèn bằng mấy tấm ra giường vặn chặt, thứ ổ khóa tốt nhất mà những Dauntless có thể kiếm được. Tôi không nghi ngờ gì việc ông Jack Kang sẽ nghe theo những yêu cầu của mụ Jeanine. Ở đây chúng tôi không còn an toàn nữa.

“Những điều kiện đó là gì?” cô Tori hỏi. Cô đang ngồi trên một cái ghế đặt giữa mấy cái giường, cái chân bị thương gác lên trước. Cô đang hỏi Tobias, nhưng anh hình như không chú ý. Anh chỉ dựa vào một trong mấy cái giường, khoanh tay lại và nhìn chăm chăm xuống sàn nhà.

Tôi hắng giọng. “Có ba điều. Trả Eric lại cho phái Erudite. Báo cáo tên tuổi của tất cả những ai không bị bắn mũi tiêm vô người lần trước. Và giao nạp những pergent đến tổng hành dinh Erudite.”

Tôi nhìn Marlene. Con nhỏ buồn rầu mỉm cười với tôi. Nó hẳn đang lo lắng cho chị Shauna, chị ấy vẫn đang ở chỗ ông bác sĩ Dauntless. Lynn, Hector, ba mẹ họ, và anh Zeke cũng đang ở đó với chị ấy.

“Nếu Jack Kang đang thỏa thuận với bọn Erudite thì chúng ta không thể ở lại đây được nữa,” cô Tori nói. “Vậy chúng ta có thể đi đâu được?”

Tôi nghĩ tới vũng máu trên áo chị Shauna, và nhớ về những khu vườn của Amity, âm thanh gió lùa qua khe lá, cảm giác vỏ cây cạ vào bàn tay. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ ao ước nơi đó đến vậy. Tôi còn không nghĩ nó còn đọng lại trong người tôi nữa kìa.

Tôi khẽ nhắm mắt lại, và khi mở mắt ra, tôi quay lại với thực tại, và Amity chỉ là một giấc mơ.

“Về nhà,” Tobias lên tiếng, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Mọi người đều dỏng tai lên nghe. “Chúng ta nên lấy lại những gì thuộc về mình. Chúng ta có thể phá hủy những máy quay an ninh ở tổng hành dinh Dauntless để bọn Erudite không thấy được chúng ta. Chúng ta nên về nhà.”

Ai đó la lên tán thành, và ai đó nữa hùa theo. Đó là cách mọi thứ ở Dauntless được quyết định: với những cái gật đầu và tiếng la hét. Trong những lúc như thế này, chúng tôi không còn là những cá nhân riêng biệt nữa. Tất cả chúng tôi đều là một phần của một bộ óc duy nhất.

“Nhưng trước khi làm điều đó,” Bud nói, anh ta là người đã cùng làm việc với cô Tori trong tiệm xăm và giờ đang đứng và đặt một tay lên lưng ghế cô Tori, “chúng ta cần phải quyết định sẽ làm gì với Eric. Để hắn ở lại đây với những Erudite hay xử tử hắn.”

“Eric là một Dauntless,” chị Lauren nói, xoay xoay cái khuyên trên môi. “Điều đó có nghĩa là chúng ta là người quyết định sẽ làm gì với hắn. Không phải phái Candor.”

Lần này một tiếng la tán thành tự nguyện thoát ra khỏi người tôi, hòa cùng với những người khác.

“Theo luật của Dauntless, chỉ có những thủ lĩnh Dauntless mới được phép thi hành án tử. Toàn bộ năm cựu thủ lĩnh của chúng ta đều là những kẻ phản phé Dauntless,” cô Tori nói. “Vậy nên tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta chọn ra những thủ lĩnh mới. Luật chỉ rõ rằng chúng ta cần có nhiều hơn một, và phải là số lẻ. Nếu các vị có đề xuất gì thì nên nói ra bây giờ, và chúng ta sẽ bỏ phiếu nếu cần thiết.”

“Cô!” Ai đó la.

“Được rồi,” cô Tori nói. “Ai nữa?”

Marlene bắt loa tay lên miệng và hét, “Tris!”

Tim tôi muốn rớt ra. Nhưng trong sự ngạc nhiên tột độ của tôi, không ai xì xầm bất đồng hay cười cợt gì.

Thay vào đó, vài người lại gật đầu, như khi tên cô Tori được xướng lên. Tôi nhìn lướt qua đám đông và thấy Christina. Con nhỏ đang đứng khoanh tay, và không phản ứng gì với đề cử vừa rồi.

Tôi tự hỏi tôi trông như thế nào với bọn họ. Họ chắc phải nhìn thấy một con người mà tôi không thấy. Một con người có tài và mạnh mẽ. Một con người không thể nào là tôi; một con người tôi có thể trở thành.

Cô Tori gật đầu ra dấu ghi nhận ý kiến của Marlene và nhìn một lượt qua đám đông chờ một đề cử khác.

“Harrison,” ai đó nói. Tôi không biết ông Harission là ai cho đến khi ai đó vỗ lên vai một người đàn ông trung niên có mái tóc vàng cột đuôi ngựa, và ông ta nhe răng cười. Tôi nhận ra ông ta — ông chính là người đã gọi tôi là “cô bé” khi anh Zeke và cô Tori trở về từ tổng hành dinh Erudite.

Đám đông Dauntless im lặng một lúc.

“Tôi đề cử Số Bốn,” cô Tori nói.

Trừ vài tiếng rì rầm ở cuối phòng, không ai phản đối.

Không ai gọi anh là đồ hèn nữa, nhất là sau khi anh đã tẩn ba anh một trận ra trò trong căn tin. Tôi tự hỏi không biết họ sẽ phản ứng thế nào nếu biết anh tính toán hết chuyện đó rồi.

Giờ đây anh có thể đạt được chính xác điều anh dự định. Trừ khi tôi cản đường anh.

“Chúng ta chỉ cần ba thủ lĩnh,” cô Tori nói. “Chúng ta sẽ phải bỏ phiếu.”

Họ sẽ chẳng đời nào để mắt tới tôi nếu tôi không chặn đứng trình mô phỏng tấn công. Và có lẽ họ sẽ chẳng đời nào để mắt tới tôi nếu tôi không tặng Eric một dao cạnh những cái thang máy ấy, hay liều mình dưới cây cầu đó. Càng liều lĩnh bao nhiêu, tôi lại càng nổi tiếng với những Dauntless hơn bấy nhiêu.

Tobias nhìn tôi. Tôi không được nổi tiếng với những Dauntless, vì Tobias nói đúng — tôi không phải là một Dauntless. Tôi là pergent. Tôi là bất cứ ai tôi lựa chọn.

Và tôi không thể lựa chọn trở thành thế này. Tôi phải tránh xa bọn họ.

“Không,” tôi lên tiếng. Tôi hắng giọng và nói lớn hơn.

“Không, các vị không cần phải bỏ phiếu. Tôi từ chối tranh cử.”

Cô Tori nhướn mày nhìn tôi. “Em chắc chứ, Tris?”

“Vâng,” tôi nói. “Em không muốn. Em chắc chắn.”

Và rồi, không tranh cãi, không lễ nghi rườm rà, Tobias được chọn làm thủ lĩnh phái Dauntless. Và tôi thì không.