← Quay lại trang sách

Chương 23

CHƯA ĐẦY MƯỜI GIÂY sau khi chúng tôi chọn được thủ lĩnh mới, có tiếng gì đó kêu rít lên — một nhịp dài, hai nhịp ngắn. Tôi hướng về phía phát ra âm thanh, tai phải hướng về phía bức tường và thấy một cái loa treo lủng lẳng trên trần. Một cái khác treo phía bên kia phòng.

Rồi giọng ông Jack Kang vang lên khắp nơi.

“Các cư dân đang có mặt tại tổng hành dinh Candor hãy chú ý. Vài tiếng trước tôi đã có một cuộc gặp với một đại diện của Jeanine Matthews. Ông ta nhắc tôi rằng phái Candor đang yếu thế, phụ thuộc rất nhiều vào phái Erudite để sinh tồn, và rằng nếu tôi muốn phái của mình được tự do, tôi phải đáp ứng một số điều kiện.”

Tôi trợn mắt nhìn cái loa, sửng sốt. Tôi không nên ngạc nhiên là thủ lĩnh của phái Candor lại thẳng ruột ngựa như thế mới đúng, nhưng tôi cũng không hề ngờ tới một thông báo công cộng như thế này.

“Chiếu theo những điều kiện này, tôi yêu cầu tất cả mọi người tập trung về Hợp Điểm để báo cáo về tình trạng tiêm nhiễm của mình,” ông ta nói. “Phái Erudite cũng lệnh giao nộp tất cả pergent về cho Erudite. Tôi không biết mục đích để làm gì.”

Giọng ông ta nghe thờ ơ. Bại trận. Chà, ông ta quả thật đã bại, tôi nghĩ. Bởi vì ông ta quá yếu đuối nên không đấu tranh lại được.

Có một điều phái Dauntless biết mà phái Candor không biết, đó là tiếp tục đấu tranh ngay cả khi đấu tranh dường như vô ích.

Thỉnh thoảng tôi cảm thấy như mình đang thu thập những bài học mà mỗi phái dạy cho tôi, và cất giữ chúng trong đầu làm sách hướng dẫn cho tôi hành động trong thế giới này. Luôn luôn có điều gì đó để học, luôn luôn có thứ gì đó quan trọng cần phải hiểu.

Thông báo của ông Jack Kang kết thúc với ba tiếng rít như lúc bắt đầu. Những Dauntless lật đật chạy qua chạy lại trong phòng, ném đồ đạc vô giỏ. Vài anh Dauntless cắt tấm ra trải giường đang chèn cửa, la hét gì đó về Eric.

Cùi chỏ của ai đó đẩy tôi vô tường, và tôi chỉ đứng đó mà nhìn trời đất hỗn loạn.

Mặt khác, có một điều phái Candor biết mà phái Dauntless không biết, đó là cách không bị kích động.

Những Dauntless đứng thành một nửa vòng tròn quanh cái ghế thẩm vấn, nơi Eric đang ngồi. Nhìn hắn như người chết rồi. Hắn ngồi lọt thỏm trên ghế, mồ hôi nhễ nhại sáng bóng trên cái trán tái nhợt. Hắn chằm chằm nhìn Tobias với cái đầu hơi cúi xuống, thế là lông mi lẫn với lông mày. Tôi cố nhìn hắn, nhưng nụ cười của hắn — cái cách những cái lỗ xỏ khuyên nở rộng khi môi hắn giãn ra — thật kinh khủng quá mức chịu đựng.

“Ngươi có muốn ta liệt kê ra những tội trạng của ngươi không?” Cô Tori lên tiếng. “Hay ngươi muốn tự mình kể ra?”

Nước mưa bắn lên một bên tòa nhà và chảy dọc xuống những bức tường. Chúng tôi đang đứng trong phòng thẩm vấn, lầu trên cùng của Trung Tâm Ác Ôn. Cơn bão chiều nghe ồn hơn nhiều ở đây. Mỗi tiếng sấm và tia sét đều khiến tóc gáy tôi dựng đứng, như thể có một luồng điện đang nhảy múa trên da tôi vậy.

Tôi thích ngửi mùi vỉa hè ướt nước mưa. Ở đây ngột ngạt quá, nhưng khi đã xong xuôi, toàn bộ những Dauntless sẽ chạy ầm ầm xuống cầu thang và để lại Trung Tâm Ác Ôn sau lưng, và những vỉa hè ướt nước mưa sẽ là những thứ duy nhất tôi ngửi thấy.

Chúng tôi đều vác túi theo. Túi của tôi là một cái bao tải làm bằng khăn trải giường và mấy sợi thừng. Trong đó đựng quần áo và một đôi giày. Tôi đang mặc cái áo khoác lột được của tên phản phé Dauntless — tôi muốn Eric thấy nó nếu hắn có nhìn tôi.

Eric lướt mắt qua đám đông một lúc, và mắt hắn dừng lại trên mặt tôi. Hắn đan các ngón tay lại với nhau —

một cách thận trọng — và đặt trong lòng. “Tôi muốn ‘con đó’ kể ra. Vì nó là kẻ duy nhất đã đâm tôi nên rõ là nó quen với chúng lắm.”

Tôi không biết hắn đang chơi trò gì, hay làm tôi bối rối để làm cái quái gì, nhất là bây giờ, ngay trước khi hắn bị hành hình. Hắn có vẻ ngạo mạn, nhưng tôi để ý thấy ngón tay hắn đang run lẩy bẩy. Ngay cả Eric cũng phải sợ lưỡi hái tử thần.

“Đừng có lôi cô ấy vô chuyện này,” Tobias nói.

“Vì sao? Vì mày đang chơi con nhỏ hả?” Eric mỉa mai.

“Ô chờ đã, tao quên mất. Cứng Đơ không làm chuyện kiểu vậy. Bọn chúng chỉ lo cột dây giày và cắt tóc cho nhau thôi.”

Nét mặt Tobias không hề thay đổi. Tôi nghĩ là tôi đã hiểu: Eric không thật sự bận tâm tới tôi. Nhưng hắn biết chính xác phải đánh Tobias ở đâu, và mạnh như thế nào.

Và một trong những điểm đánh vào Tobias mạnh nhất là đánh vào tôi.

Đây chính là điều tôi muốn tránh nhất: những thành bại của tôi trở thành những thành bại của anh. Đó là lý do tôi không thể để anh đứng ra bảo vệ cho tôi lúc này.

“Tôi muốn nó liệt kê chúng ra,” Eric lặp lại.

Tôi nói, giọng đều đều hết mức:

“Ngươi là đồng mưu với phái Erudite. Ngươi chịu trách nhiệm cho cái chết của hàng trăm Abnegation.”

Càng nói, tôi càng không giữ giọng mình bình tĩnh được nữa. Tôi bắt đầu phun chữ ra như phun nọc độc. “Ngươi đã phản bội phái Dauntless. Ngươi nã đạn vào đầu một đứa con nít. Ngươi là một món đồ chơi lố bịch của mụ Jeanine Matthews.”

Nụ cười của hắn tắt ngúm.

“Tao có đáng phải chết không?” hắn hỏi.

Tobias há miệng định xen vô. Nhưng tôi đã trả lời trước khi anh kịp nói.

“Có.”

“Được thôi.” Đôi mắt đen của hắn trống rỗng, tựa như hai cái hố, tựa như bầu trời đen kịt không sao. “Nhưng mày có quyền quyết định chuyện đó không hả, Beatrice Prior? Như mày đã quyết định số phận của thằng nhãi đó — tên nó là gì nhỉ? Will?”

Tôi không trả lời. Tôi nghe tiếng ba hỏi tôi, “Điều gì khiến con nghĩ mình có quyền bắn người khác?” khi chúng tôi đang tìm đường lên phòng điều khiển trong tổng hành dinh phái Dauntless. Ba đã nói với tôi luôn có một cách đúng đắn để giải quyết vấn đề, và tôi cần phải tìm ra coi cách đó là gì. Tôi thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, như có một cục sáp mắc trong đó vậy, dày tới nỗi tôi không nuốt nước bọt được, không thở được.

“Ngươi đã phạm phải tất cả các tội trạng đủ để khép cho một án tử, theo luật của phái Dauntless,” Tobias nói. “Bọn ta có quyền hành hình ngươi, theo luật lệ Dauntless.”

Anh cúi xuống cạnh ba khẩu súng đặt trên sàn, gần chân Eric. Từng cái một, anh tháo tung ổ đạn. Những viên đạn kêu leng keng khi rớt xuống sàn, rồi lăn tròn, dừng lại kế bên giày của Tobias. Anh nhặt khẩu súng ở chính giữa lên và lắp một viên đạn vào trong khe đầu tiên.

Rồi anh dịch chuyển ba khẩu súng trên sàn, vòng qua vòng lại, tới khi mắt tôi không còn bắt kịp khẩu ở giữa lúc nãy nữa. Tôi mất dấu khẩu súng có đạn. Anh nhặt mấy khẩu súng lên và đưa một khẩu cho cô Tori, một khẩu cho ông Harrison.

Tôi cố nhớ tới vụ tấn công bằng trình mô phỏng, và những điều nó đã gây ra cho phái Abnegation. Tất cả những người vô tội mặc đồ xám nằm chết trên đường.

Những Abnegation sót lại còn không đủ để thu dọn những cái xác nữa, nên phần lớn bọn họ vẫn còn ở đó.

Và điều đó có thể đã không xảy ra nếu không có Eric.

Tôi nghĩ tới thằng bé Candor, bị Eric nã súng vô đầu mà không chút mảy may do dự, thân thể đã đơ ra như thế nào khi nó gục xuống đất bên cạnh tôi.

Có lẽ chúng tôi không phải là người quyết định Eric sống hay chết. Có lẽ hắn ta chính là người đã định đoạt điều đó, khi hắn gây nên tất cả những chuyện kinh khủng đó.

Nhưng vẫn thật khó thở.

Tôi nhìn hắn không ác ý, không ghét bỏ, không sợ hãi.

Những cái khuyên lấp lánh trên mặt hắn, và một lọn tóc bẩn xòa xuống mắt hắn.

“Khoan đã,” hắn nói. “Tôi có một đề nghị.”

“Bọn ta không nghe theo đề nghị của lũ tội phạm,” cô Tori nói. Cô đang đứng bằng một chân, và đã đứng vậy suốt những phút vừa rồi. Cô ấy có vẻ mệt mỏi — chắc chỉ muốn làm chuyện này cho xong để còn được ngồi xuống. Với cô Tori, hành hình này chỉ là một sự phiền phức mà thôi.

“Tôi là một thủ lĩnh Dauntless,” hắn nói. “Và tất cả những gì tôi muốn là Số Bốn sẽ là người bắn viên đạn đó.”

“Tại sao? ” Tobias hỏi.

“Để mày có thể sống mãi với cảm giác tội lỗi,” Eric trả lời. “Biết rằng mày đã cướp ngôi tao và bắn vô đầu tao.”

Tôi nghĩ là mình hiểu. Hắn muốn nhìn thấy người ta tan nát — lúc nào cũng muốn vậy, từ khi hắn lắp mấy cái máy quay trong phòng hành hình tôi khi tôi suýt chút nữa là chết đuối, và có thể là từ trước đó rất lâu nữa. Và hắn tin rằng nếu Tobias phải giết hắn, hắn sẽ thấy được điều đó trước khi nhắm mắt.

Bệnh hoạn.

“Sẽ chẳng có cảm giác tội lỗi nào cả,” Tobias nói.

“Vậy thì chẳng có vấn đề gì khiến mày không làm được cả.” Eric lại cười.

Tobias nhặt một viên đạn lên.

“Hãy nói cho tao biết,” Eric lặng lẽ nói, “vì tao đã luôn thắc mắc. Có phải ông ba mày là người luôn xuất hiện trong tất cả những bối cảnh kinh hoàng của mày không?”

Tobias lắp đạn vào trong ổ đạn trống mà không buồn nhìn lên.

“Không thích câu hỏi đó à?” Eric nói. “Sao chứ, sợ những Dauntless sẽ thay đổi suy nghĩ về mày sao? Nhận ra rằng dù mày chỉ có bốn nỗi sợ đi nữa thì mày vẫn chỉ là một thằng hèn ư?”

Hắn ngồi thẳng người lên và đặt hai tay lên tay vịn.

Tobias giương súng lên.

“Eric,” anh nói, “hãy can đảm lên.”

Anh siết cò.

Tôi nhắm nghiền mắt lại.