Chương 24
MÀU MÁU LÀ một màu sắc lạ lùng. Nó luôn đậm hơn nhiều so với ta mong đợi.
Tôi nhìn xuống tay Marlene đang nắm chặt cánh tay tôi. Móng tay con nhỏ ngắn cũn và lởm chởm — con nhỏ đã tự cắn nát móng tay nó. Nó đẩy tôi lên trước, và chắc là tôi phải đang đi, vì tôi có thể cảm thấy mình đang di chuyển, nhưng trong tâm trí tôi vẫn đang đứng trước mặt Eric và hắn vẫn còn sống.
Hắn đã chết như Wil. Đổ sụp xuống như Wil.
Tôi tưởng cái cảm giác sưng phù trong họng tôi sẽ biến mất một khi hắn đã chết, nhưng không phải thế.
Tôi phải hít những hơi thật sâu, thật nặng nhọc để hớp đủ không khí. May là đám đông xung quanh tôi ồn ào quá thành ra không ai nghe thấy tôi. Chúng tôi hướng về phía cửa ra. Đi đầu là ông Harrison, cõng cô Tori trên vai như một đứa con nít. Cô ta cười lớn, tay vòng qua ôm cổ ông.
Tobias đặt tay lên lưng tôi. Tôi biết vì tôi thấy anh từ đằng sau bước đến và làm điều đó, chứ không phải vì tôi cảm thấy điều đó. Tôi không cảm thấy bất kỳ điều gì hết.
Ai đó từ bên ngoài mở những cánh cửa ra. Chúng tôi dừng phắt lại, suýt nữa đâm sầm vào ông Jack Kang và nhóm Candor theo sau ông ta.
“Các vị đã làm gì vậy?” ông ta hỏi. “Tôi mới vừa được báo cáo là Eric đã biến khỏi phòng giam.”
“Xét xử hắn ta là việc nằm trong phạm vi quyền hạn của chúng tôi,” cô Tori nói. “Chúng tôi đã mở một phiên tòa xét xử và hành hình hắn rồi. Ông phải cảm ơn chúng tôi mới phải đấy.”
“Tại sao...” Mặt ông Jack đỏ lên. Máu đỏ hơn màu mặt đỏ, mặc dù cái này bao gồm cái kia. “Tại sao tôi lại phải cảm ơn các vị?”
“Vì ông cũng muốn hắn bị hành hình, đúng không?
Vì hắn ta đã sát hại một trong những đứa con của ông?”
Cô Tori nghiêng đầu, mắt mở to, ngay thẳng. “Chà, chúng tôi đã giúp ông lo chuyện đó rồi. Và bây giờ, nếu ông không phiền, chúng tôi sẽ ra đi.”
“Cái... Ra đi ư?” Ông Jack lắp bắp.
Nếu chúng tôi bỏ đi, ông ta sẽ không thể đáp ứng hai trong số ba yêu cầu của Max. Ý nghĩ đó khiến ông ta kinh hoàng, và nó in lên mặt ông ấy.
“Tôi không thể để các người làm vậy được,” ông ta nói.
“Ông không có quyền cho hay không cho chúng tôi làm bất cứ thứ gì hết,” Tobias nói. “Nếu ông không tránh qua một bên, chúng tôi buộc phải bước qua xác ông chứ không phải đi ngang qua ông.”
“Không phải các người đến đây để tìm đồng minh hay sao?” Ông Jack sưng sỉa. “Nếu các người làm vậy, chúng tôi sẽ về phái Erudite, tôi hứa đấy, và các người sẽ không đời nào tìm ra một đồng minh nào khác ở đây, các người...”
“Chúng tôi không cần các người làm đồng minh,” cô Tori đáp. “Chúng tôi là Dauntless.”
Mọi người hú lên, và bằng cách nào đó tiếng hú hét của họ xé toạc lớp sương mù hoang mang đang phủ lấy tôi. Nguyên đám đông lập tức sấn tới trước.
Những Candor trong hành lang kêu ăng ẳng lên và dạt ra hai bên khi chúng tôi tràn ra đường đi như ống nước bị bể, nước Dauntless tràn vào mọi ngóc ngách xó xỉnh.
Nắm tay của Marlene trên tay tôi buông ra. Tôi chạy xuống cầu thang, đuổi theo chân của những Dauntless đằng trước, lờ đi những cái cùi chỏ thụi vô người và những tiếng la hét xung quanh. Tôi có cảm giác mình lại là một kẻ khai tâm, ào xuống cầu thang của tòa Trung Tâm ngay sau buổi Lễ Chọn. Chân tôi mỏi nhừ, nhưng không hề gì.
Chúng tôi xuống tới sảnh. Một nhóm Candor và Erudite đang đợi ở đó, bao gồm cả người phụ nữ pergent tóc vàng bị nắm tóc kéo lê tới thang máy lúc trước, cô bé tôi giúp trốn thoát, và chị Cara. Họ nhìn dòng Dauntless ào qua với cái nhìn bất lực.
Chị Cara thấy tôi và nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại. “Mấy người đi đâu vậy?”
“Tổng hành dinh Dauntless.” Tôi cố giật tay lại, nhưng chị ấy không buông ra. Tôi không dám nhìn mặt chị ấy.
Tôi không thể nhìn chị ấy bây giờ.
“Hãy đến Amity đi,” tôi nói. “Họ đã hứa sẽ đem lại an toàn cho ai mong muốn. Ở đây chị sẽ không được an toàn đâu.”
Chị buông tôi ra, gần như là đẩy tôi ra xa.
Bên ngoài, mặt đất trơn như lươn dưới giày tôi, và bao quần áo cứ nảy lên nảy xuống trên lưng khi tôi giảm tốc độ lại chỉ còn chạy chầm chậm. Mưa tí tách rơi trên đầu và lưng tôi. Tôi lội trong những vũng nước, làm hai ống quần ướt lướt thướt.
Tôi ngửi thấy mùi vỉa hè ướt nước, và giả đò rằng đó là tất cả những gì đang tồn tại.
Tôi đang đứng trên cái rào chắn nhìn xuống vực. Nước bắn lên tường bên dưới, nhưng không đủ cao để văng trúng giày tôi.
Cách đó gần một trăm thước, Bud đang chuyền đi mấy khẩu súng sơn. Người khác chuyền đạn sơn. Chỉ chốc lát nữa thôi, mỗi một ngóc ngách tại khu tổng hành dinh Dauntless sẽ được tắm trong những vệt sơn màu sắc, che sạch mấy con mắt của các máy quay giám sát.
“Ê, Tris,” anh Zeke gọi, nhập bọn với tôi. Mắt anh đỏ ké và sưng húp, nhưng miệng thì đã cong được lên thành một nụ cười nhẹ.
“Chào. Anh bắt kịp rồi.”
“Ừ. Tụi anh đợi tới khi Shauna ổn định lại chút rồi đem cô ấy về đây.” Anh lấy ngón cái xoa xoa mắt. “Anh không muốn bắt cô ấy di chuyển, nhưng... ở Candor không còn an toàn nữa. Rõ là vậy.”
“Chị ấy sao rồi anh?”
“Không biết nữa. Cô ấy sẽ vượt qua được thôi, nhưng y tá nghĩ là cô ấy sẽ bị bán thân bất toại. Anh thì chẳng phiền gì đâu, nhưng...” Anh nhún vai. “Làm sao cô ấy có thể là một Dauntless được nữa nếu không thể đi lại chứ?”
Tôi nhìn qua bên kia Hố Bẫy, chỗ mấy đứa con nít Dauntless đang rượt đuổi nhau ầm ầm, ném đạn sơn tóe loe lên tường. Một quả vỡ ra và làm bắn màu vàng tung tóe lên sàn.
Tôi nghĩ về những điều Tobias nói với tôi cái đêm chúng tôi ở chung với những kẻ vô môn phái, về những Dauntless lớn tuổi phải rời phái vì họ không còn đủ thể lực để ở đây nữa. Tôi nghĩ tới giai điệu bài hát của Candor, nó gọi chúng tôi là phái tàn nhẫn nhất.
“Chị ấy có thể mà,” tôi nói.
“Tris. Cô ấy còn không đi lại được nữa mà.”
“Chắc chắn sẽ được thôi.” Tôi ngước lên nhìn anh.
“Shauna có thể ngồi xe lăn, và ai đó có thể đẩy chị ấy lên những con đường của Hố Bẫy, với lại mấy tòa nhà ở trên cũng có thang máy mà.” Tôi chỉ lên đầu. “Chị ấy đâu cần phải đi lại được để trượt xuống bằng dây cáp hay bắn súng đâu.”
“Cô ấy sẽ không muốn anh đẩy xe cho đâu.” Giọng anh hơi vỡ ra. “Cô ấy sẽ không muốn anh bế hay cõng gì đâu.”
“Vậy thì Shauna sẽ phải cố mà vượt qua chuyện đó thôi. Anh có định để chị té khỏi Dauntless chỉ vì một lý do hết sức vớ vẩn là không đi lại được không?”
Anh Zeke im lặng một lúc. Anh nhìn tôi, và nheo mắt lại như thể đang cân đo đong đếm gì tôi vậy.
Rồi anh quay lại, cúi xuống và vòng tay qua người tôi.
Đã lâu lắm rồi mới lại có người ôm tôi, thế nên tôi đơ luôn. Rồi tôi cũng giãn người ra, và để cử chỉ đó thổi một hơi ấm vào thân người đang lạnh ngắt vì bộ quần áo ướt của mình.
“Anh đi bắn vài thứ đây,” anh vừa nói vừa lùi lại. “Đi chung không?”
Tôi nhún vai và đuổi theo anh ngang qua tầng Hố Bẫy.
Bud đưa cho mỗi đứa một khẩu súng sơn, và tôi nạp đầy đạn vào khẩu của tôi. Sức nặng, hình dáng và chất liệu của nó khác xa với một khẩu súng lục tới mức tôi chẳng gặp khó khăn nào để cầm nó lên cả.
“Chúng ta gần như đã kiểm soát được Hố Bẫy và dưới hầm rồi,” Bud nói. “Nhưng hai đứa cũng nên hạ Con Rệp đi.”
“Con Rệp?”
Bud chỉ lên cái nhà bằng kính phía trên đầu chúng tôi.
Cảnh tượng khiến người tôi nhói lên như bị đâm kim.
Lần cuối cùng tôi đứng tại vị trí này và nhìn lên trần là lúc tôi đang gánh trên vai nhiệm vụ phá hủy trình mô phỏng. Tôi đã ở cùng với ba tôi.
Anh Zeke đã khởi hành rồi. Tôi buộc mình phải theo anh ấy, một chân trước, rồi tới chân kia. Thật khó để bước đi vì thở thôi cũng thật khó nhưng tôi cũng xoay xở được. Lúc tôi tới được chỗ cầu thang thì áp lực đè trên ngực cũng gần như tiêu tan hết rồi.
Khi chúng tôi đã vào trong Con Rệp, anh Zeke giương súng lên và nhắm vô một cái máy quay gần trần nhà.
Anh nổ súng, và sơn xanh bắn lên khắp cửa sổ, trật khỏi cái ống kính.
“Ui cha... a... a...,” tôi giả bộ nhăn nhó. “Đau thật.”
“Vậy sao? Anh muốn coi cô em mày bắn được một phát hoàn hảo ngay lần đầu tiên đó.”
“Thích thì chiều.” Tôi nhấc súng của mình lên, tựa lên vai trái thay vì vai phải. Khẩu súng nắm trong tay trái không quen lắm, nhưng bên phải tôi chưa chịu được sức nặng như vậy. Qua kính ngắm tôi nhìn thấy cái máy quay, rồi nheo mắt lại để nhắm tới cái ống kính.
Một giọng nói thì thầm trong đầu tôi. Hít vào. Nhắm.
Thở ra. Bắn. Tôi bóp cò và quả đạn sơn bắn ngay vào cái máy quay, xịt sơn xanh lên hết cái ống kính. “Đó.
Thấy chưa. Bằng tay không thuận đó nhé.”
Anh Zeke lầm bầm gì đó nghe không dễ chịu cho lắm.
“Ê!” một giọng nói vui vẻ vang lên. Marlene thò đầu lên từ cái sàn bằng kính. Sơn lem luốc trên trán con nhỏ, khiến lông mày nó tím ngắt. Nở một nụ cười tinh quái, nó nhắm anh Zeke, bắn trúng chân anh, rồi tới tôi. Quả đạn sơn bắn trúng tay tôi, hơi nhức.
Marlene phá ra cười rồi chui xuống dưới lớp kính.
Anh Zeke và tôi nhìn nhau, rồi cùng rượt theo Marlene.
Con nhỏ vừa cười to vừa phóng xuống, lách qua một đám con nít. Tôi bắn nó, và bắn trượt lên tường. Marlene bắn một thằng nhóc đứng gần rào chắn — Hector, em trai Lynn. Thoạt tiên thằng nhỏ sửng sốt, nhưng rồi liền bắn trả, trúng ngay người đứng gần Marlene.
Tiếng bụp bụp vang lên khắp nơi khi mọi người trong Hố Bẫy bắt đầu bắn nhau loạn xạ, già cũng như trẻ, những cái máy quay tạm thời bị quên lãng. Tôi đâm bổ xuống đường, vây xung quanh bởi những tiếng cười và hú hét. Chúng tôi tụm lại để chia đội, rồi quay qua bắn nhau tá lả.
Khi trận chiến kết thúc, quần áo tôi đã được nhuộm toàn màu là màu thay vì màu đen như trước. Tôi quyết định giữ cái áo này để nhắc mình nhớ tại sao ngay từ đầu tôi lại chọn Dauntless: không phải vì họ hoàn hảo mà vì họ thật sự đang sống. Vì họ tự do.