Chương 25
AI ĐÓ ĐÃ LỤC LỌI nhà bếp Dauntless và nổi lửa hâm mấy thứ đồ khô cất ở đó, thế là tối đó chúng tôi có được một bữa tối ấm cúng. Tôi ngồi tại cùng một cái bàn đã từng ngồi với Christina, Al và Wil. Từ giây phút đặt mông xuống ghế, tôi đã thấy cổ họng nghẹn ứ. Sao giờ chúng tôi chỉ còn lại một nửa thế này?
Tôi thấy mình phải chịu trách nhiệm cho việc đó. Sự tha thứ của tôi đã có thể cứu Al, nhưng tôi đã từ chối.
Cái đầu tỉnh táo của tôi đã có thể tha cho Wil, nhưng tôi đã không triệu vời nó được.
Trước khi tôi kịp đắm chìm trong cảm giác tội lỗi, Uriah đã thả cái khay của nó xuống cạnh tôi. Trên đó đầy thịt bò hầm và bánh sô-cô-la. Tôi trợn mắt nhìn mớ bánh.
“Có bánh hả?” tôi hỏi, tự nhìn xuống đĩa của mình, được chất đồ ăn hợp lý hơn nhiều cái đĩa của Uriah.
“Ừ, có người mới lôi ra được. Thấy mấy hộp bột ở đằng sau rồi cứ thế nướng lên,” nó nói. “Cho cậu một ít nè.”
“Một ít à? Vậy là cậu đang định ngốn hết cái núi bánh này một mình đó hả?”
“Ừ,” nó bối rối. “Sao chứ?”
“Thôi bỏ qua đi.”
Christina ngồi bên kia bàn, tránh tôi càng xa càng tốt. Anh Zeke đặt khay xuống kế bên con nhỏ. Nhóm chúng tôi nhanh chóng đón thêm Lynn, Hecto và Marlene. Tôi thoáng thấy một chuyển động dưới gầm bàn, và nhìn thấy tay Marlene nắm lấy tay Uriah trên đầu gối nó. Ngón tay tụi nó đan vào nhau. Hai đứa rõ là đang cố tỏ ra bình thường nhưng cứ lén lút nhìn nhau hoài.
Phía bên trái Marlene, Lynn nhìn cứ như thể mới ăn trúng cái gì chua lắm ấy. Con nhỏ đưa muỗng lên miệng tới tấp.
“Có cháy ở đâu hả?” Uriah hỏi nó. “Cậu mà cứ ăn nhanh vậy là ói ra cho coi.”
Lynn cằn nhằn. “Đằng nào tui cũng ói nếu cứ thấy hai người liếc qua liếc lại nhau suốt buổi như vầy.”
Tai Uriah đỏ lựng lên. “Cậu đang nói gì vậy?”
“Tui đâu có ngu, mà cũng không ai ngu tới mức không thấy hết. Sao hai đứa không ngủ với nhau cho xong luôn cho rồi?”
Uriah dòm sửng sốt chưa từng thấy. Marlene, ngược lại, trừng mắt nhìn Lynn rồi hôn Uriah một cái thật kêu lên miệng, tay con nhỏ ôm vòng qua cổ nó, dưới cả lớp cổ áo. Tất cả những hạt đậu tôi găm trên nĩa chuẩn bị bỏ vô miệng lần lượt rớt hết xuống đất.
Lynn ôm cái khay đùng đùng bỏ đi.
“Vậy là sao?” Anh Zeke thắc mắc.
“Đừng hỏi em,” Hector nói. “Lúc nào bà chị em chẳng nổi khùng với một cái gì đó. Riết rồi em chẳng thèm để ý nữa.”
Mặt Uriah với Marlene vẫn dán vào nhau. Và hai đứa nó vẫn đang cười toe toét.
Tôi bắt mình nhìn xuống đĩa của mình. Thấy hai người mà mình quen biết chẳng liên quan gì nhau lại yêu đương như vậy quả thật hơi là lạ, dù trước đây tôi đã chứng kiến việc tương tự như vậy rồi. Tôi nghe thấy tiếng cót két khi Christina lấy nĩa cào cào vu vơ lên đĩa của nó.
“Số Bốn!” Anh Zeke hét gọi, vẫy vẫy. Nhìn có vẻ đỡ căng thẳng hơn. “Tới đây, còn chỗ nè.”
Tobias đặt tay lên cái vai lành lặn của tôi. Mu bàn tay anh hơi trầy xước, máu nhìn còn tươi. “Xin lỗi, tôi không ở lại được.”
Anh cúi xuống rồi nói, “Anh mượn em chút được không?”
Tôi đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt mọi con mắt đang dồn sự chú ý vào hai chúng tôi — mà thiệt ra chỉ có mình anh Zeke, vì Christina và Hector còn đang bận chúi mũi vô đĩa của tụi nó, còn Uriah và Marlene thì đang thì thầm tâm sự. Tobias và tôi bước ra khỏi căn tin.
“Tụi mình đang đi đâu đây?”
“Tới chỗ con tàu,” anh đáp. “Anh sắp dự một cuộc họp, và anh muốn em cùng đi để giúp anh đọc tình hình ở đó.”
Chúng tôi trèo lên những con đường dọc theo thành Hố Bẫy, hướng về phía những bậc thang dẫn chúng tôi lên Con Rệp.
“Sao anh lại cần em để...”
“Vì em giỏi chuyện đó hơn anh.”
Tôi không trả lời. Chúng tôi leo lên cầu thang và băng qua sàn kính. Trên đường ra ngoài, chúng tôi đi qua căn phòng tối mà tôi từng trải qua bối cảnh kinh hoàng.
Nhìn cái ống tiêm vứt dưới sàn thì chắc hẳn mới có người vô trong đó gần đây.
“Hôm nay anh có vào bối cảnh kinh hoàng không?” tôi hỏi.
“Sao em lại hỏi vậy?” Đôi mắt thẫm màu của anh nhìn tôi dò xét. Anh đẩy cửa mở, và tôi chìm trong bầu không khí mùa hè. Không hề có một cơn gió nào.
“Tay anh trầy xước tùm lum và ai đó thì mới vừa xài căn phòng đó.”
“Đây chính xác là điều anh nhắm tới. Em nhạy cảm hơn hầu hết mọi người.” Anh coi đồng hồ. “Bọn họ nói anh bắt chuyến tàu rời đi lúc 8: 05. Đi nào.”
Tôi thấy chút hy vọng dấy lên. Có thể lần này chúng tôi sẽ không gây nhau nữa. Có thể mọi việc giữa chúng tôi cuối cùng cũng sẽ khá hơn.
Chúng tôi tới bên đường ray. Lần cuối cùng hai đứa làm chuyện này, anh đã muốn chỉ cho tôi thấy khu Erudite vẫn còn sáng đèn, đã muốn nói tôi biết rằng phái Erudite đang âm mưu tấn công phái Abnegation. Tôi có linh cảm rằng chúng tôi đang sắp sửa đi gặp những kẻ vô môn phái.
“Đủ nhạy cảm để biết anh đang đánh trống lảng,”
tôi nói.
Anh thở dài. “Đúng, anh đã vào bối cảnh kinh hoàng.
Anh muốn xem thử liệu nó có thay đổi gì không.”
“Có. Đúng không?”
Anh vén mấy sợi tóc xòa xuống mặt và tránh ánh mắt tôi. Tôi đã không biết tóc anh dày đến vậy — rất khó nhìn khi nó ngắn cũn, tóc Abnegation, nhưng giờ thì nó dài tới hơn năm phân và gần như phủ kín trán anh.
Nó khiến anh trông ít đáng sợ hơn, giống với người chỉ mình tôi đã từng biết hơn.
“Ừ,” anh nói. “Nhưng số lượng thì vẫn vậy.”
Tôi nghe thấy tiếng còi tàu vang lên bên trái, nhưng cái đèn gắn trên toa tàu đầu tiên vẫn chưa mở. Thay vì thế nó lại âm thầm trườn tới như một thứ gì đó rất rùng rợn.
“Toa thứ năm đằng sau!” anh la lớn.
Chúng tôi guồng chân lao về phía trước. Tôi nhìn thấy toa tàu thứ năm và chụp lấy tay vịn bên hông bằng tay trái, kéo người lên mạnh hết sức. Tôi cố quăng hai cẳng vô trong nhưng không được; chúng đang treo hết sức nguy hiểm gần sát mấy cái bánh xe — tôi rít lên, rồi lê đầu gối trên sàn, cố kéo cái thân mình vô trong.
Tobias nhảy lên ngay sau tôi và quỳ bên cạnh tôi. Tôi giữ chặt hai đầu gối và nghiến răng.
“Đây, để anh coi,” anh nói. Anh kéo ống quần tôi lên quá đầu gối. Ngón tay anh để lại những đường lạnh ngắt trên da tôi, mắt không nhìn thấy, và tôi mường tượng tới chuyện nắm áo anh trong nắm tay tôi và kéo anh lại để hôn; tôi nghĩ tới chuyện áp sát vào người anh, nhưng tôi không thể, vì tất cả những bí mật của chúng tôi sẽ đẩy chúng tôi xa nhau.
Đầu gối tôi đỏ máu. “Trầy sơ. Sẽ lành lại mau thôi,”
anh nói.
Tôi gật đầu. Cơn đau đã lắng xuống. Anh xắn ống quần tôi lên để nó ở yên đó. Tôi nằm dài ra sàn, đưa mắt nhìn trần nhà.
“Vậy ông ta có còn ở trong bối cảnh kinh hoàng của anh không?” tôi hỏi.
Giống như có ai đó quẹt một que diêm trong mắt anh.
“Còn. Nhưng không giống như hồi trước nữa.”
Có lần anh kể với tôi là bối cảnh kinh hoàng của anh chưa hề thay đổi suốt từ lần đầu tiên anh trải qua trong giai đoạn nhập môn của anh. Vậy nên nếu nó đã thay đổi, dù nhỏ, điều đó cũng có ý nghĩa gì đó.
“Mà em cũng có mặt ở trong đó.” Anh nhíu mày với hai bàn tay. “Thay vì buộc phải bắn người đàn bà kia như hồi xưa thì anh phải đứng nhìn em chết. Mà anh không làm gì để ngăn nó lại được hết.”
Tay anh run lên. Tôi cố nghĩ ra điều gì đó để nói.
Em sẽ không chết đâu chẳng hạn — nhưng tôi không biết được. Chúng tôi đang sống trong một thế giới đầy rẫy hiểm nguy, và tôi cũng không tha thiết với cuộc sống tới mức sẵn sàng làm mọi thứ để sống sót. Tôi không thể đảm bảo với anh điều đó.
Anh nhìn đồng hồ. “Họ sẽ tới đây ngay bây giờ thôi.”
Tôi đứng dậy, và thấy bà Evelyn cùng Edward đang đứng kế bên đường ray. Họ guồng chân chạy trước khi con tàu lướt ngang qua, và nhảy lên gần như nhẹ nhàng như Tobias. Hẳn họ đã luyện tập nhiều lần rồi.
Edward nhếch mép cười với tôi. Hôm nay nó đeo một cái băng bịt mắt có một chữ “X” màu xanh to đùng.
“Xin chào,” bà Evelyn mở lời. Bà ta chỉ nhìn Tobias mà nói, như thể tôi không có mặt ở đó vậy.
“Địa điểm gặp mặt tốt đó,” Tobias nói. Trời đã tối nên tôi chỉ còn thấy bóng của những tòa nhà in trên nền trời đen thẫm, và một vài ánh đèn lập lòe gần cái hồ chắc là của tổng hành dinh Erudite.
Con tàu rẽ qua một khúc cua mà thông thường nó không đi — ngoặc bên trái, xa khỏi ánh sáng chói lòa của phái Erudite để đi vào khu vực bỏ hoang của thành phố. Khi không khí trong toa tàu chìm vào yên lặng, tôi biết nó đang giảm tốc độ.
“Có vẻ đây là nơi an toàn nhất,” bà Evelyn nói. “Vậy là con muốn gặp ta.”
“Phải. Tôi muốn bàn về chuyện kết liên minh.”
“Một liên minh,” Edward lặp lại. “Và ai cho anh cái quyền làm điều đó?”
“Anh ấy là một thủ lĩnh Dauntless,” tôi nói. “Anh ấy có quyền.”
Edward nhướn mày, trông có vẻ ấn tượng. Ánh mắt của bà Evelyn cuối cùng cũng hướng về phía tôi, nhưng chỉ trong tích tắc trước khi lại mỉm cười với Tobias.
“Thú vị thật,” bà nói. “Và cô bé này cũng là một thủ lĩnh Dauntless ư?”
“Không,” anh nói. “Cô ấy ở đây để giúp tôi quyết định có nên tin bà hay không.”
Bà Evelyn mím môi. Một phần trong tôi những muốn nhăn mũi với bà ta và nói, “Thấy chưa!” Nhưng tôi cũng yên ổn được với một nụ cười.
“Bọn ta dĩ nhiên đồng ý một sự liên mình... với một số điều kiện nhất định,” bà Evelyn nói. “Một vị trí đảm bảo — và bằng vai phải lứa — trong bất kỳ hình thái chính phủ nào được thành lập sau khi phái Erudite sụp đổ, và quyền kiểm soát hoàn toàn tất cả các dữ liệu của Erudite sau cuộc tấn công. Rõ ràng...”
“Các người sẽ làm gì với những dữ liệu của Erudite?”
Tôi ngắt lời bà.
“Dĩ nhiên là bọn ta sẽ tiêu hủy nó. Cách duy nhất để tước đi sức mạnh của phái Erudite là tước đi kiến thức của chúng.”
Bản năng đầu tiên của tôi là nói với bà ta rằng bà ta bị mất trí rồi. Nhưng có gì đó ngăn tôi lại. Không có công nghệ mô phỏng, không có những dữ liệu của họ về các phái khác, không có những tiến bộ công nghệ của họ thì vụ tấn công phái Abnegation đã không xảy ra. Ba mẹ tôi đã còn sống.
Ngay cả nếu như chúng tôi xoay xở mà giết được mụ Jeanine, liệu có thể tin tưởng phái Erudite sẽ không tấn công chúng tôi một lần nữa không? Tôi không chắc.
“Đổi lại, chúng tôi sẽ nhận được gì?” Tobias hỏi.
“Sức người cần thiết của bọn ta, để đánh sập tổng hành dinh Erudite, và một vị trí ngang hàng trong chính phủ.”
“Tôi chắc là cô Tori sẽ yêu cầu quyền được hành quyết mụ Jeanine Matthews,” anh thấp giọng.
Tôi nhướn mày. Tôi biết nỗi căm ghét của cô Tori với mụ Jeanine không phải là chuyện ai cũng biết — hoặc có thể có. Anh hẳn phải biết nhiều chuyện về cô ấy mà người khác không biết, nhất là bây giờ khi cô Tori cũng là một thủ lĩnh.
“Mẹ chắc là chuyện đó có thể thu xếp được,” bà Evelyn đáp. “Mẹ không quan tâm ai giết ả ta. Mẹ chỉ muốn ả ta không còn tồn tại trên cõi đời này nữa thôi.”
Tobias liếc nhìn tôi. Ước gì tôi có thể giải thích với anh tại sao mình lại thấy mâu thuẫn như thế này... nói cho anh biết tại sao tôi, trong số tất cả mọi người, lại không mong muốn biến phái Erudite thành tro thành bụi. Nhưng ngay cả khi có thời gian thì tôi cũng không nói được. Anh quay lại phía bà Evelyn.
“Vậy thì chúng tôi đồng ý,” anh nói.
Anh chìa tay ra, và bà ta bắt tay anh.
“Chúng ta nên nhóm họp trong vòng một tuần tới,” bà Evelyn nói. “Tại một khu vực trung lập. Hầu hết những Abnegation đã tử tế cho chúng ta ở nhờ trong khu của họ trong thành phố để lên kế hoạch trong khi họ dọn dẹp tàn tích của cuộc tấn công.”
“Hầu hết bọn họ,” anh nói.
Vẻ mặt bà Evelyn chuyển qua vô cảm. “Mẹ e là ba của con vẫn yêu cầu bọn họ thể hiện lòng trung thành, và ông ấy đã khuyên họ tránh xa chúng ta khi ông ấy tới đó thăm hỏi vài ngày trước.” Bà cười cay đắng. “Và họ đã đồng ý, cũng giống y như khi ông ấy thuyết phục bọn họ đày mẹ đi.”
“Bọn họ đã đày bà đi ư?” Tobias hỏi. “Tôi tưởng bà bỏ đi chứ.”
“Không, phái Abnegation thường có khuynh hướng vị tha và hòa giải, chắc con mong đợi vậy. Nhưng ba con có ảnh hưởng rất lớn lên những Abnegation, luôn là như vậy. Mẹ đã quyết định thà bỏ đi còn hơn đối mặt với sự sỉ nhục khi bị tuyên bố đày ải công khai.”
Tobias choáng váng.
Edward, mới vừa nhoài người ra ngoài toa tàu vài giây xong, lên tiếng, “Tới lúc rồi!”
“Hẹn gặp con một tuần nữa,” bà Evelyn nói.
Khi con tàu lao xuống ngang mặt đường, Edward nhảy phóc ra. Mấy giây sau, bà Evelyn cũng nhảy theo.
Tobias và tôi vẫn đứng lại trên tàu, lắng nghe tiếng rít của nó trên đường ray, không đứa nào mở miệng nói gì.
“Sao anh lại đem em theo làm gì nếu đằng nào anh cũng kết liên minh với họ?” tôi hỏi thẳng.
“Em đâu có cản anh.”
“Chớ em phải làm gì, vẫy rối vẫy rít anh hả?” Tôi quắc mắt nhìn anh. “Em không thích chuyện này.”
“Phải như vậy thôi.”
“Em không nghĩ bắt buộc phải vậy đâu,” tôi nói. “Chắc chắn phải có cách khác...”
“Cách khác là cách gì?” anh khoanh tay. “Em chỉ không ưa bà ấy thôi. Ngay từ lần đầu em gặp mặt bà ấy rồi.”
“Rõ ràng là em không thích bà ta! Bà ấy đã bỏ rơi anh!”
“Họ đã đày bà ấy. Và nếu anh quyết định tha thứ cho bà ấy thì em cũng nên cố mà làm vậy đi! Anh mới là người bị bỏ rơi, không phải em.”
“Chuyện này còn hơn vậy nữa. Em không tin bà ta.
Em nghĩ bà ta đang cố lợi dụng anh đó.”
“Chà, không tới lượt em quyết định đâu.”
“Hỏi lại, anh đem em theo làm chi?” tôi nói, bắt chước anh khoanh hai tay trước ngực. “À đúng rồi — để em nhận định tình hình giùm anh. Chà, thì em nhận định rồi đó, và chỉ vì anh không thích điều em quyết định không có nghĩa là...”
“Anh đã quên mất là những thành kiến thường che mờ phán đoán của em như thế nào. Nếu nhớ ra thì anh đã không đem em theo làm gì.”
“Những thành kiến của em. Còn thành kiến của anh thì sao? Còn cái suy nghĩ rằng bất cứ ai chỉ cần ghét ba anh nhiều giống anh cũng thành đồng minh hết thì sao?”
“Vấn đề không phải là ông ta!”
“Dĩ nhiên là về ông ấy rồi! Ông ta biết điều gì đó, Tobias à. Và chúng ta nên thử tìm xem chúng là gì.”
“Nữa hả? Anh tưởng tụi mình đã thông qua chuyện này rồi. Ông ta là một kẻ dối trá, Tris.”
“Vậy sao?” Tôi nhướn mày. “Chà, mẹ anh cũng thế thôi. Anh nghĩ phái Abnegation thật sự sẽ đày ải ai đó sao? Vì em không nghĩ thế.”
“Đừng có nói về mẹ anh với cái giọng đó.”
Tôi thấy ánh đèn phía trước. Đèn của Con Rệp.
“Tốt thôi.” Tôi bước về phía cửa ra. “Không nói nữa.”
Tôi nhảy ra ngoài, chạy một vài bước để giữ thăng bằng. Tobias nhảy tiếp sau tôi, nhưng tôi không cho anh cơ hội bắt kịp — tôi bước một mạch vô trong nhà, xuống cầu thang, và quay lại Hố Bẫy để kiếm chỗ ngủ.