← Quay lại trang sách

Chuong 26

CÁI GÌ ĐÓ lay tôi dậy.

“Tris! Dậy đi!”

Một tiếng kêu. Tôi không thắc mắc. Tôi quăng chân khỏi giường và để một bàn tay lôi tôi về phía cửa. Tôi đi chân trần, và mặt đất ở đây thì không bằng phẳng. Nó cào lên ngón chân và gót chân tôi. Tôi nheo mắt nhìn về phía trước để coi coi ai đang kéo tôi xềnh xệch thế này.

Christina. Con nhỏ gần như đang kéo tay tôi muốn đứt lìa khỏi khớp.

“Chuyện gì thế?” tôi hỏi. “Chuyện đi đang diễn ra vậy?”

“Im đi và chạy nhanh lên!”

Chúng tôi chạy tới Hố Bẫy, tiếng gầm của con sông theo tôi lên tới tận mấy con đường. Lần cuối cùng Christina kéo tôi ra khỏi giường là để nhìn xác Al được mang lên khỏi vực. Tôi nghiến răng và cố không nghĩ tới điều đó. Không thể xảy ra chuyện tương tự vậy nữa.

Không thể nào.

Tôi thở dốc — con nhỏ chạy nhanh hơn tôi — khi chúng tôi phóng ngang qua cái sàn bằng kính của Con Rệp. Christina nện bàn tay lên nút thang máy và vội lách vô trong trước khi cửa mở ra hết, kéo tôi theo. Nó dộng cái nút ĐÓNG, và tới cái nút lên tầng trên cùng.

“Trình mô phỏng,” nó nói. “Có một trình mô phỏng.

Không phải ai cũng bị, chỉ có... có vài người thôi.”

Nó chống hai tay lên đầu gối và hít sâu.

“Một người trong số đó nói gì đó về pergent,”

nó nói.

“Nói cái đó?” tôi thốt lên. “Trong lúc bị rơi vào trình mô phỏng hả?”

Nó gật đầu. “Marlene đó. Không còn giống nó nữa.

Giọng cứ... đều đều.”

Cửa mở, và tôi theo chân nó đi dọc hành lang tới cánh cửa ghi CỬA LÊN MÁI.

“Christina,” tôi gọi, “sao tụi mình lại lên nóc nhà?”

Nó không trả lời tôi. Cầu thang dẫn lên mái có mùi như mùi quần áo cũ. Những hình vẽ graffiti bằng sơn đen của Dauntless nguệch ngoạc khắp trên những bức tường toàn xi măng. Biểu tượng của phái Dauntless.

Những chữ in nghiêng và những dấu cộng: RG + NT, BR + FH. Những cặp bồ bịch mà chắc giờ đã già rồi, hay chia tay rồi cũng nên. Tôi đặt tay lên ngực để cảm nhận tiếng tim đập. Nó đập nhanh quá, kể cũng thật kỳ diệu khi tôi còn thở được.

Không khí buổi tối mát lạnh; làm tay tôi nổi da gà.

Mắt tôi đã kịp quen dần với bóng tối, và phía bên kia mái nhà, tôi thấy ba bóng người đang đứng ngay bờ rìa, quay mặt về phía tôi. Một người là Marlene. Một là Hector.

Người kia tôi không biết ai — một cô bé Dauntless nhỏ xíu, chừng tám tuổi, có một lọn tóc nhuộm màu xanh lá cây.

Ba người đó đứng như tượng trên bờ rìa, dù gió đang mạnh, thổi tung tóc trước trán tụi nó, thổi vào trong mắt, trong miệng tụi nó. Quần áo tụi nó bay phần phật trong gió, nhưng tụi nó vẫn đứng trơ trơ bất động.

“Bước xuống khỏi bờ rìa đi,” Christina gọi. “Đừng làm gì ngu ngốc hết nhé. Đi mà, liền đi...”

“Tụi nó không nghe thấy bồ đâu,” tôi lặng lẽ nói, vừa bước về phía chúng. “Cũng không nhìn thấy bồ luôn.”

“Vậy tụi mình cùng lao ra túm tụi nó vô một lượt đi.

Mình lo Hec, bồ...”

“Như vậy sẽ có rủi ro tụi mình đẩy tụi nó xuống khỏi mái nhà mất. Bồ đứng kế con bé đi, đề phòng thôi.”

Con bé còn quá nhỏ cho chuyện này mà, tôi nghĩ, nhưng tôi không dám nói thành lời, vì vậy có nghĩa là Marlene đã đủ lớn.

Tôi nhìn Marlene, ánh mắt nó trống rỗng như hai viên đá cuội được sơn màu, như hai mảnh kính. Tôi có cảm giác như thể những viên đá đó đang trôi tuột xuống cổ họng và nằm trong dạ dày tôi, kéo tôi xuống mặt đất.

Không có cách nào kéo con nhỏ khỏi bờ rìa.

Cuối cùng nó cũng mở miệng và cất tiếng.

“Ta có một tin nhắn cho những tên pergent.” Giọng nó đều đều ngang phè. Trình mô phỏng đang dùng dây thanh âm của con nhỏ, nhưng đã tước nó khỏi những ngữ điệu tự nhiên của cảm xúc con người.

Tôi nhìn từ Marlene sang Hector. Hector, cái thằng nhóc đã từng sợ tôi như sợ ma bởi vì mẹ nó bảo nó phải như vậy. Lynn có lẽ vẫn đang ở cạnh giường chị Shauna, hy vọng chị ấy có thể cử động được chân khi tỉnh dậy.

Lynn không thể mất Hector.

Tôi bước lên để nhận tin nhắn.

“Đây không phải một cuộc thương lượng. Đây là một lời cảnh báo,” trình mô phỏng dùng Marlene để tiếp tục, làm môi nó cử động và cổ họng nó rung rung. “Cho tới khi một trong các ngươi đến nộp mình tại tổng hành dinh Dauntless, cứ mỗi hai ngày chuyện này sẽ xảy ra một lần.”

Chuyện này.

Marlene lùi lại, và tôi lao tới trước, nhưng không phải về phía nó. Không phải về phía Marlene, người đã từng vì thách đố mà để Uriah bắn một cái bánh rớt khỏi đầu mình. Người đã từng đi gom một chồng đồ cao ngất về cho tôi mặc. Người luôn luôn, luôn luôn chào tôi với một nụ cười. Không, không phải về phía Marlene.

Khi Marlene và cô bé Dauntless kia bước khỏi rìa mái nhà, tôi lao đến Hector.

Tôi chụp vội bất cứ cái gì tay tôi chạm tới được. Một cánh tay. Một nắm áo. Tầng thượng gồ ghề cào xước đầu gối tôi khi sức nặng của thằng bé lôi tôi về phía trước.

Tôi không đủ khỏe để kéo nó lên. Tôi thì thào, “Cứu với,”

vì tôi không tài nào nói lớn hơn được.

Christina đã đến bên cạnh tôi. Nó giúp tôi kéo thân người xụi lơ của Hector lên mái nhà. Tay thằng bé rơi sang một bên, như chết rồi. Cách đó mài mét, cô bé con nằm ngửa trên mái nhà.

Rồi trình mô phỏng chấm dứt. Hector mở mắt ra, và chúng không còn trống rỗng nữa.

“Ôi,” nó nói. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

Cô bé kia thút thít, và Christina đến bên cạnh nó, thì thầm gì đó bằng giọng trấn an.

Tôi đứng lên, cả ngươi run lẩy bẩy. Tôi nhích tới rìa mái nhà và nhìn trân trối xuống mặt đất. Con đường phía dưới không sáng lắm, nhưng tôi thấy được hình bóng mờ mờ của Marlene nằm trên vỉa hè.

Thở — ai thèm quan tâm gì tới chuyện hít thở nữa chứ?

Tôi quay người đi khỏi cảnh tượng đó, lắng nghe tiếng trái tim đang đập thình thịch trong tai. Miệng Christina hé mở. Tôi lờ nó đi, và bước tới cánh cửa, xuống cầu thang, ngang qua hành lang và vào trong thang máy.

Cửa đóng lại và tôi thả phịch người xuống đất, hệt như Marlene sau khi tôi quyết định sẽ không cứu nó, tôi hét lên, hai bàn tay xé rách quần áo. Chỉ mấy giây sau cổ họng tôi đã đau buốt, rồi sau đó trên tay xuất hiện nhiều vết cào xước ở nơi không có vải che, nhưng tôi vẫn tiếp tục gào lên.

Thang máy dừng lại với một tiếng bính boong.

Cửa mở. Tôi kéo thẳng áo, vuốt tóc, và bước ra ngoài.

Ta có một tin nhắn cho những tên pergent.

Tôi là một pergent.

Đây không phải một cuộc thương lượng.

Không, không phải.

Đây là một lời cảnh báo.

Tôi biết.

Cho tới khi một trong các ngươi đến nộp mình tại tổng hành dinh Dauntless, cứ mỗi hai ngày...

Tôi sẽ đến...

chuyện này sẽ xảy ra một lần.

Nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.