← Quay lại trang sách

Chuong 27

TÔI LÁCH QUA đám đông đang chen chúc cạnh cái vực.

Trong Hố Bẫy đang rất ồn ào, mà không chỉ bởi vì tiếng gầm rú của con sông không thôi. Tôi muốn tìm nơi nào đó yên lặng, thế nên tôi trốn ra cái hành lang dẫn tới khu phòng ngủ. Tôi không muốn nghe bài diễn văn mà cô Tori sẽ đọc thay mặt Marlene hay luẩn quẩn ở đó để nâng ly và la hét như một Dauntless để chúc tụng cho cuộc đời và sự can đảm của nó.

Sáng nay chị Lauren đã báo lại là chúng tôi bị mất mấy cái máy quay trong phòng ngủ của đám khai tâm, nơi ngủ của Christina, anh Zeke, chị Lauren, Marlene, nhóc Hector và Kee, cô bé con có lọn tóc màu xanh. Đó chính là cách mụ Jeanine biết được ai là người trình mô phỏng đang điều khiển. Tôi không nghi ngờ gì việc mụ ta chọn những Dauntless trẻ tuổi vì mụ ta biết cái chết của chúng sẽ ảnh hưởng tới chúng tôi nhiều hơn.

Tôi dừng chân trong một hành lang lạ hoắc và gục đầu lên tường. Tường đá thô ráp và mát rượi dưới da tôi. Tôi có thể nghe được tiếng những Dauntless đang la hét sau lưng tôi, giọng họ bị hàng lớp đá làm cho nghẹt lại.

Tôi nghe có người đang bước tới gần và quay sang bên. Christina, vẫn mặc y nguyên bộ đồ tối hôm qua, đang đứng cách tôi vài mét.

“Chào,” nó nói.

“Thiệt sự mình không có tâm trạng nào để thấy tội lỗi hơn được nữa đâu. Nên bồ làm ơn đi chỗ khác đi.”

“Mình chỉ muốn nói một điều này thôi, nói xong mình sẽ đi.”

Mắt nó sưng húp và giọng nó nghe hơi lè nhè, chắc một là do kiệt sức, hai là do có chút hơi men, hoặc cả hai. Nhưng ánh mắt nó thì nghiêm túc tới mức con nhỏ chắc chắn phải biết mình đang nói gì. Tôi thẳng người khỏi bức tường.

“Mình chưa bao giờ nhìn thấy loại trình mô phỏng đó trước đây. Bồ biết đó, từ bên ngoài. Nhưng hôm qua...” Nó lắc đầu. “Bồ nói đúng. Họ không nghe thấy bồ, không nhìn thấy bồ. Giống y như Wil...”

Nó nghẹn lời khi nói ra tên cậu bạn. Dừng lại, hít một hơi sâu, nuốt khan. Chớp mắt mấy lần. Rồi lại nhìn tôi.

“Bồ đã nói với mình rằng bồ buộc phải làm vậy, nếu không bạn ấy sẽ bắn bồ, và mình đã không tin. Giờ thì mình tin bồ rồi, và... mình sẽ tha thứ cho bồ. Đó... là tất cả những gì mình muốn nói.”

Một phần trong tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nó tin tôi, nó đang cố gắng tha thứ cho tôi, mặc dù điều đó không hề dễ dàng.

Nhưng một phần lớn hơn lại cảm thấy giận điên người. Vậy trước giờ nó nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?

Rằng tôi muốn găm đạn vô người Wil, một trong những đứa bạn thân thiết nhất của tôi sao? Đáng ra nó phải tin tôi ngay từ đầu, phải biết rằng tôi đã không làm như thế nếu ngay lúc đó tôi có được một lựa chọn khác.

“May mắn làm sao khi cuối cùng bồ cũng có bằng chứng rằng mình không phải một kẻ sát nhân máu lạnh.

Bồ biết đó, ngoại trừ lời nói của mình ra. Ý mình là, bồ có lý do gì để mà tin vào điều đó cơ chứ?” Tôi ráng nặn ra một tiếng cười, cố tỏ ra thờ ơ. Nó mở miệng định nói, nhưng tôi cứ huyên thuyên, không thể ngăn mình lại được. “Bồ nên tha thứ cho mình nhanh lên, vì cũng không còn nhiều thời gian...”

Giọng tôi vỡ òa, và tôi không thể nào gồng tiếp được nữa. Tôi bắt đầu khóc nức nở. Tôi phải dựa lên tường và thấy mình đang trượt dần xuống đất, chân cẳng trở nên yếu ớt quá đỗi.

Mắt tôi mờ quá nên không nhìn thấy được con nhỏ, nhưng tôi cảm giác được nó khi nó vòng tay qua người tôi và siết chặt tới phát đau. Từ người nó tỏa ra mùi như dầu dừa và tôi cảm thấy nó thật khỏe mạnh, chính xác như hồi trong giai đoạn nhập môn để vào Dauntless, như hồi nó bám toòng teng bằng mấy ngón tay trên cái vực.

Hai đứa tôi quỳ trên sàn đá, và tôi ôm siết lấy nó cũng chặt như nó đang ôm siết tôi.

“Xong rồi,” nó lên tiếng. “Ý mình là thế đó. Mình đã tha thứ cho bồ rồi.”

Tất thảy những Dauntless đều im lặng khi tôi bước vào căn tin tối hôm đó. Tôi không trách họ. Là một trong những pergent, tôi nắm trong tay quyền để mụ Jeanine sát hại một trong số họ. Phần lớn bọn họ chắc đang mong tôi hy sinh bản thân mình đi. Hoặc họ đang sợ rằng tôi sẽ không làm thế.

Nếu đây là phái Abnegation, lúc này sẽ không có pergent nào còn ngồi tại đây.

Trong một lúc, tôi không biết phải đi đâu hay đi tới đó bằng cách nào. Nhưng rồi anh Zeke vẫy tôi tới bàn của anh, quả quyết, và tôi hướng bàn chân mình về phía đó. Nhưng trước khi tôi tới nơi, Lynn đã tiến đến trước mặt tôi.

Con nhỏ là một Lynn khác với cái đứa mà tôi luôn biết. Mắt nó không có ánh nhìn dữ tợn. Thay vào đó nhìn nó nhợt nhạt và cứ cắn môi hoài để người ta không thấy môi nó đang run.

“Ừm...” con nhỏ mở lời. Nó nhìn sang trái, sang phải, nhìn lung tung chứ không nhìn thẳng mặt tôi. “Tui thật sự... Tui nhớ Marlene. Tui đã quen nó lâu rồi, và tui...”

Nó lắc đầu. “Vấn đề là, tui không nghĩ nói như vầy là có ý gì về Malene,” nó nói, giống như đang rầy la tôi, “nhưng... cảm ơn bồ đã cứu Hector.”

Lynn cứ nhấp nha nhấp nhổm trên hết chân này tới chân kia, mắt nó cứ đảo tới đảo lui khắp phòng. Rồi nó ôm tôi bằng một tay, bàn tay túm chặt lấy áo tôi. Vai tôi đau nhói lên. Tôi không mở miệng than vãn gì về chuyện đó.

Con nhỏ buông ra, hít vào, và quay lưng bỏ đi tới bàn của nó như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn nó quay lưng đi một lúc, rồi ngồi xuống.

Anh Zeke và Uriah ngồi kế nhau ở đầu cái bàn trống.

Gương mặt Uriah cứ lờ đờ, như thể nó còn chưa tỉnh dậy hẳn. Trước mặt nó là một cái chai màu nâu đậm, cứ mỗi mấy giây nó lại nhấp một ngụm.

Tôi cảm thấy phải thận trọng khi ở gần nó. Tôi đã cứu Hec — nghĩa là tôi đã không cứu được Marlene. Nhưng Uriah không nhìn tôi. Tôi kéo cái ghế đối diện nó ra và ngồi xuống sát mép ghế.

“Chị Shauna đâu rồi?” tôi hỏi. “Vẫn ở trong bệnh xá hả anh?”

“Không, cô ấy ở đằng kia,” anh Zeke nói, hất đầu về phía cái bàn Lynn về lúc nãy. Tôi thấy chị, nhợt nhạt tới mức gần như trong suốt, đang ngồi trên một cái xe lăn. “Shauna đáng lý không nên ở đây đâu, nhưng con bé Lynn nó cứ nhặng xị hết cả lên, thế là cô ấy phải đi theo.”

“Nhưng nếu cậu đang tự hỏi sao bọn họ lại ngồi tuốt luốt phía bên đó thì... Chị Shauna đã phát hiện ra mình là pergent,” Uriah uể oải nói. “Và chị ấy không muốn đụng chạm gì nữa hết.”

“Ôi.”

“Cô ấy cũng thành ra kì cục với anh luôn,” anh Zeke thở dài. “‘Sao anh biết em trai của anh đang không âm mưu phản lại chúng ta? Anh có để mắt tới nó không? ’

Anh không nhịn được ý muốn đấm vô mặt cái người nào đã đầu độc trí óc của cô ấy một phát cho hả.”

“Anh đâu cần phải nhịn nhục gì,” Uriah nói. “Mẹ chị ấy đang ngồi ngay đó kìa. Tới đó mà đấm bà ta đi.”

Tôi nhìn theo ánh mắt nó tới một người phụ nữ nhuộm tóc màu xanh dương, bấm khuyên che hết sạch cái dái tai. Bà ta xinh đẹp, giống như Lynn.

Một lúc sau Tobias bước vô phòng, đi sau lưng là cô Tori và ông Harrison. Tôi cứ tránh mặt anh suốt. Tôi đã không nói chuyện với anh kể từ lúc hai đứa cãi nhau, trước khi Marlene...

“Chào em, Tris,” Tobias nói khi tôi ở đủ gần để nghe tiếng anh. Giọng anh trầm, và thô. Nó đưa tôi đến những nơi tĩnh lặng.

“Chào anh,” tôi trả lời bằng một giọng nhỏ xíu không thuộc về mình.

Anh ngồi xuống cạnh tôi và đặt tay lên lưng ghế tôi, dựa sát vào ghế. Tôi không nhìn lại — tôi không muốn nhìn lại.

Tôi nhìn lại.

Đôi mắt thẫm màu — một màu xanh da trời đậm thật đặc biệt, bằng cách nào đó có khả năng, làm biến mất phần còn lại của cả cái căn tin, có khả năng an ủi tôi và cũng nhắc tôi nhớ rằng chúng tôi đang ở cách xa nhau gấp nhiều lần so với tôi mong muốn.

“Anh không hỏi em có ổn không à?” tôi nói.

“Không, anh hơi chắc là em không ổn tí nào.” Anh lắc đầu. “Anh sẽ yêu cầu em đừng vội ra quyết định gì cho tới khi chúng ta bàn bạc về chuyện này.”

Quá trễ rồi, tôi nghĩ. Quyết định đã được hình thành.

“Cho tới khi chúng ta bàn bạc về chuyện này, ý anh là vì tất thảy chúng ta đều dính vô đó hả,” Uriah nói. “Em không nghĩ rằng ai đó nên tự đi nộp mạng vậy hết.”

“Không ai ư?” tôi hỏi lại.

“Không!” Uriah cau có. “Mình nghĩ tụi mình nên tấn công đáp trả lại.

“Đúng thế,” tôi giả bộ, “hãy chọc điên người đàn bà có khả năng bắt phân nửa cái khu nhà này lao đầu tự vẫn đi. Ý kiến tuyệt cú mèo đó.”

Tôi đã cộc cằn quá. Uriah nốc một hơi hết veo thứ chất lỏng trong cái chai của nó. Nó dộng cái chai xuống bàn mạnh tới nỗi tôi sợ nó có thể bể tan tành luôn.

“Đừng nói về việc ấy với cái kiểu đó,” nó gầm gừ.

“Mình xin lỗi,” tôi nói. “Nhưng cậu biết mình nói đúng mà. Cách tốt nhất để đảm bảo phân nửa phái của chúng ta không chết là hy sinh một mạng người.”

Tôi không biết mình đã trông đợi điều gì. Có thể là Uriah, người biết quá rõ hậu quả nếu một trong chúng tôi không đi, sẽ tình nguyện thí mạng. Nhưng nó cụp mắt nhìn xuống. Không sẵn lòng.

“Tori và Harrison và anh đã quyết định tăng cường an ninh. Hy vọng là nếu tất cả mọi người nhận thức rõ hơn về những cuộc tấn công này, chúng ta có thể ngăn được chúng,” Tobias nói. “Nếu không hiệu quả thì bọn anh sẽ nghĩ ra một phương án khác. Chấm dứt cuộc thảo luận. Nhưng chưa ai động tay động chân gì hết nhé. Được không?”

Anh nhìn tôi khi nói câu đó và nhướn mày.

“Được rồi,” tôi nói, không hẳn là nhìn thẳng vào mắt anh.

Sau bữa tối, tối cố quay lại phòng ngủ nơi tôi ngủ mấy hôm nay, nhưng tôi không bước qua cánh cửa được.

Thay vào đó, tôi xuyên qua hành lang, những ngón tay lướt trên tường đá, lắng nghe tiếng chân tôi vang vọng trong không trung.

Không cố ý, tôi đi ngang qua cái vòi phun nước nơi Peter, Drew và Al đã tấn công tôi. Tôi đã biết đó là Al khi ngửi thấy mùi hương đó — tôi vẫn còn nhớ cái mùi cỏ chanh đó trong đầu. Giờ đây tôi gắn liền nó không phải với bạn tôi mà là với sự bất lực mà tôi đã cảm thấy khi bọn nó kéo tôi tới cái vực.

Tôi bước nhanh hơn, mở to mắt để trong đầu khó hình dung lại cuộc tấn công hơn. Tôi phải đi khỏi đây, đi khỏi nơi mà bạn tôi đã tấn công tôi, nơi Peter đâm mù mắt Edward, nơi một đội quân đui mù toàn bạn bè tôi bắt đầu hành quân về khu Abnegation và tất cả những thứ điên loạn này bắt đầu.

Tôi tới thẳng chỗ cuối cùng mà tôi thấy an toàn: căn hộ nhỏ của Tobias. Ngay giây phút chạm tới nắm đấm cửa, tôi liền thấy bình tĩnh hơn.

Cửa đang không đóng hoàn toàn. Tôi lấy chân đẩy nó ra. Anh không có ở đây, nhưng tôi không bỏ đi. Tôi ngồi trên giường anh và ôm cái mền trong tay, vùi mặt lên đống vải và dùng mũi hít thật sâu. Mùi hương thường có của nó gần như đã biến mất rồi, đã rất lâu anh không ngủ ở đây.

Cửa mở toang và Tobias bước vô. Tay tôi cứng đơ, và cái mền rớt xuống bụng. Tôi sẽ giải thích sự hiện diện của mình ở đây thế nào đây? Đáng lẽ ra tôi phải đang giận anh chứ.

Anh không cằn nhằn, nhưng miệng anh căng tới mức tôi biết anh đang giận dữ với tôi.

“Đừng trở thành một kẻ ngốc đó,” anh nói.

“Một kẻ ngốc?”

“Em đã nói dối. Em nói em sẽ không đến phái Erudite, và em nói dối, và đi đến phái Erudite sẽ biến em thành một kẻ ngốc. Thế nên đừng.”

Tôi đặt cái mền xuống và đứng dậy. “Đừng cố làm mọi việc trở nên đơn giản,” tôi nói. “Không phải vậy đâu. Anh cũng như em, biết rõ đây là điều đúng đắn phải làm.”

“Em chọn lúc này để hành xử như một Abnegation ư?” Giọng anh vang khắp phòng và làm ngực tôi nhói lên sợ hãi. Cơn giận của anh thật bất thình lình. Quá lạ.

“Từ đó tới giờ lúc nào em cũng khẳng định như đinh đóng cột rằng em quá ích kỉ để hợp với họ, và bây giờ, khi mạng sống của em đang trong đường tơ kẽ tóc, em phải đóng vai anh hùng sao? Em bị cái gì vậy hả?”

“Anh bị cái gì thì có? Người ta đã chết. Họ bước thẳng xuống rìa một tòa nhà! Và em có thể ngăn không cho điều đó xảy ra một lần nữa!”

“Em quá quan trọng để chỉ... chết.” Anh lắc lắc đầu.

Anh còn không nhìn vào mắt tôi — ánh mắt anh cứ lướt ngang qua mặt tôi, hướng về bức tường sau lưng hay cái trần nhà trên đầu tôi, hướng về mọi thứ ngoại trừ tôi.

Tôi sửng sốt tới mức quên cả giận dữ.

“Em không quan trọng gì hết. Mọi người sẽ vẫn tốt mà không cần có em,” tôi nói.

“Ai thèm quan tâm tới mọi người chứ? Còn anh thì sao?”

Anh gục mặt xuống hai bàn tay, che mắt lại. Ngón tay anh đang run rẩy.

Rồi anh sải hai bước dài ngang qua căn phòng và ấn môi lên môi tôi. Hành động nhẹ nhàng đó xóa tan mấy tháng vừa rồi, và tôi lại là đứa con gái đã ngồi trên phiến đá sát bên vực, dòng sông bắn nước lên mắt cá chân và hôn anh lần đầu tiên. Tôi lại là đứa con gái đã nắm lấy tay anh trong hành lang chỉ vì muốn như thế.

Tôi lùi lại, đặt tay lên ngực anh để ngăn anh lại. Vấn đề là, tôi cũng là đứa con gái đã bắn Will và nói dối về chuyện đó, và đã phân vân chọn lựa giữa Hector với Marlene, và ngoài ra còn hàng trăm hàng ngàn điều khác nữa. Và tôi không thể nào xóa tan những chuyện đó nổi.

“Anh sẽ ổn thôi.” Tôi không dám nhìn anh. Tôi chỉ dán mắt vào cái áo thun của anh đang nằm dưới tay tôi và vệt mực đen vòng quanh cổ anh, nhưng tôi không nhìn thẳng vào mặt anh. “Ban đầu thì không. Nhưng anh sẽ vượt qua được, và làm những gì phải làm.”

Anh vòng tay ôm eo tôi và kéo tôi tới gần. “Nói dối,”

anh nói, trước khi hôn tôi thêm lần nữa.

Sai lầm. Thật sai lầm khi tôi quên mất cái con người tôi đã trở thành, và khi để anh vẫn hôn tôi trong khi tôi biết mình sắp sửa làm gì.

Nhưng tôi muốn thế. Ôi, tôi muốn thế.

Tôi nhón chân và vòng tay ôm anh. Tôi ấn một tay giữa hai vai anh và vòng tay kia quanh cổ anh. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh trong lòng bàn tay tôi, người anh mở ra và thắt lại, và tôi biết anh rất khỏe, chắc nịch, không thể ngăn lại được. Tất cả những thứ tôi cần phải có, nhưng tôi không có, tôi không có.

Anh bước lui lại, kéo tôi theo nên tôi bị vấp. Tôi vấp tới tuột đôi giày ra. Anh ngồi trên thành giường và tôi đứng ngay phía trước anh, và cuối cùng mắt chúng tôi cũng chạm nhau.

Anh khẽ chạm vào mặt tôi, hai bàn tay ôm lấy hai má tôi, trượt ngón tay xuống cổ tôi, đặt tay lên đường cong ở hông tôi.

Tôi không dừng lại được.

Tôi áp miệng mình lên miệng anh, và anh có vị thuần khiết như nước, mùi như luồng không khí trong lành.

Tôi vuốt tay từ cổ xuống tới đốt sống lưng anh, luồn tay dưới áo anh. Anh hôn tôi nồng nàn hơn.

Tôi biết anh rất khỏe; tôi không biết là tới mức nào cho tới khi tôi tự mình cảm nhận điều đó, cơ bắp trên lưng anh siết lại bên dưới những ngón tay tôi.

Dừng lại đi, tôi tự nói với mình.

Đột nhiên, như thể chúng tôi đang chạy nước rút, ngón tay anh vuốt ve bên hông dưới lần áo tôi, tôi níu lấy anh, cố kéo anh tới gần hơn nhưng đâu có gần thêm được nữa. Chưa bao giờ tôi muốn một người như thế này, nhiều như thế này.

Anh lùi lại một chút đủ để nhìn vào mắt tôi, mi mắt anh hạ xuống.

“Hứa với anh đi,” anh thì thầm, “rằng em sẽ không ra đi. Vì anh. Hãy làm điều này vì anh nhé.”

Tôi làm được không? Tôi có thể ở lại đây, sửa chữa mọi thứ, với anh, để người khác chết thay cho tôi được không? Ngước nhìn anh, tôi thoáng tin rằng mình có thể. Và rồi tôi thấy Wil. Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày nó. Đôi mắt trống rỗng, chìm trong trình mô phỏng của nó. Thân thể xụi lơ của nó.

Hãy làm điều này vì anh. Đôi mắt thẫm xanh của anh dán lên mắt tôi.

Nhưng nếu tôi không đến phái Erudite, ai sẽ đi?

Tobias ư? Đó là chuyện anh có thể làm lắm.

Tôi cảm thấy ngực nhói lên đau đớn khi nói dối anh.

“Được rồi anh.”

“Hứa đi,” anh cau mày.

Cái nhói đau chuyển thành cơn đau, lan ra khắp nơi — tất cả mọi thứ trộn lại, tội lỗi và nỗi kinh hoàng và khao khát. “Em hứa.”