← Quay lại trang sách

Chuong 33

BEATRICE.”

Tôi giật mình dậy. Căn phòng tôi đang nằm — vì bất kỳ cái thí nghiệm khỉ gió gì chúng muốn làm với tôi — rất lớn, vô số màn hình treo trên tường phía sau và những ngọn đèn xanh tỏa sáng ngay bên trên sàn nhà, những hàng ghế dài có lót nệm được xếp ngang qua giữa phòng. Tôi đang ngồi trên cái ghế xa nhất phía sau với Peter ngồi kè sát bên trái, đầu ngửa ra dựa tường. Tôi dường như vẫn chưa được ngủ nghê đủ.

Bây giờ thì tôi ước giá mà đừng dậy cho rồi. Anh Caleb đang đứng cách tôi vài mét, trọng tâm dồn lên một chân, một thế đứng không đáng tin.

“Anh đã từng bao giờ rời bỏ phái Erudite chưa vậy?”

tôi hỏi.

“Không đơn giản như thế đâu,” anh Caleb bắt đầu nói. “Anh...”

“Nó đơn giản như thế đó.” Tôi muốn hét lên, nhưng giọng tôi lại vang lên đều đều. “Anh đã phản bội gia đình mình từ khi nào vậy? Trước khi ba mẹ chết, hay sau đó?”

“Anh đã làm điều phải làm. Em nghĩ mình hiểu chuyện, Beatrice à, nhưng em không hiểu đâu. Toàn bộ cái tình huống này... nó to lớn hơn nhiều so với em tưởng tượng đó.” Ánh mắt anh ấy cầu xin tôi thông cảm, nhưng tôi nhận ra cái ngữ điệu đó — đó là cái giọng điệu anh thường xài khi còn nhỏ, để la mắng tôi. Giọng bề trên.

Kiêu ngạo là một trong những thói xấu trong trái tim của Erudite — tôi biết. Vì nó cũng thường nằm trong tim tôi.

Nhưng lòng tham lại là một thứ khác. Và tôi không có thứ đó. Nên tôi nửa trong nửa ngoài, như đó giờ vẫn vậy.

Tôi gượng đứng dậy. “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Anh Caleb lùi lại.

“Việc này không phải là về phái Erudite; việc này là về tất cả mọi người. Tất cả các phái,” anh nói, “và cả thành phố. Và những gì bên ngoài hàng rào.”

“Tôi không quan tâm,” tôi nói, nhưng điều đó không đúng. Cụm từ “bên ngoài hàng rào” chọc vào đầu tôi.

Bên ngoài? Làm sao mà có chuyện gì trong những chuyện này liên quan tới thứ ở bên ngoài chứ?

Điều gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu tôi. Ông Marcus đã nói rằng thông tin mà phái Abnegation sở hữu đã thúc đẩy mụ Jeanine tiến hành cuộc tấn công phái Abnegation. Có phải thông tin đó cũng liên quan tới thứ ở bên ngoài đó không?

Tôi tạm thời xua ý nghĩ đó khỏi đầu.

“Tôi tưởng anh tôn sùng sự thật chứ? Tôn sùng tự do thông tin? Chà, còn sự thật này thì sao hả, Caleb? Khi...”

Giọng tôi run rẩy. “Khi anh phản bội ba mẹ chúng ta?”

“Lúc nào anh cũng là Erudite,” anh nhẹ nhàng. “Ngay cả khi anh đáng ra phải là một Abnegation.”

“Nếu anh cùng phái với mụ Jeanine thì tôi căm ghét anh. Giống như ba chúng ta sẽ căm ghét anh.”

“Ba chúng ta.” Anh Caleb cười khẩy. “Ba của chúng ta từng là Erudite, Beatrice à. Jeanine đã nói với anh — ba là bạn đồng môn của cô ấy.”

“Ông ấy không phải Erudite,” tôi nói sau mấy giây.

“Ông ấy đã chọn từ bỏ họ. Ông ấy đã chọn một thân phận khác, cũng giống như anh, và đã trở thành người khác. Chỉ có anh là chọn sự... sự xấu xa này thôi.”

“Nói năng y như một Dauntless thực thụ nhỉ,” anh Caleb lạnh lùng. “Không trắng thì đen. Không có sắc màu nào khác. Thế giới không vận hành như vậy, Beatrice. Sự xấu xa còn tùy thuộc coi em đang đứng ở đâu kìa.”

“Có đứng đâu đi nữa thì tôi sẽ vẫn nghĩ thao túng trí não của toàn bộ người dân trong một thành phố là xấu xa.” Tôi thấy môi mình run run. “Tôi sẽ vẫn nghĩ hiến tế em gái mình để nó bị đâm và bị hành hình là xấu xa!”

Anh ta là anh trai tôi, nhưng tôi muốn xé xác anh ta thành nghìn mảnh.

Thay vì thử làm vậy, tôi lại thấy mình ngồi phịch xuống. Tôi không thể nào làm anh tổn thương đủ để khiến sự phản bội của anh thôi làm tôi đau đớn. Đau thật, đau đến từng tế bào cơ thể. Tôi xoa tay lên ngực để xua đi bớt sự căng thẳng đau đớn lúc này.

Mụ Jeanine và đội quân các nhà khoa học Erudite của mụ ta cùng với những tên phản phé Dauntless bước vô đúng ngay lúc tôi đang chùi nước mắt. Tôi chớp mắt thật nhanh để mụ ta không nhìn thấy. Mụ còn không buồn liếc tôi lấy một cái.

“Chúng ta hãy cùng xem kết quả chứ?” mụ thông báo.

Anh Caleb đang đứng gần mấy cái màn hình, anh nhấn vô cái gì đó phía trước căn phòng, và toàn bộ màn hình sáng lên. Những con chữ và số má mà tôi không hiểu tí gì hiện lên kín đặc màn hình.

“Bọn ta đã khám phá được một thứ cực kì thú vị, cô Prior à.” Tôi chưa từng thấy mụ ta hớn hở như vậy trước đây. Mụ gần như cười toe toét — nhưng không hẳn. “Ngươi có rất nhiều một loại tế bào thần kinh đặc biệt, được gọi một cách đơn giản là tế bào thần kinh gương. Có ai vui lòng giải thích cho cô Prior chính xác thì nhiệm vụ của tế bào thần kinh gương là gì không nhỉ?”

Những nhà khoa học Erudite đồng loạt giơ tay. Mụ ta chỉ một người phụ nữ lớn tuổi hàng trên cùng.

“Các tế bào thần kinh gương đươc kích thích cả khi một người thực hiện một hành động nào đó và khi một người nhìn thấy người khác thực hiện hành động đó. Chúng cho phép chúng ta mô phỏng theo các loại hành vi.”

“Chúng còn có chức năng gì nữa?” “Cô giáo” Jeanine lướt nhìn “lớp học” của mụ ta theo cái cách mà giáo viên của tôi hay nhìn ở Lớp Thượng. Một Erudite khác giơ tay lên.

“Học tiếng, hiểu được ý định của người khác dựa trên hành vi của họ, ừm...” Anh ta nhíu mày. “Và thấu cảm.”

“Chính xác hơn,” mụ ấy nói, và lần này mụ ta nhoẻn cười với tôi, toe toét, làm hai bên má nhăn lại, “người có nhiều tế bào thần kinh gương mạnh có thể có một tính cách linh hoạt — có khả năng bắt chước người khác khi tình huống yêu cầu thay vì giữ nguyên trạng thái.”

Tôi hiểu tại sao mụ ta lại cười. Tôi có cảm giác như đầu óc tôi đang bị mở banh ra, mọi bí mật cuối cùng đã đổ tràn trên mặt đất cho tôi được thấy.

“Một tính cách linh hoạt,” mụ tiếp, “có khả năng cho ra tư cách của hơn một phái, đồng ý không, cô Prior?”

“Có thể,” tôi nói. “Bây giờ nếu các người chế ra được một loại trình mô phỏng trấn áp được cái khả năng đặc biệt đó, chúng tôi coi như xong.”

“Mỗi lần một thứ thôi.” Mụ ta ngừng lại. “Ta phải thừa nhận là ta hơi bối rối khi thấy ngươi háo hức với cuộc hành hình của chính mình như vậy đấy.”

“Không phải thế.” Tôi nhắm mắt lại. “Bà không bối rối một chút nào cả.” Tôi thở dài. “Tôi về phòng giam được chưa?”

Nhìn tôi chắc có vẻ thờ ơ lắm, nhưng không phải vậy đâu. Tôi muốn quay về phòng để có thể yên ổn mà khóc.

Nhưng tôi không muốn mụ ta biết.

“Đừng có thoải mái quá,” mụ ta líu lo. “Bọn ta sẽ thử nghiệm một huyết thanh mô phỏng sớm thôi.”

“Ừm,” tôi nói. “Sao cũng được.”

Ai đó lắc lắc vai tôi. Tôi giật mình dậy, mắt mở lớn và nhìn ngó xung quanh, và tôi thấy Tobias đang quỳ xuống kế bên tôi. Anh đang mặc cái áo khoác của tụi phản phé Dauntless, và máu me loang lổ nguyên một bên đầu. Máu chảy ra từ một vết thương trên tai anh — chóp tai của anh đã biến mất. Tôi rụt lại.

“Chuyện gì xảy ra vậy anh?” tôi hỏi.

“Dậy đi em. Mình phải chạy thôi.”

“Còn sớm quá mà anh. Chưa được hai tuần mà.”

“Anh không có thời gian giải thích. Đi nào.”

“Ôi trời. Tobias.”

Tôi ngồi dậy và quàng tay ôm anh, vùi mặt lên cổ anh.

Anh ôm lại tôi và siết chặt. Hơi ấm lan khắp người tôi, thật dễ chịu. Anh đang ở đây, nghĩa là tôi được an toàn.

Nước mắt của tôi làm da anh trơn tuột.

Anh đứng dậy và kéo tôi đứng lên theo, làm vết thương trên vai tôi thốn lên.

“Quân tiếp viện sẽ tới đây bây giờ. Đi thôi.”

Tôi để anh dẫn tôi ra khỏi phòng. Chúng tôi đi hết hành lang đầu tiên mà không gặp phải trở ngại nào, nhưng tới cái hành lang thứ hai, chúng tôi đụng độ hai tên lính canh Dauntless, một tên con trai và một bà trung niên. Tobias lập tức nã hai phát súng, cả hai đều trúng đích, một vô đầu và một găm ngay ngực. Người phụ nữ bị bắn ngay ngực, khuỵu xuống dựa lên tường nhưng chưa chết.

Chúng tôi tiếp tục đi. Một cái hành lang, rồi tới cái khác, cái nào nhìn cũng y chang nhau. Nắm tay Tobias trên tay tôi không hề do dự. Tôi biết nếu anh có thể ném một con dao bay sát mép tai tôi thì anh có thể ngắm bắn chính xác vào những tên lính Dauntless đã mai phục chúng tôi. Chúng tôi bước qua những xác người trên đất — những người Tobias đã giết trên đường vô, chắc thế — và cuối cùng cũng đến được lối thoát hiểm khẩn cấp.

Tobias thả tay tôi ra và mở cửa, và chuông báo cháy kêu rít lên, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục chạy. Tôi đang thở hổn hển, cố hớp không khí nhưng tôi không quan tâm, nhất là khi cuối cùng tôi cũng đang đào tẩu, nhất là khi cơn ác mộng này cuối cùng cũng chấm dứt. Trường nhìn của tôi bắt đầu tối đi từ hai khóe mắt, nên tôi chụp tay Tobias và giữ chặt, tin tưởng anh sẽ dẫn tôi an toàn xuống hết cầu thang.

Tôi không tài nào chạy thêm được một bước nào nữa, và tôi mở mắt ra. Tobias sắp mở cánh cửa thoát ra rồi, nhưng tôi giữ anh lại. “Cho em... thở một cái đã...”

Anh dừng lại, và tôi chống hai tay lên đầu gối, cúi gập người. Vai tôi vẫn thốn đau. Tôi cau mày, và ngước nhìn anh.

“Đi nào, ra khỏi đây thôi,” anh khăng khăng.

Bao tử tôi chùng xuống. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

Chúng có màu xanh thẫm, có một mảnh màu xanh nhạt trên con ngươi.

Tôi nâng cằm anh trong tay và kéo anh xuống, chậm rãi hôn anh, và thở dài khi lùi lại.

“Chúng ta không thể thoát khỏi đây được,” tôi nói. “Vì đây là một trình mô phỏng.”

Anh nắm tay phải tôi để kéo tôi lên. Tobias thật sẽ nhớ tới vết thương trên vai tôi.

“Cái gì?” Anh quắc mắc nhìn tôi. “Bộ em không nghĩ anh sẽ phải biết nếu anh đang rơi vào trong một trình mô phỏng sao?”

“Anh không phải đang ở trong một trình mô phỏng.

Anh chính là trình mô phỏng.” Tôi ngẩng lên và nói dõng dạc, “Bà phải làm khá hơn thế nữa, Jeanine à.”

Tất cả những gì tôi phải làm là tỉnh dậy, và tôi biết cách làm thế nào — trước đây tôi từng làm rồi, trong bối cảnh kinh hoàng của mình, khi tôi làm bể cái bồn nước bằng kính chỉ bằng cách chạm tay lên nó, hay khi tôi khiến một khẩu súng xuất hiện trong đám cỏ để bắn bầy chim đang hạ cánh. Tôi rút trong túi ra một con dao — một con dao mà một giây trước không hề có ở đó — và quyết chí khiến chân mình phải cứng như kim cương.

Tôi đâm con dao xuống đùi, lưỡi dao cắm vào thật ngọt.

Tôi tỉnh dậy, nước mắt đầm đìa. Tôi tỉnh dậy trong tiếng hét thất vọng của mụ Jeanine.

“Đó là cái gì vậy?” Mụ ta giựt phắt cây súng khỏi tay Peter và hùng hổ đi ngang qua phòng, ấn nòng súng lên trán tôi. Người tôi cứng lại, lạnh ngắt. Mụ ta sẽ không bắn tôi. Tôi là một bài toán mụ ta không giải được. Mụ sẽ không bắn tôi.

“Cái gì đã làm lộ? Nói cho ta biết. Nói cho ta biết bằng không ta sẽ giết ngươi.”

Tôi chậm rãi vươn người khỏi cái ghế, đứng dậy, tự nhấn mạnh da mình lên nòng sứng. “Bà nghĩ tôi sẽ nói cho bà biết sao?” tôi nói. “Bà nghĩ tôi tin là bà sẽ giết chết tôi mà chưa tìm ra đáp án cho câu hỏi này à?”

“Con bé ngu ngốc,” mụ ta nói. “Mày nghĩ tất cả là về mày và bộ não bất bình thường của mày hả? Chuyện này chẳng phải vì mày. Nó là về việc bảo vệ cái thành phố này an toàn khỏi tay những người định nhấn chìm nó xuống địa ngục!”

Tôi triệu hồi toàn bộ sức lực còn sót lại trong người và lao tới mụ ta, quắp móng tay vào bất cứ phần da thịt nào mà tôi chạm tới được, cắm vào mạnh hết sức có thể. Mụ ta gào lên hết cỡ, âm thanh làm máu tôi sôi lên. Tôi thụi một cú đấm trời giáng vào chính giữa mặt mụ.

Hai cánh tay ôm ngang người tôi, kéo tôi ra khỏi mụ, và một nắm đấm giáng lên một bên mặt tôi. Tôi rên lên và lại sấn tới mụ ta, Peter cố ngăn tôi lại.

“Đau đớn không thể khiến tôi nói với bà. Chân dược huyết thanh không thể khiến tôi nói với bà. Những trình mô phỏng không thể khiến tôi nói với bà. Tôi miễn nhiễm với cả ba thứ đó.”

Mũi mụ ta đang rỉ máu, và tôi thấy vết móng tay cào hằn lên mặt mụ, lên một bên cổ mụ, ửng đỏ với những đốm máu. Mụ ta trừng mắt nhìn tôi, tay bóp mũi, tóc tai rối bời, bàn tay kia run lên bần bật.

“Bà đã thất bại rồi. Bà không thể kiểm soát được tôi!”

Tôi hét lên, lớn tới mức cổ họng phát đau. Tôi thôi vùng vẫy và chùng người xuống dựa trên ngực Peter. “Bà sẽ không bao giờ có thể kiểm soát được tôi.”

Tôi phá ra cười, không phải cười vui, một tiếng cười điên loạn. Tôi nhấm nháp cái quắc mắt của mụ ta, cái nhìn căm hận trong mắt mụ ta. Mụ ta bước đi như một cái máy; mụ ta lạnh lùng và vô cảm, bị trói buộc bởi những lý luận logic. Và tôi đã hạ gục mụ.

Tôi đã hạ gục mụ.