Chuong 34
KHI ĐÃ Ở TRONG hành lang, tôi thôi không vùng vẫy để lao vào mụ Jeanine nữa. Bên hông tôi, chỗ bị Peter đánh, đập thình thịch, nhưng nó không là gì khi so với nhịp đập chiến thắng đang rộn ràng trong người tôi.
Peter dẫn tôi về lại phòng giam mà không nói tiếng nào. Tôi đứng giữa phòng một lúc lâu, nhìn trân trối cái máy quay treo trên góc bên trái. Ai là người theo dõi tôi cả ngày lẫn đêm? Là những tên Daunltess phản phé canh gác tôi, hay phái Erudite quan sát tôi?
Khi mặt tôi đã nguội lại và bên sườn đã thôi đau, tôi nằm xuống.
Ngay khi tôi nhắm mắt lại, một hình ảnh của ba mẹ liền ùa vào đầu. Một lần nọ, hồi tôi khoảng chừng mười một tuổi, tôi đã đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ của ba mẹ để nhìn hai người dọn giường cùng nhau. Ba tôi mỉm cười với mẹ khi họ kéo khăn trải giường và vuốt nó lại cho thật thẳng thớm. Nhìn cái cách ba nhìn mẹ, tôi biết rằng ba tôn trọng mẹ còn hơn cả bản thân mình.
Không có sự ích kỉ hay bất an nào ngăn không cho ba nhìn thấy trọn vẹn những đức tính tốt của mẹ, như nó thường ngăn trở chúng tôi. Tình yêu như thế có lẽ chỉ tồn tại trong phái Abnegation mà thôi. Tôi không biết.
Ba tôi: sinh ra là Erudite, trưởng thành là Abnegation.
Ông đã từng thấy khó khăn để đáp ứng được các yêu cầu của môn phái mà mình đã chọn, cũng giống như tôi. Nhưng ông đã cố gắng, và ông biết như thế nào là sự không vị kỷ thật sự khi ông nhìn thấy nó.
Tôi ghì cái gối sát ngực và vùi mặt vào nó. Tôi không khóc. Chỉ đau đớn mà thôi.
Sự đau buồn không nặng nề như cảm giác tội lỗi, nhưng nó cướp đi của người ta nhiều thứ hơn.
“Cứng Đơ.”
Tôi giật mình dậy, tay vẫn đang ghì chặt cái gối. Bên dưới mặt tôi có một mảng trên nệm bị ướt. Tôi ngồi dậy, chùi mắt bằng đầu ngón tay.
Lông mày của Peter, thường nhướn lên ở giữa, giờ đang nhăn lại.
“Chuyện gì vậy?” Dù là chuyện gì đi nữa thì chắc cũng chẳng tốt lành gì.
“Buổi hành hình mày đã được ấn định vào sáng mai, lúc tám giờ.”
“Hành hình tao? Nhưng mụ ta... mụ ta chưa chế ra được loại trình mô phỏng đúng mà; mụ ta không thể nào... ”
“Cô ta nói sẽ tiếp tục tiến hành thí nghiệm trên Tobias thay cho mày,” nó đáp.
Tất cả những gì tôi thốt lên được là: “Ôi.”
Tôi níu chặt tấm nệm và ngồi lắc lư hết tới rồi lui, tới rồi lui. Ngày mai, cuộc sống của tôi sẽ chấm dứt. Tobias có thể sống sót đủ lâu để thoát ra được khi những người vô môn phái xâm nhập. Phái Dauntless sẽ chọn ra một thủ lĩnh mới. Tất cả những mối nối lơi lỏng tôi để lại rồi sẽ dễ dàng được cột chặt lại.
Tôi gật đầu. Không còn gia đình, không lỗ hổng, không có mất mát gì lớn lao.
“Tao đã có thể tha thứ cho mày, mày biết đó,” tôi nói.
“Cho việc đã cố giết tao suốt kỳ nhập môn. Tao đã có thể làm thế.”
Chúng tôi đều im lặng một lúc. Tôi không biết sao mình lại nói với nó như vậy. Có lẽ chỉ vì đó là sự thật, và đêm nay, trong tất cả các đêm, là thời gian dành cho sự thành thật. Đêm nay tôi sẽ thành thật, và không vị kỷ, và can đảm. pergent.
“Tao chưa bao giờ yêu cầu mày làm thế,” nó quay người bỏ đi. Nhưng rồi nó dừng lại ở cửa và nói, “Bây giờ là 9: 24.”
Nói cho tôi biết giờ giấc là một hành động tạo phản nho nhỏ — và do đó cũng là một hành động can đảm thông thường. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy Peter là một Dauntless thực thụ.
Ngày mai tôi sẽ chết. Đã lâu rồi tôi mới thấy chắc chắn về một việc gì đó đến như vậy, vì thế nên nó như thể một món quà vậy. Đêm nay, không có gì. Ngày mai, bất cứ cái gì đến sau cuộc sống cũng được. Và mụ Jeanine vẫn không biết cách kiểm soát những pergent.
Khi bắt đầu khóc, tôi ghì chặt cái gối vô ngực và cứ thế mà nấc lên. Tôi khóc òa lên, như một đứa con nít, cho đến khi mặt nóng lên và tôi có cảm giác mình sắp bệnh tới nơi. Tôi có thể giả đò can đảm, nhưng tôi không làm thế.
Tôi tin bây giờ là lúc để cầu xin sự tha thứ cho tất cả những điều tôi đã gây ra, nhưng tôi chắc rằng danh sách của tôi sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được. Tôi cũng không tin rằng cuộc đời sau cái chết lại phụ thuộc vào việc tôi có thuật lại chính xác danh sách tội trạng của mình hay không — nghe quá ư giống một kiếp sau đậm đặc Erudite, tất cả đều chính xác và không có cảm xúc.
Tôi không tin thứ gì đến sau đó lại phụ thuộc vô cái này hay cái khác.
Tốt hơn hết là tôi nên làm như phái Abnegation đã dạy: quay lưng lại với chính mình, hướng hết tâm trí ra bên ngoài, và hy vọng rằng dù bất cứ thứ gì xảy ra tiếp theo thì tôi cũng sẽ tốt đẹp hơn bây giờ.
Tôi khẽ mỉm cười. Ước gì tôi có thể nói với ba mẹ rằng tôi sẽ chết như một Abnegation. Họ sẽ tự hào lắm, tôi nghĩ vậy.