← Quay lại trang sách

Chuong 35

SÁNG NAY TÔI tròng vô người một bộ quần áo sạch sẽ mà người ta đưa: một cái quần đen — rộng thùng thình, nhưng ai thèm quan tâm? — và một cái áo sơ mi đen dài tay. Không có giày.

Chưa đến giờ. Tôi nhận ra ngón tay tôi đang đan vào nhau và đầu thì cúi gằm. Thỉnh thoảng ba tôi thường làm thế này vào buổi sáng trước khi ngồi xuống bàn ăn sáng, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi ba đang làm gì. Tuy nhiên, tôi cũng muốn lại có cảm giác như mình là của ba trước khi tôi... chà, trước khi mọi chuyện kết thúc.

Sau mấy phút im lặng, Peter nhắc tôi đã tới lúc phải đi.

Nó hầu như không nhìn tôi, thay vào đó cứ trừng mắt nhìn bức tường sau lưng. Tôi đồ rằng hỏi han, gặp gỡ một gương mặt quen thuộc vào sáng nay là quá nhiều. Tôi đứng dậy, và chúng tôi cùng nhau bước xuống hành lang.

Ngón chân tôi lạnh ngắt. Hai bàn chân như dính xuống đất. Chúng tôi rẽ qua một góc, và tôi nghe những tiếng kêu nghèn nghẹn. Thoạt tiên tôi không nghe được giọng nói đó nói cái gì, nhưng khi chúng tôi tới gần, câu chữ nghe rõ hơn.

“Tôi muốn... cô ấy!” Tobias. “Tôi... gặp cô ấy!”

Tôi liếc qua Peter. “Tao không thể nói chuyện với anh ấy lần cuối, phải không?”

Peter lắc đầu. “Sẽ có một cái cửa sổ. Có lẽ nếu anh ta nhìn thấy mày thì anh ta cuối cùng sẽ chịu im miệng lại.”

Nó dẫn tôi đi qua một cái ngõ cụt chỉ dài gần hai mét.

Cuối đường là một cánh cửa, và Peter nói đúng, có một ô cửa sổ nhỏ sát trần, cách đầu tôi chừng ba mươi phân.

“Tris!” Giọng Tobias nghe từ đây còn rõ hơn. “Tôi muốn gặp cô ấy!”

Tôi với lên và ấn bàn tay lên kính. Tiếng la im bặt, và gương mặt anh xuất hiện sau lớp kính. Mắt anh đỏ ngầu; mặt anh, đầy vết bẩn. Đẹp trai. Anh nhìn chằm chằm xuống tôi một lúc và rồi áp bàn tay lên kính để khớp với tay tôi. Tôi giả đò như mình có thể cảm thấy được hơi ấm của nó qua ô cửa sổ.

Anh tựa trán lên cửa và nhắm nghiền mắt lại.

Tôi bỏ tay xuống và quay đi trước khi anh mở mắt ra.

Ngực tôi đau thắt, còn tệ hơn khi tôi bị bắn vào vai. Tôi siết chặt vạt áo phía trước, nuốt nước mắt và quay lại với Peter đang đợi ở hành lang chính.

“Cảm ơn,” tôi nói khẽ. Tôi đã định nói câu đó lớn hơn.

“Sao cũng được.” Peter lại lầm bầm. “Đi thôi.”

Tôi nghe tiếng gì ầm ầm đằng trước — âm thanh của một đám đông. Cái hành lang tiếp theo chất đống những tên phản phé Dauntless, cao và lùn, trẻ và già, có vũ trang và tay không. Tất thảy bọn chúng đều mang băng đeo tay phản bội màu xanh.

“Này!” Peter la lên. “Tránh đường!”

Những tên phản phé Dauntless đứng gần nhất nghe thấy, và dạt ra hai bên để nhường đường cho chúng tôi. Những tên khác cũng lập tức làm theo, cả thảy đều im phăng phắc.

Peter lùi lại để tôi đi trước. Từ đây tôi biết đường đi.

Tôi không biết tiếng đập thình thình bắt đầu ở đâu, nhưng có ai đó đấm lên tường, và những người khác cũng làm theo, và tôi bước trên lối đi giữa những tên phản phé Dauntless trang-trọng-nhưng- ồn-ào, những bàn tay chuyển động bên hông. Tiếng đập nhanh tới mức tim tôi cũng tăng tốc mà đập thình thình theo.

Một vài tên phản phé Dauntless nghiêng đầu trước tôi — tôi không chắc tại sao. Chẳng quan trọng nữa.

Tôi đến cuối hành lang và mở cánh cửa dẫn đến căn phòng hành hình chính mình.

Tôi mở cửa.

Những tên phản phé Dauntless tụ tập ngoài hành lang; phái Erudite thì tụ tập trong phòng hành hình, nhưng ở đó, chúng đã tạo sẵn một con đường cho tôi rồi. Một cách lặng lẽ, chúng quan sát tôi khi tôi bước đến cái bàn kim loại đặt chính giữa phòng. Mụ Jeanine đứng cách đó vài bước. Những vết xước trên mặt mụ vẫn lộ ra sau lớp trang điểm cẩu thả. Mụ ta không nhìn tôi.

Bốn cái máy quay treo trên trần, mỗi cái quay một góc cái bàn. Tôi ngồi xuống trước, chùi tay lên quần, và nằm xuống.

Cái bàn lạnh ngắt. Lạnh giá, thấm qua da tôi, len vào tận xương tủy tôi. Cũng thích hợp thôi, có lẽ, vì đó là điều sẽ xảy đến với cơ thể tôi khi sự sống từ bỏ nó; nó sẽ trở nên lạnh lẽo và nặng nề, nặng nhất so với tôi từ trước tới giờ. Còn với phần còn lại của mình, tôi không chắc. Có người tin là tôi sẽ đi về vô cực, và có lẽ họ đúng, nhưng cũng có thể không. Mấy suy đoán đó đằng nào cũng chẳng còn hữu ích gì cho tôi nữa.

Peter luồn một cái điện cực xuống dưới cổ áo tôi và dán nó lên ngực tôi, ngay phía trên tim. Nó gắn thêm dây vào cái điện cực và bật cái máy điện tâm đồ lên.

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập, nhanh và mạnh. Sớm thôi, ở nơi phát ra âm thanh nhịp nhàng đó sẽ chẳng còn gì nữa.

Và rồi, trào lên trong người tôi là một ý nghĩ duy nhất: Tôi không muốn chết.

Tất thảy những lần Tobias la mắng tôi vì đã liều lĩnh với mạng sống của mình, chưa bao giờ tôi coi lời anh là nghiêm túc. Tôi đã tin rằng mình muốn được đoàn tụ với ba mẹ và để cho tất cả những chuyện này chấm dứt đi. Tôi đã chắc rằng mình muốn noi theo sự hy sinh của họ. Nhưng không. Không, không.

Đang thiêu đốt và sôi sùng sục trong tôi là khát khao được sống.

Tôi không muốn chết tôi không muốn chết tôi không muốn!

Mụ Jeanine bước tới trước với một xi-lanh chứa đầy một thứ huyết thanh màu tím. Cặp kính của mụ phản chiếu ánh đèn huỳnh quang trên đầu nên tôi không nhìn thấy được ánh mắt mụ.

Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đồng loạt kêu lên. Sống, sống, sống. Tôi đã nghĩ rằng để đổi lại mạng sống của Wil, đổi lại mạng sống của ba mẹ, tôi cần phải chết, nhưng tôi đã lầm. Tôi cần phải sống cuộc sống của tôi dưới ánh sáng chiếu rọi bởi sự ra đi của họ. Tôi cần phải sống.

Mụ Jeanine giữ yên đầu tôi bằng một tay, tay kia đâm mũi kim vô cổ tôi.

Tôi không hết đời! Tôi hét lên trong đầu, không phải với Jeanine. Tôi chưa hết đời ở đây đâu!

Mụ ta nhấn cái pit-tông xuống. Peter vươn người tới và nhìn vào mắt tôi.

“Huyết thanh sẽ có tác dụng trong một phút nữa,” nó nói. “Can đảm lên, Tris.”

Những lời đó làm tôi giật mình, vì đó chính là điều Tobias đã nói khi anh đưa tôi vào trình mô phỏng đầu tiên.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh.

Tại sao Peter lại bảo tôi phải can đảm lên? Thậm chí tại sao nó còn nói chuyện với tôi nữa cơ chứ?

Tất cả các cơ bắp trong người tôi lập tức giãn ra. Một cảm giác nằng nặng, lỏng lỏng xuất hiện trong tứ chi tôi. Nếu đó là cái chết thì hóa ra cũng không tệ lắm.

Mắt tôi vẫn mở, nhưng đầu đã gục qua một bên. Tôi cố nhắm mắt lại, nhưng tôi không thể — tôi không thể nhúc nhích.

Rồi cái máy điện tâm đồ ngừng kêu.